Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Monday, January 7, 2013

[Fanfic - Trans] No More Lies

Pairing: (-∀-`)メ(бвб)
Permission: NONE (DON'T TAKE IT OUT)
Translator: Me a.k.a Jo@blogger








Không khí trong phòng ngập tràn niềm vui khi Haruna đang ở trong nhà bếp, chuẩn bị đồ ăn cho dịp Năm Mới. Tóc nàng như nhảy múa cùng với mỗi chuyển động khi đang trộn salad trong tô. Nàng mỉm cười với những suy nghĩ hạnh phúc trong năm vừa qua, thích thú nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong những ngày tiếp theo. 



Khi nàng đặt một dĩa đồ ăn lên bàn, đảo mắt nhìn người bạn gái đang ngồi thơ thẩn trên ghế sofa. Càng ngạc nhiên hơn, bạn gái của nàng dường như chẳng có tí háo hức nào khi ở trong căn hộ của họ hoặc là nàng ấy không diễn như đây là một ngày đặc biệt, Năm Mới sắp đến.



“Ara~ Yuuchan bé nhỏ ngọt ngào của mình đang nghĩ gì thế?” Haruna thì thầm như rót mật vào tai Yuko khi tay thì đang ôm quanh cổ nàng ấy. “Suy nghĩ về ai đó mà không phải mình hả?” nàng kết thúc công cuộc đổ mật vào tai người yêu cùng một điệu chu mà chỉ Yuko mới có thể tưởng tượng được. 



“M-mm…” Yuko chỉ ậm ừ chứ không đáp khi mà nàng nhẹ nhàng quay sang hướng phát ra giọng nói và hôn lên má người bạn gái. Nàng chầm chậm đối diện với người bạn gái và dịu dàng đặt lên mắt nàng ấy một nụ hôn. 



“Mình xin lỗi.” Haruna thì thầm trong giọng nói pha lẫn một chút lo lắng, điều đó làm Yuko nhìn nàng khó hiểu. “Họ nói, khi hai người ở bên nhau quá lâu, họ sẽ dần trở nên giống nhau. Mình thì hay ngẩn ngơ. Nên giờ chắc cậu cũng bị lây rồi. Xin lỗi”. Nàng nói và kéo Yuko lại gần hơn rồi ôm thật chặt. 



“Mình yêu cậu!!” Yuko nói một cách cực kì dễ thương. Không có âm thanh hồi đáp nào nhưng nàng cảm thấy cái ôm đã được siết chặt hơn. Nàng cố gắng ngước mặt lên để có thể bắt gặp đôi mắt của Haruna nhưng thất bại khi nàng ấy đang nhìn vào một khoảng không chết tiệt nào đó. “Mình hôn cậu được không?” 



Mái tóc dài rũ xuống khi đôi mắt nàng gặp ánh mắt của người đối diện, nàng cười nhẹ. Đôi môi nàng hoàn toàn bị người kia chiếm lấy cùng với sự quyến rũ và khao khát. Khi Haruna cảm thấy nụ hôn của Yuko dần say đắm hơn, nàng quyết định ngưng lại và nghiêng sang bên má của người bạn gái. 

“Mình còn nấu ăn.” Nàng thì thầm và vòng tay ôm quanh người Yuko.



“Mình yêu cậu…” Yuko lặp lại điều đó với rất nhiều cảm xúc, Haruna có thể cảm thấy điều đó qua cái nhìn đầy yếu ớt của nàng. “Hãy nói rằng cậu cũng yêu mình đi…”



Haruna đã mỉm cười. “Thức ăn vẫn chưa chuẩn bị xong Yuuchan à…”



Cảm giác trái tim vỡ tan từng mảnh với hành động của người bạn gái, Yuko cảm thấy sợ. “Chúng ta thực sự chỉ là bạn hôn thôi sao?” cái ôm đã được nàng nới lỏng nhưng tay vẫn còn ôm quanh người bạn gái. “Cậu không thể nói cậu cũng yêu mình sao?” 



Ánh mắt gặp nhau, một người cố gắng tìm câu trả lời, và người kia thì đưa ra một câu trả lời nhưng cả hai người liệu có cùng hướng đến một điểm.



“…đó là tất cả những gì bây giờ cậu đang nghĩ sao?” Haruna lạnh lùng hỏi, điều đó làm Yuko cảm thấy còn tệ hơn. 



“Mình chỉ… mình…” Yuko lắp bắp khi nhìn vào sự thay đổi trong ánh mắt của người yêu. Nó quá lạnh lẽo. “Nyan Nyan… đừng nhìn mình như thế…”



“… đó là cách cậu nhìn nhận mối quan hệ của chúng ta sao Yuuchan? Bạn hôn sao?” Haruna nới lỏng cái ôm, điều đó lại làm Yuko ôm nàng chặt hơn. 



“Nyan Nyan… mình…” Nàng cảm thấy mình thật bất lực, không thể thốt lên bất kì từ nào. Không đúng. Yuko biết điều đó không đúng, nhưng tại sao nàng lại không thể trả lời được câu hỏi của Haruna, nàng không biết. “Cậu chỉ cần nói cậu cũng yêu mình là được mà…”



“Mình cũng yêu cậu!” Haruna mỉm cười và để Yuko ra khỏi vòng tay. Nàng quay trở lại bếp, tiếp tục chuẩn bị cho buổi tiệc Năm Mới của họ. 



Yuko cũng theo nàng vào bếp và tiện tay vứt luôn cái tạp dề. Lúc này, ánh mắt Yuko thật sự rất nghiêm túc, nó như nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Haruna thở dài. Vì nàng biết rằng khi Yuko trở nên nghiêm túc như thế này, sẽ cực kì khó để làm nàng ấy bình tĩnh trở lại, có lẽ nàng đã nói gì để nàng ấy hiểu lầm. Và giờ thì nàng cũng hối tiếc vì ban nãy đã diễn cái vẻ mặt lạnh lùng, mục đích cũng là để nàng có thể nấu xong bữa ăn trước khi nàng ấy giở trò biến thái thôi mà. 



“Yuuchan, mình đang nấu ăn mà. Muốn chút nữa phải nhịn đói sao?” Haruna thì thầm. 



“Nyan nyan, hãy thành thật với mình đi.” 



“Cậu lại bị sao thế?” Haruna bỏ cái nĩa trên tay xuống, sẵn tiện tắt luôn cái lò vi sóng. 



“Sắp qua năm mới rồi. Mình không muốn cậu nói dối thêm nữa… Nếu cậu không yêu mình, hãy nói ra! Mình sẽ để cậu đi! Mình có thể từ bỏ! Cậu đang yêu một ai đó phải không?” 



“Yuuchan? Cậu bị gì thế? Tại sao lại nói chuyện nà-”



“Cứ nói với mình đi! Là Takamina phải không?” Câu hỏi của Yuko làm Haruna khó hiểu và nàng cũng lắc đầu như một câu trả lời. “Là tên lùn đó phải không!?” 



“Yuko, dừng lại đi! Mình chẳng có ai cả! Cậu đang bị sao thế!?” Haruna trả lời và cố gắng đặt tay lên vai Yuko nhưng không được vì nàng ấy đã gạt nó xuống. 



“Vậy chắc là Mariko!!” Yuko tiếp tục hét lên. “Mình với Marichan… Mình ăn trưa với Marichan… Marichan mua cho mình cái này… Marichan tặng mình cái kia… Marichan! Marichan! Marichan!!! LÚC NÀO CŨNG LÀ MARICHAN!!” 



“Yuuchan?! Cậu đang nói gì thế?” 



“Tại sao cậu không thành thật với mình và nói đó là chị ấy!!” Yuko siết chặt tay thành nắm đấm. “Mình có thể hiểu nếu cậu thực sự mệt mỏi vì mình!” 



“Yuuchan… Không phải như thế… Mình yêu cậu… thật sự yêu cậu.” 



“Không!! Cậu chỉ đang nói dối thôi! C-Chỉ…” nàng quẹt những giọt nước mắt bằng mu bàn tay.



“Yuuchan, mình chỉ yêu một mình cậu thôi! Đừng nói những câu như thế nữa được không…”


“KHÔNG!! Mình không muốn cậu nói dối mình thêm nữa!!” 



Haruna sốc với sự giận dữ của Yuko, nàng không biết nên nói gì. Lần đầu tiên nàng thấy Yuko như thế này, một Yuko đang cực kì ganh tỵ. Tìm cách thoát khỏi những câu nói lớn tiếng của người bạn gái, nàng thở dài.


“Được rồi. Nếu thành thật là những gì cậu muốn thì mình sẽ nói.” Nàng điềm tĩnh nhìn Yuko.


“Vậy đó là chị ấy…” Yuko hạ thấp giọng lại. “Vậy thì cậu không nên nói rằng cậu yêu mình…”


Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy họ, cả hai người không ai nhìn ai, trong phòng chỉ còn nghe được nhịp thở của họ. 



“Mình xin lỗi… Mình… đã nói dối cậu.” Haruna phá vỡ sự yên lặng. 



“Tại sao?” Giọng nói của Yuko vỡ òa. “Cậu không nên thì thầm những từ đó với mình… Cậu càng không nên làm mình tin rằng…”



Haruna bình tĩnh tiến đến bên cạnh Yuko, mở rộng vòng tay để ôm lấy cô gái bé nhỏ nhưng không được vì nàng đã bước lùi lại. 



“Mình yêu cậu… Mình yêu cậu rất nhiều Nyan nyan… Nhưng nếu cậu hạnh phúc khi ở với Mariko thì mình sẽ để cậu đi…” Yuko bắt đầu khóc. Những giọt lệ liên tục rơi khỏi khóe mi của nàng. 



“Mình không nên nói rằng mình yêu cậu… Mình xin lỗi.” Nàng có thể cảm thấy hơi thở của Yuko ngày một khó khăn. “Mình không nên nói mình yêu cậu… trong khi những cảm giác mình dành cho cậu còn mạnh mẽ hơn cả tình yêu…”



“Eh?!” Yuko trợn tròn đôi mắt nhìn Haruna, người đang nhìn nàng với ánh mắt cực kì nghiêm túc. 



“Xin lỗi… Vì đã nói rằng mình yêu cậu trong khi mình biết rằng tình yêu mình dành cho cậu còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.” Haruna hướng ánh nhìn sang chỗ khác. “Xin lỗi Yuuchan…”



Yuko vẫn trợn tròn đôi mắt khi nghe những lời mà người bạn gái nói. Lồng ngực nàng như có gì đó ép chặt, bức tường đó dường như đã bị vỡ vụn. Nàng chạy đến bên người bạn gái, ôm lấy tay nàng ấy, nức nở. “Nyan nyan… mình… mình...” 



Haruna chiếm lấy đôi môi của Yuko khi nàng dùng tay nâng mặt nàng ấy lên, tiện lúc đó tay trái nhẹ nhàng luồn vào cổ rồi trượt nhẹ xuống tấm lưng khi họ đang trao đổi những gì ngọt ngào nhất với nhau. Tình yêu của họ không có bất kì một ngôn từ nào có thể diễn tả ra hết, họ đắm mình vào nụ hôn mãnh liệt, cho đến khi không còn chút không khí nào để thở họ mới chịu rời nhau ra. 



“Mình xin lỗi nếu mình không thể tìm được bất kì từ nào để diễn ta điều đó với Yuuchan… Mình xin lỗi… Mình đã nói dối.”


“Nyannyan~~”



“Mình xin lỗi…” Haruna khẽ lau đi những giọt lệ còn vương trên đôi mắt người bạn gái cùng với nụ cười. “Chúc mừng năm mới, Yuuchan~”


--



Cũng đã nửa đêm và đôi trẻ thì đang quấn quýt với nhau trên sofa. Haruna đang thoải mái nằm trên đó trong khi Yuko cũng thoải mái nằm bên trên người bạn gái. Ánh mắt họ chưa từng rời khỏi nhau khi Haruna vẫn tiếp tục xoa xoa lưng của Yuko. 



“Nhờ nghe bài hát kia mà giờ mình thật hạnh phúc~” Haruna phá vỡ bầu không khí im lặng khi cứ khúc khích cười, điều đó làm cô gái bên trên ậm ừ khó hiểu. “Mình đã rất lo lắng.” 



“Bài gì?” Yuko chu miệng. 



“Un! Thực cảm ơn bài hát đó, lời bài hát rất nhẹ nhàng… Hoặc là những món ăn kia hình như bây giờ bị bỏ rơi rồi…” Nàng nói và vẫn tiếp tục khúc khích. 



“Đồ ăn? Bài hát?! Nyan nyan?!!” 



“Mình nghĩ mình thực thông minh a…” Haruna mỉm cười. “Mình yêu cậu… Yuu-chan.”



END


p/s đừng hỏi mình là bài nào =)) mình chưa mò ra đâu =]]

2 comments:

  1. dạo này đổi tông sang xưng hô nàng rồi a :3

    mà lỡ rồi sao không xưng thiếp - chàng luôn đi =)))) hơi bị lỡn mợn a =)))

    dạo này bị bệnh rồi :3 thấy Yuu ghen thôi mà cũng đáng yêu nữa :3 bệnh nặng thật rồi :3

    tưởng tượng cái đoạn Yuu đưa tay quẹt nước mắt không hiểu sao thấy đáng yêu dã man a :3

    mà Nyan fic này troll dữ quá đi =))) cứ úp úp mở mở hù thằng nhỏ sợ tội nghiệp =))

    ReplyDelete
  2. =))))

    ngta có hù đâu mà :3 nàng ta chỉ k tìm được cách để nói rằng Yuuchan quan trọng với nàng như thế nào thôi mà (♯`∧´)

    Xưng thiếp - chàng nữa chắc chệt quá =))

    Còn đoạn Yuu quẹt nước mắt tưởng tượng ra thực dễ thương... Như kiểu con nít bị giật kẹo rồi có ng đến dỗ ý ( T_T)\(^-^ )

    Dạo này bị bệnh "cuồng Yuu" =))) làm cái gì thấy cũng dễ thương hết =)) mà thấy thật k nói đằng này tưởng tượng mới ghê ( ̄ー ̄)

    ReplyDelete