Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Sunday, July 29, 2012

[Fanfic - Trans] Spring, I'm in Love!

Spring, Summer, Autumn, Winter, I Love You!



Author: Yukofan @Jphip | Original: Link
Pairing: (-∀-`)メ(бвб)  
Permission: I got it 
Translator: Me a.k.a Jo@blogger

Seasons, 4 stories, 4 feelings, and 1 love... Cheesy love stories about 2 young girls, Kojima Haruna and Oshima Yuko. This is a story about a thing that they start  to feel, learn to treasure, and try to protect. A thing that they call... LOVE



P/s: Đồng bọn của mình mà vào đọc thì comt cho mình một câu nhóe (╬ ಠ益ಠ) Đồng bọn toàn im thin thít, lặn mất tăm không ah (´゚A゚`)

P/s 1: Mà ai đọc cũng comt cho mình mừng với (-∀-`)八(бвб)

----






Mùa xuân… Mùa bắt đầu của tình yêu. Mùa bắt đầu một học kì mới, lớp mới, bạn mới, với những người chưa có người yêu biết đâu họ sẽ gặp được ai đó thì sao. Series truyện cũng bắt đầu từ mùa xuân…


Ngày bắt đầu năm học mới, một cô gái tên là Oshima Yuko chẳng hề có hứng thú gì khi trở thành học sinh năm thứ ba trung học. Cô vẫn tiếp tục đạp xe đến trường trong chán nản. Trái ngược với vẻ háo hức của những học sinh lướt qua cô. Yuko cuối cùng cũng đến trường. Khi đang về lớp của mình, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng gần cổng trường. 

“Sayaka-chan!” Yuko gọi Yamamoto Sayaka, bạn của mình.

“Oh, Yuko! Chào buổi sáng” Sayaka chào Oshima Yuko.

Yuko bước đến gần Sayaka, “Đang chờ Milky hả?” Yuko hỏi  với một nụ cười nửa miệng.

Sayaka hơi đỏ mặt. Gật đầu. “Milky nói muốn giới thiệu chị họ của cô ấy cho mình.” 

“Chị họ?”

“Un. Chị họ của Milky vừa mới chuyển đến đây. Cũng là ngày đi học đầu tiên. Và chị ấy học chung lớp với mình. Mà cậu vẫn chung lớp của Milky nhỉ?” 

“Yeah. Cậu chắc hẳn sẽ ghen tỵ với mình, phải không? Được học chung lớp với bạn bạn gái của cậu suốt những năm trung học.” 

Sayaka mỉm cười “Cũng có một ít đấy..”

“Sayanee!!!” Một cô gái dễ thương, Milky, vui vẻ gọi bạn gái của mình. Cô ấy đi cùng một cô gái cao, xinh đẹp, cùng với mái tóc dài tuyệt mỹ. 

“Oh, Yuko-chan cũng ở đây sao. Naah, để mình giới thiệu chị họ của mình. Milky nhìn cô gái đứng bên cạnh. “Đây là Haruna-chan. Bắt đầu từ hôm nay, chị ấy sẽ học cùng trường với chúng ta.” 

Kojima Haruna cúi chào “Mình là Kojima Haruna. Rất vui được gặp các bạn”

“Cha mẹ ơi! Sao lại có người quý phái như thế này chứ!”- Yuko nghĩ. 

“Haruna-chan. Đây là Yamamoto Sayaka. Chị có thể gọi cậu ấy là Sayaka-chan hoặc Sayanee. Cậu ấy sẽ là bạn cùng lớp với chị. Và cũng là bạn gái của em, hehehee.” Milky giới thiệu Haruna với Sayaka. 

“Yoroshiku onegaishimasu, Sayaka-chan”

“Oh, Chúa ơi! Trên thiên đường có chuyện xảy ra mà lại để cho thiên thần thoát ra và xuất hiện ở Trái Đất như thế này!?!   Yuko không thể nào kháng cự lại được sắc đẹp của Haruna. 

“Yoroshiku onegaishimasu..”

“Và đây là Oshima Yuko, bạn cùng lớp với mình…” 

Haruna nhìn Yuko..

“Oh, Thiên đường! Chuyện gì đã xảy ra trên bầu trời cao kia, sao mình lại có thể nhìn thấy những ngôi sao  đang tỏa sáng trong đôi mắt của cô gái này?”

“Hi, Yuko-san! Rất vui được gặp cậu. Hi vọng chúng ta có thể là bạn tốt từ bây giờ” 

“Chết tiệt! Giọng nói của cậu ấy dễ thương quá. Một người tuyệt vời như thế này có thể tồn tại ở Trái đất sao?” 

“………..”

“Yuko!!!” Milky lay người Yuko

“Huh? Ah! Xi-Xin lỗi. M-Mình chỉ-… Cậu biết đấy…” 

“Kệ cậu ấy đi chị Haruna. Thỉnh thoảng cậu ấy cứ như bị thiểu năng ấy.” Milky nói. 

“Gì hả?!” Yuko hét lên

“Haruna và mình phải đi đây. Mình phải dẫn chị ấy đến phòng hiệu trưởng… Tạm biệt.” 

Milky nắm tay Haruna và dẫn đi.

“Yuko, còn sống không thế?” Sayaka lo lắng nhìn Yuko, người nãy giờ cứ như mất hồn. 

“Không ổn chút nào” Yuko vẫn nhìn Haruna cho đến khi cô ấy khuất bóng. “Mình rơi vào biển tình mất rồi…”




Sayaka và Yuko đi trên hành lang. Có một vài cây hoa anh đào trên sân trường. Các bạn có thể nhìn thấy rất nhiều bông hoa đang nở rộ… Khi gió thoảng qua, rất nhiều cánh hoa sẽ bị cuốn theo… rơi xuống sân. 

 “Đẹp ghê ha?”

“Un. Haruna rất xinh đẹp..”

“Yuko, ý tớ là hoa anh đào mà”

Yuko nhìn Sayaka và mỉm cười ngượng ngùng “Hahahaa… Yeah, đẹp ghê ha” 

Sayaka khẽ cười với phản ứng của Yuko. “Cậu có thể nói với Milky rằng cậu thích Haruna mà. Chắc chắn là Milky sẽ giúp cậu.” 

Yuko trợn mắt lên “Đời nào! Milky sẽ chọc tớ cho đến chết mất…”

“Vậy cậu tính thế nào?”

“Chẳng biết nữa…”

Yuko nhìn những bông hoa anh đào đang nở rộ trên cây. Dù sao thì, Yuko cảm thấy hoa anh đào vào mùa xuân này đẹp hơn mùa hoa anh đào của những mùa xuân trước rất nhiều. 


Sau cái ngày gặp được Haruna, Yuko không thể nào ngưng nghĩ về cô gái đó. Yuko rất may mắn vì Sayaka và Milky là một cặp rất là dễ thương. Suốt giờ nghỉ, Sayaka luôn đến lớp để thăm Milky. Và, tất nhiên, Sayaka cũng kéo Haruna đi cùng. Điều đó cũng làm giảm đi nỗi nhớ Haruna của Yuko. Đầu tiên, Yuko chỉ nhìn Haruna từ xa, nhưng rồi cô cảm thấy cô muốn thân thiết với Haruna hơn nữa. Cho tới một ngày, cô đã thay đổi suy nghĩ của mình. 

 Buổi sáng hôm đó, Yuko đạp xe hết tốc lực. Cô muốn đến trường sớm hơn. Cô muốn gặp Haruna. Cô cần phải nói điều đó với Haruna. Yuko cuối cùng cũng đến cổng trường, nhưng bất ngờ có ai đó xuất hiện, và quá trễ để Yuko có thể nhận ra điều đó…


BRAAAKKKK!!!!!!

“Ahhh, đau..”

Một cô gái ngồi trên sân trường và ôm lấy cái đầu gối trái. Yuko nhận ra rằng cô đã tông phải ai đó, xuống xe và chạy đến chỗ cô gái. Cô quỳ xuống và nhìn khuôn mặt cô gái ấy. 

“Ha- Haruna-san?” Yuko sốc khi biết người mình vừa đụng phải là ai. 

“Ahhh” Haruna chỉ ngồi đó than vì cô vẫn còn  cảm thấy đau. 

“Mình xin lỗi. Cậu đau ở đâu? Đầu gối hả?” Yuko hỏi vẻ lo lắng 

Haruna gật đầu.

“Để mình xem”

Haruna vẫn ôm lấy đầu gối trái của cô ấy. Yuko khẽ di chuyển tay của Haruna và thấy máu đang chảy từ đầu gối của cô ấy. 

“Cậu đang chảy máu nè! Mình sẽ đưa cậu đến phòng y tế!”

Yuko giúp Haruna đứng dậy. Biết rằng Haruna không thể đi, Yuko đã hơi khuỵa xuống trước mặt Haruna. 

“Nào, để mình cõng cậu” 

“Eh??”

“Nhanh lên hoặc là máu vẫn cứ tiếp tục chảy…” 

“Nhưng-”

“Mình biết, mình nhỏ con và mình chỉ cao 1m52 thôi, nhưng mình có thể cõng cậu mà” 

Dù hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng Haruna cũng đồng ý sự giúp đỡ của Yuko. Cô ngồi trên lưng Yuko, vòng hai tay quanh cổ Yuko. Cả hai tay Yuko giữ chân của Haruna. Có lẽ Yuko không biết rằng, má của Haruna đã đỏ bừng lên. 

“Cậu chuẩn bị xong chưa, Haruna-san?” 

“Huh? Cho điều gì?”

“Điều này...”

Yuko bất ngờ chạy nhanh…

Haruna giật mình  với hành động của Yuko “Eehhh, Yuko-san! Không cần phải chạy như thế này đâu!!” Haruna nói khi vẫn đang trên lưng của Yuko. 

Yuko mặc kệ những gì Haruna nói. Cô chỉ muốn chạy cho thật nhanh thôi. Đến phòng y tế càng sớm càng tốt. Và cũng để che đi nhịp đập nhanh bất thường ở  trái tim cô. Nếu cô bước đi từ từ, Yuko sợ Haruna sẽ biết tim cô đập nhanh mỗi khi nhìn thấy Haruna. Chạy nhanh là biện pháp tốt nhất để che giấu điều này. 

Cuối cùng cũng đến được phòng y tế. Yuko để Haruna ngồi trên giường. Nhìn xung quanh nhưng có vẻ bác sĩ và y tá vẫn chưa đến. 

“Chết tiệt! Mấy người này, già rồi chậm chạp quá!!”  Yuko rủa thầm trong bụng.

Yuko mở hộp thuốc và lấy một ít bông, cồn và một miếng gạc. 

“Mình sẽ rửa vết thương cho cậu” Yuko nói với Haruna người đang ngồi ở cạnh giường. Yuko lấy ghế và ngồi trước cái chân bị thương của Haruna. Bắt đầu rửa vết thương. 

“Mình thật sự xin lỗi cậu, Haruna-san. Mình đã không nhìn thấy cậu.” Yuko xin lỗi. 

Haruna lắc đầu. “Không. Là lỗi của mình. Mình nên cẩn thận hơn.” 

“Không. Là lỗi của mình. Mình bị mù. Mình nên chú ý hơn đặc biệt là khi có ai đó đẹp như cậu xuất hiện trước mặt mình.” 

“Xinh đẹp? Mình hả?” Haruna đỏ mặt khi nghe những từ đó. 

Haruna nhìn Yuko, người đang bận rửa vết thương cho cô.

“Cậu ấy có một đôi mắt to và đẹp… Lúm đồng tiền của cậu ấy, dù không cười nhưng thỉnh thoảng những lúm đồng tiền vẫn hiện ra… Cậu ấy thật dễ thương…” 

Haruna không thể không nhìn Yuko được. Càng nhìn cô ấy, Haruna càng thấy cô gái trước mặt cô thật thu hút.

“Ah, xong rồi!” Yuko nói và nhìn Haruna

“Ehh?? Xong rồi hả? Nhanh quá…” 

Do bận nhìn Yuko nên cô không nhận ra rằng đầu gối của mình đã được băng bó lại. Cô thậm chí còn không thấy đau. 

“Haruna-san, cậu không sao chứ? Cậu không khỏe hả?” Yuko hỏi lo lắng.

“Eh, nhìn mình không khỏe à?”

“Mặt cậu đỏ lắm. Cậu có bị sốt không? Yuko đứng dậy và để tay lên trán Haruna. 

Haruna đẩy mình tay Yuko. “M-Mìh không sao… Mình cần phải đến lớp.” 

“Để mình giúp cậu…” 

Yuko cầm túi của Haruna và đến lớp cùng với cô ấy. 

Sâu trong trái tim, cô tự nguyền rủa bản thân vì đã tông phải Haruna. Cô lo lắng rằng Haruna sẽ ghét mình. Nhưng, nếu cô dễ dàng bỏ cuộc như thế thì cô đã không có tên là Oshima Yuko. Yuko luôn làm hết sức để có thể có được những gì cô thích. 




---Tại phòng Haruna. 07:00 PM---

Haruna đang nằm dài trên giường. Nghĩ đến những gì đã xảy ra với cô vào hôm nay.  Chẳng biết tại sao nhưng khi nhớ lại tai nạn lúc sáng, môi cô lại vẽ lên một nụ cười. 

Buuzzz Điện thoại Hruna rung lên. Cô có mail mới. 





*************************************************
Buổi tối  vui vẻ, Haruna()  Mình là Yuko đây (≧∇≦)/

Xin lỗi vì những gì đã xảy ra vào hôm nay  (_ _)

 Chân cậu sao rồi? (~_~;) Có còn đau không? ~(>_<~)

*************************************************





“Ah, Yuko!” Haruna gần như hét lên khi biết chủ nhân của cái mail đó. Đây là lần đầu tiên Haruna nhận được mail của Yuko. Chỉ là một cái mail thông thường, chỉ hỏi về tình trạng đầu gối của cô, nhưng Haruna không biết tại sao cô lại rất hào hứng khi nhận được mail. 

Haruna cũng bắt đầu trả lời… 

“Mà khoan, ai đó nói rằng nếu bạn nhận được mail của ai đó mà bạn thích hoặc ai đó thích bạn, nếu trả lời ngay thì không ổn tí nào. Mình nên trả lời sau nhỉ?” 

Haruna ngừng bấm điện thoại…

“Ehh, chờ… chờ đã… tại sao mình lại nghĩ vậy nhỉ? Không lẽ mình thích Yuko-san? Hay cô ấy thích mình?”

Haruna lắc đầu tới tấp. “Haruna, mày đang nghĩ gì thế?!” 

Không quan trọng đó có phải những gì cô đang cảm thấy không, nhưng lừa dối người khác thì Haruna không làm được. Cô muốn trả lời tin nhắn ngay lập tức. 

Tiếp tục bấm. Tay cô hơi run bởi vì có một cái gì đó đang phát triển trong lòng cô. 




*************************************
Buổi tối tốt lành Yuko. Đầu gối của mình không sao.

Cảm ơn cậu vì đã băng bó vết thương cho mình. 

*************************************




Yuko trả lời cô với tốc độ ánh sáng. 





***************************************
Thật sao? (^O^)  Yokatta! (´ノ`*)

Mình hi vọng vết thương sẽ nhanh lành  (*)   p(*-*)q

Haruna-chan đang làm gì thế?  ( )
**************************************




Nhìn thấy mail của Yuko làm Haruna mỉm cười. 

“Cậu ấy thích emo ghê nhỉ?” 


Haruna không bao giờ cho emo vào. Cô không thích khi ai đó gửi mail cho cô mà có quá nhiều emo. Nhưng khi đọc mail của Yuko thì cô lại cảm thấy rất thích thú.Tối hôm đó, Yuko và Haruna đã trao đổi mail cho đến khi cả hai cảm thấy buồn ngủ. 




*******************************************
Ngủ ngon nha, Haruna-chan (o*ω)

Chúc cậu có một giấc mơ đẹp (´_●`)

********************************************

Đó là tin nhắn cuối cùng của Yuko vào tối hôm đó… 


______________________________________________________

Sau buổi tối đó, Haruna và Yuko thường xuyên gửi mail cho nhau hơn. Càng ngày họ càng thân thiết.

Yuko đang ở trong lớp và  gửi mail cho Haruna. Khi Milky đến và nói “Yuko, Hiệu trưởng muốn nói chuyện với cậu sau giờ học” 

Yuko nhìn Milky và chỉ vào bản thân “Tớ hả?” 

“Ừ. Cậu đã làm gì vậy? Cậu đã gây ra đại họa  gì?” Milky tiến đến gần khuôn mặt của Yuko với cái nhìn nghi ngờ. 

Yuko đánh vào đầu Milky “Tất nhiên là không rồi!” 

Kết thúc buổi học, trên đường đến phòng Hiệu trưởng, Yuko đã gặp Haruna.

“Yuko, chào cậu! Đang đi đâu sao?” 

“Mình đến phòng Hiệu trưởng. Ông già ấy… Mình phải đi trước đã. Tạm biệt, Haruna-chan!” 

Haruna khẽ nghiêng đầu “Phòng Hiệu trưởng sao?” 

Hiệu trưởng, Akimoto Yasushi-sensei, gọi Yuko lên bởi vì điểm số của cô trong kì kiểm tra vừa rồi có phần thiếu phong độ. Không thể nói là điểm của Yuko tệ. Cô là một trong những học sinh thông mình nhất trường. Điểm số của cô vẫn tốt, chỉ là hơi giảm một tẹo thôi. Akimoto-sensei cảnh báo với Yuko rằng nếu cô muốn đậu vào trường đại học tốt, cô cần phải cố gắng hơn ở kì kiểm tra sau. 

Sau bài thuyết giáo của Akimoto-sensei, Yuko đi thơ thẩn trên sân trường khi chẳng nhìn gì ở phía trước. Cô là đứa con duy nhất của gia đình. Là niềm  tự hào của cha mẹ cô. Cha mẹ muốn Yuko đậu vào trường đại học tốt nhất Nhật Bản. Đó là lí do tại sao, Yuko luôn chăm chỉ học hành để cha mẹ có thể tự hào về cô. Nhưng, trong kì kiểm tra vừa rồi, Yuko có vẻ hơi khựng lại. Cô không biết tại sao. Khi nghe Akimoto-sensei cảnh báo, Yuko cảm thấy khá lo lắng.

Cô dừng chân trước một cây hoa anh đào trong sân trường. Nhắm mắt và  cảm nhận một cơn gió thoảng qua. Điều đó ít nhiều cũng để cô bình tĩnh lại. 

“Cậu đang có vấn đề gì sao?’

Yuko quay đầu lại và nhìn thấy Haruna đang mỉm cười với cô. 

“Nụ cười này..” 

Yuko gật đầu.

“Cậu chưa về nhà sao?” Yuko tự hỏi sao giờ này Haruna vẫn còn ở trường.

Thay vì trả lời, Haruna lại nói “Không sao đâu. Ai cũng có vấn đề của mình.” 

Haruna chuyển hướng nhìn sang cây hoa anh đào. “Ne Yuko-chan, cậu hãy nhìn vào những cánh hoa anh đào đang nở rộ đi… Chúng rất đẹp.” 

Yuko nhìn vào cái cây trước mặt. “Un…”

“Hãy hi vọng rằng chúng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nhé?” 

“Eh?” Yuko không hiểu những gì Haruna đang nói. 

“Những cánh hoa biết rằng sẽ có ngày chúng bị cơn gió cuốn đi. Thậm chí là trước khi nở rộ chúng đã bị cuốn đi. Nhưng chúng chưa bao giờ bỏ cuộc. Chúng luôn cố gắng để có thể nở rộ  thành một bông hoa xinh đẹp.”

Haruna đưa tay ra. Cô chạm vào những cánh hoa anh đào khi mà chúng gần như đã rơi xuống đất. Với cánh tay còn lại, Haruna cầm lấy tay Yuko, cô đặt cánh hoa vào bàn tay của Yuko.

“Không cần biết Yuko có vấn đề gì, hãy cứ như cánh hoa anh đào này, đừng bao giờ bỏ cuộc…” 

Yuko nắm chặt tay lại. Những lời Haruna nói… Nụ cười của Haruna… làm cô kiên cường hơn. 

Haruna nhìn vào đồng hồ trên tay. “Ah, xin lỗi, mình phải về nhà đây. Mai gặp cậu nhé, Yuko!” Rồi Haruna quay lưng…

“Chờ đã!” Yuko hét lên

Haruna dừng bước chân lại và quay lại nhìn Yuko. 

“Chuyện gì thế??”

“Có sao không?”

“Mm?”

“Có sao không nếu mình muốn gửi mail cho Haruna-chan mỗi ngày? Có sao không nếu mình muốn hiểu Haruna-chan hơn? Có sao không nếu mình muốn thân thiết với Haruna-chan hơn? Có sao không nếu mình… thích Haruna-chan?” 

Haruna khẽ đỏ mặt với những lời Yuko nói.

“Un”

Haruna mỉm cười, gật đầu, xoay lưng lại, và chạy về phía cổng trường.






THE END 

12 comments:

  1. chưa đọc mà com cho mừng nè =)))))))

    ReplyDelete
    Replies
    1. rời ơi chịu nổi ko =)))) mai nhớ cmt đó nghen =))) nếu mừng quá thì lờm luôn cái Summer =)))

      Delete
  2. "Yuko để Yuko ngồi trên giường" ===>> cái giề đeiz hả Translator?? :-w =))))))))

    ReplyDelete
    Replies
    1. só rì só rì =)) đã sửa lại rồi nghen =))) mà đồng bọn ơi =)) mình có permission cho cái The Mad House rồi =)) đồng bọn dịch trước mấy chap đi =))) mình dịch nốt cái Summer đã =)))

      Delete
  3. fic kute wá đeh XDXD, chong sáng dthươg :">, lâu r mới đọc cái fic trắng bóc như vại đó XD (đừg hỉu lầm ý của tớ :">) =)))))))))
    Trans típ đi Jo ahhhh :x ヾ(^∇^)

    ReplyDelete
    Replies
    1. đọc rating cao riết quen chứ gì =)))) Jo hiểu Kri mà =))

      Delete
    2. hỉu Kri or hỉu 2 ta =)))))))

      Delete
    3. ừ thì... ;)) hiểu cả hội făn gơn cuồng loạn xuyên quốc gia =)))

      Delete
  4. Fic thật dễ thương , cảm xúc nảy nở như mùa xuân vậy, đợi một mùa hè thật nhiều cảnh "hot", au là yukofan chắc ko sợ ko có cảnh ấm đâu ha ;__;

    ReplyDelete
    Replies
    1. El vào thăm Jo hả xD

      El chờ nhé xD sẽ có mùa hè nhanh thôi xD

      Delete
  5. Xuân Hạ hình như có rồi, bao giờ thì có Thu Đông đây T_T

    ReplyDelete
    Replies
    1. mình cũng hông biết nữa ;A; đang chờ trong mỏi mòn nè =))

      Delete