Tựa: 妖藤 / Yêu Đằng
Tác giả: 給優叔來斤白菜Couple: KojiYuu
Thể loại: Hơi ảo, OE
Tình trạng raw: Đoản văn - Hoàn
Tình trạng Edit: DONE
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
* 妖藤 (yêu đằng)
yêu = yêu tinh, kiểu như thành tinh rồi ấy
đằng = cây có dây leo này nọ, trong đoản văn này thì là cây hà thủ ô.
=> yêu đằng trong này có thể hiểu là "Hà thủ ô thành tinh" (Hà thủ ô chuyển hóa thành người)
Lần đầu gặp mặt.
Cha mẹ Haruna ở nước
ngoài công tác, nàng từ nhỏ là sống cùng ông bà nội. Nhà của ông bà nội ở một cái
trấn nhỏ phía Nam Nhật Bản. Một mùa hè, nhiều trận mưa to liền nhau, các di tích
trong trấn có đổ vỡ đôi chút, Haruna sau khi tan học đi ngang qua bức tường bị đổ
đó, nhặt được một cây thực vật hình dạng kì quái, chỉ bé bằng 1/3 bàn tay, nho
nhỏ, nhưng ấm ấp, mặt ngoài màu nâu đỏ và không được bằng phẳng cho lắm. Ông nội
của Haruna đối với thực vật rất có hứng thú, vừa liếc qua đã nhận ra đó là một
cây hà thủ ô, cỡ như thế thì có lẽ được tầm 10 năm.
Ông nội không nỡ đem
nó đi làm thuốc, đem nó trồng bên cạnh nhà rồi dựng lên 1 cái chòi.
Rất nhanh, hà thủ ô
nảy mầm ra lá, rễ cây mọc ra thật là dài. Ông nội làm cho hà thủ ô mội cái giá đỡ,
bất quá vài năm sau đã mọc đầy giá, rậm rạp đan quanh vào nhau tạo thành 1 thảm
lá xanh mướt, nên chỗ đất gần đó rất mát mẻ. Về sau ông nội tại chòi đó đặt 1 cái
bàn nhỏ, bố trí thành nơi để Haruna làm bài tập.
Khi đó Haruna học trường
cấp 2, sau khi tan học thường làm bài tập ở cái chòi đó.
Có 1 ngày. Nàng đang
nằm dài trên bàn đá sáng tác văn, bên tai có giọng nói khàn khàn vang lên, tuy
là thế nhưng có vẻ rất có tinh thần
[ Sáng tác văn thực
ra không khó ah, thế mà tại sao lâu đến như vậy rồi cậu vẫn chỉ viết được mỗi cái
mở bài?]
Haruna ngẩng đầu, nhìn
thấy một cô gái cỡ 16, 17 tuổi đứng sau lưng mình. Mái tóc đen chạm vai nổi bật
lên với chiếc váy trắng nhìn rất đẹp mắt. Haruna nhìn thấy nàng đang nhìn vào vở
bài tập của mình.
Haruna mất hứng mà lên
tiếng hỏi thăm
[Cô là ai? Vì cái gì
lại lén nhìn tôi sáng tác văn?]
Cô gái cười nói
[Tôi là Yuko, Oshima
Yuko. Thì tiện thôi, khả năng của cậu thì tớ không biết, nhưng tớ hay thấy cậu
thường xuyên ra vào nơi này.]
Nghe nói là hàng xóm,
Haruna buông lỏng cảnh giác, chớp chớp mắt hỏi
[Cậu nói sáng tác văn
không khó, vậy có thể dạy tớ không?]
[Được thôi!]
Yuko sảng khoái mà đáp
ứng.
Dưới sự giúp sức của
người bạn mới, rất nhanh đã hoàn thành bài văn, Haruna cao hứng nói
[Không ngờ là đơn giản
đến vậy ~ về sau khi tớ gặp đề nan giải, cậu có thể giúp tớ không?]
[Không thành vấn đề
! ]
Yuko nhanh chóng đáp
ứng
[ Cậu có thể giúp tớ
trong bao lâu?]
[1300
năm, được không?]
Từ đó về sau, Yuko
thường xuất hiện tại chòi hóng mát, cùng Haruna làm bài tập. Giúp Haruna tốt
nghiệp trung học.
Thành tích về sau tốt,
Haruna thuận lợi đậu vào trường đại học như ý, sau nhiều cuộc thi cuối cùng nàng
cũng có thể thảnh thơi, nàng bắt đầu chơi đùa thỏa thích, mỗi ngày đều là đến
khuya mới về đến nhà.
Một hôm trời tối,
Haruna đi họp lớp về, để về nhà thì cần phải lên 1 chuyến xe buýt nữa, ngẫm lại
giờ này thì làm gì còn chuyến nào, càng không thể về nhà. Đi bộ qua chỗ đổ nát
ngày xưa, Haruna hơi sợ, đoạn đường này so với chỗ khác thì cực kì vắng vẻ. Trước
kia thường nghe người ta nói có mấy vụ cưỡng hiếp. Haruna theo đó thì bước chân
lại càng nhanh hơn, không biết là do tâm lí hay là phía sau thực sự có người đang
theo sau lưng mình, nàng quay đầu nhìn lại, một nam nhân hơn 30 tuổi nhe rằng cười
nhìn nàng, Haruna hét 1 tiếng, nhanh chân bỏ chạy.
Nàng có thể là đối
thủ của 1 nam nhân cường tráng đó sao?
Chạy được hơn 10 mét
thì bị bắt lại, nam nhân vung tay đánh Haruna bất tỉnh, sau đó nắm cánh tay
Haruna kéo vào khu đổ nát. Lúc này, một thân ảnh nhỏ bé tráng kiện xuất hiện, nàng
một cước đá vào lưng kẻ bắt cóc, đạo tặc gặp đối thủ liền buông Haruna để cùng
người nọ xử lí mọi chuyện.
Haruna khi tỉnh lại...
thu vào trong ánh mắt chính là khuôn mặt của Yuko. Haruna nghĩ đến một màn kia,
trong nội tâm sợ hãi, vô ý vô thức nắm chặt tay Yuko. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy
trong lòng bàn tay dinh dính gì đó, trong bóng tối không thể nhìn rõ được. Cầm
lấy tay đưa lên mũi ngủi một chút, mùi máu tươi sộc vào mũi.
[Cậu bị chảy máy? Bị
thương có nặng không? Tớ dẫn cậu đi bệnh viện!]
[Không cần đâu!]
Yuko dứt khoát cự
tuyệt đề nghị của nàng.
[Chỉ bị thương ngoài
da, không cần phải đi bệnh viện.]
Haruna không có biện
pháp, đành phải cởi dây lưng của chiếc váy viền băng bó miệng vết thương.
Mất tích.
Sau khi về đến nhà,
Haruna một mực nhớ đến vết thương của Yuko, một đêm trằn trọc. Sáng sớm ngày hôm
sau rời giường, đi vào chòi hóng mát. Ngày xưa, Yuko luôn ở chỗ này chỡ nàng.
Thế nhưng mà, ánh mắt
của nàng lại nhìn lên nhành cây, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch. Không tính những
nhành cây mảnh khảnh, buộc lên đó là một dây lụa màu trắng, đúng lúc ngày hôm
qua nàng vì Yuko bị thương mà dùng dây lưng để băng bó vết thương! Haruna sửng
sốt hồi lâu, mới đi đến trước mặt, bước lên ghế đá, bám lấy nhánh cây đó mà tháo
đai lưng xuống, lộ ra một vết chém dài.
Haruna đứng trên mặt
ghế đá choáng váng, thiếu chút nữa là té xuống. Nàng hỗn loạn mà về nhà, không
nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Nỗi lòng thiếu nữ không thể chịu quá nhiều bí
mật, nàng đem chuyện này kể cho bà nội nghe.
Bà nội nghe xong
chuyện nàng nói, trầm ngâm chốc lát, nói
[Haruna đại khái chắc
là do bị hoa mắt thôi, chứ chuyện đó làm sao xảy ra được?]
[Thế còn vết chém trên
nhánh cây kia cùng dây lưng lụa thì giải thích thế nào chứ?]
[Có lẽ là nàng cố ý để
lại một đao trên nhánh cây, sau đó buộc dây lụa vào trên trêu cháu thì sao!]
Haruna tuy cảm thấy
giải thích như vậy có chút gượng ép, nhưng
chuyện này thật là quỷ dị, cũng chỉ có bà nội giả thuyết như vậy nên tạm thông đi.
Lại để cho nàng không nghĩ tới chính là, về sau, Yuko không hiểu đã biến mất đi
đâu. Haruna mỗi ngày đều ở chòi hóng mát, nhưng Yuko thì không còn xuất hiện nữa.
Haruna lo lắng, có phải hay không nàng bị thương quá nặng, hay đã xảy ra điều gì
ngoài ý muốn.
Nàng rất hối hận, vì
quen biết Yuko đã lâu như vậy nhưng chưa từng hỏi xem Yuko ở đâu?
Mùa thu, đi học đại
học. Haruna cùng hành lý ngồi trên xe lửa, hướng về hướng Bắc mà đi, trước khi đi,
nàng đã hi vọng Yuko sẽ đến tiễn, nhưng Yuko thủy chung không có xuất hiện.
Vào đại học nhiều hoạt
động bận rộn mà mới lạ, Haruna rất nhanh chóng dung nhập vào đó, thế nhưng mà,
mỗi khi đối mặt với người khác phái, trong đầu nàng lúc nào cũng hiện lên thân ảnh
của Yuko. Hè qua đông đến, Haruna mỗi khi nghỉ hè đều ở chòi hóng mát chờ đợi, đáng
giận chính là Yuko như một giọt nước bốc hơi không để lại tung tích, một chút cũng
không có.
Không phải đã nói rồi
sao, 1300 năm mà?
Học đại học năm 3,
Haruna rốt cuộc cũng có người yêu. Bạn trai là Ogi-san, là hội trưởng hội học
sinh, cao ráo anh tuấn, tài hoa hơn người. Đến mùa nghỉ hè, Haruna mang theo
Ogi về nhà, ông bà nội đối với anh chàng này cũng rất thích, dọn 1 phòng, cố ý
muốn hắn ở chơi vài ngày.
Buổi tối, Haruna cùng
Ogi ngồi ở nhà chòi hóng mát. Về nhà lần này, điểm khác biệt lớn nhất chính là
gốc cây hà thủ ô, trước kia xanh tốt nhưng giờ lại héo khô, chỉ có vài chiếc lá
lác đác nhưng cũng xoăn quắn lại, một bộ dạng rất ủ rủ.
Nội tâm Haruna rất
khó chịu, khi Ogi hôn nàng, liền có chút kháng cự.
Ogi đột nhiên đẩy
Haruna ra, thần sắc trên mặt rất kinh khủng.
Haruna hỏi
[Sao thế?]
[Ta....... Ta nhìn
thấy.... một nữ nhân đứng ở đó]
Haruna theo hướng
tay hắn nhìn sang, trong bóng đêm, chỉ có những nhánh cây hà thủ ô trong đêm chập
chờn, làm gì có bóng người? Haruna cười nói.
[Là do hoa mắt thôi?]
[Không có! Ta thậm
chí còn có thể nhìn được biểu hiện của nữ nhân kia, ánh mắt nàng hung dữ trừng
mắt nhìn ta. Nàng mặc váy màu trắng, tóc đen dài đến vai.]
Nội tâm Haruna đột
nhiên cảm thấy khó chịu. Mơ hồ cảm thấy được gì đó, nói
[Ogi-san, có thể là
mệt mỏi rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi]
Ogi như nhận được lệnh
ân xá, nhanh chóng bước đi. Vừa bước được 2 bước, đã té bịch 1 cái, miệng đập lên
ghế đá, đi tong hàng tiền đạo. Haruna vội vàng dìu hắn... 2 người cúi đầu xem xét,
nguyên lai là do vấp vào dây leo của hà thủ ô mà té.
Hôm say, Ogi không nói
không rằng, nhấc hành lí lên đi, Haruna đứng tại chòi hóng mát, nhìn bóng lưng
của hắn, không có giữ lại.
Gặp lại.
Từ đó về sau, Haruna
khi trời tối sẽ ra chòi hóng mát, mỗi ngày
đều ẩn sâu vào màn đêm. Có một ngày, bất tri bất giác ngủ, khi mở mắt đậy, trên
ánh trăng rằm, một nữ sinh lưng có một vầng sáng đứng trước mặt nàng, nhìn thấy
thân ảnh quen thuộc, những giọt lệ trên mắt Haruna rơi ra, đưa tay đánh vai người
đó.
[Oshima Yuko! Cuối cùng
là cậu đã ở cái chỗ quái nào vậy? Vì sao lại không chịu đến gặp tớ?]
Yuko che ngực, bước
lui lại vài bước, Haruna lúc này mới phát hiện, Yuko tái nhợt gầy gò, thần kinh
uể oải, bộ dạng không được khỏe mạnh cho lắm.
[Cậu bị sao vậy? Bị
bệnh sao?] Haruna quan tâm hỏi
Yuko do dự một chút,
nhẹ gật đầu.
[Bệnh gì? Có đi bác
sĩ chưa?]
Yuko không trả lời vấn
đề của nàng, lại hỏi một câu khác
[Haruna, cậu có thể đem
cây hà thủ ô này chuyển đi nơi khác không?]
Haruna nhìn thoáng
qua nhánh cây héo rũ của hà thủ ô, đột nhiên sáng tỏ, nói
[Được, 2 ngày nũa, tớ
sẽ tìm nơi thích hợp để chuyện nó đi.]
Haruna hứa hẹn rốt
cuộc cũng không có thực hiện, bởi vì 2 ngày sau đó cha mẹ nàng về nước, toàn thời
gian nghỉ hè mang nàng đi chơi khắp mọi nơi. Trong nội tâm nàng tuy là nhớ
Yuko, nhưng cha mẹ thật vất vả mời trở về nước, nàng không thể không đi cùng 2
người.
Sáng hôm nay, Haruna
cùng mama tại bờ biển tắm nắng, cảm giác có chút gì đó không tập trung, giống như
có chuyện gì quan trọng xảy ra. Nàng gọi điện cho ông bà nội, ông nội nói mọi
chuyện trong nhà đều tốt, nhưng Haruna cảm giác được trong giọng nói có gì đó
không được rõ ràng.
Haruna lập tức trở về
khách sạn, thay trang phục, mua vé máy bay trở về nhà ông nội ngay. Vừa đến cửa
nhà, đầu óc choáng váng
Gốc hà thủ ô kia, đã
không còn!
Nàng nhanh chóng chạy
về nhà ông nội, liều mạng mà gõ cửa. Bà nội nhìn bộ dáng của nàng lại càng hoảng
sợ.
[Haruna, cháu làm
sao vậy?]
Trong ánh mắt Haruna
gần như là có lửa.
[Gốc hà thủ ô, đâu rồi?]
Bà nội hơi kinh hãi,
lập tức bình tĩnh lại nói ra
[Bà đào rễ của nó lên,
đem đi ngâm rượu thuốc rồi.]
[Bà.... Bà đem đi ngâm
rượu sao? Bà thừa biết đó không phải là cây hà thủ ô bình thường mà, nàng đã có
thể chuyển hóa thành người rồi!] Nước mắt Haruna cứ thế mà rơi ra.
[Thực sự là vì như vậy,
bà mới đem ngâm nàng, không thể trơ mắt nhìn cháu trúng ma chướng được. Ba năm
nay, bà một mực dùng nước sôi để dội nàng, thế nhưng nàng rõ ràng là bất tử, bà
đành phải dùng dao chặt đứt. Hiện tại, đã đem yêu đằng đó ngâm vào rượu, chỉ cần
bà còn sống, nàng đừng nghĩ đến việc có thể tìm được đường sống!]
Haruna khóc lớn lên,
dùng sức mở cửa, ly khai khỏi nhà bà nội.
Đi lần này, chính là 10 năm.
Trong 10 năm này,
Haruna học xong đại học, lại ra nước ngoài học thạc sĩ, rồi tiến sĩ, tham gia công
tác xã hội, nhất quyết không yêu đường, càng không chịu kết hôn, cũng không về
nước. Mãi đến khi biết tin bà nội qua đời, nàng mới quay về.
Đứng trước di ảnh của
bà nội, nàng bùi ngùi mãi không thôi, vì một gốc cây hà thủ ô thành tinh, vì cô
gái kia, nàng bỏ đi, không chịu tha thứ cho bà nội, thậm chí trước khi bà lâm
chung nàng cũng không chịu trở về gặp mặt lần cuối. Có phải hay không chính mình
đã quá tuyệt tình? Người kia mặc quần áo trắng, tóc đen là do gốc cây hà thủ ô
biến thành đấy sao? Qua nhiều năm như vậy, Haruna lần đầu tiên đối với chính mình
sinh ra hoài nghi.
Lúc này ông nội đi đến,
mở tủ bát, ở tầng cuối cùng, có một bình thủy tinh cỡ lớn, bên trong đựng đầy
chất lỏng vàng nhạt trong suốt, chính giữa ngâm một vật thể màu nâu đỏ, Haruna
nhìn kỹ, không khỏi kinh ngạc, đó là chính gốc hà thủ ô nàng nhặt được bên cạnh
đống đổ nát năm đó, nhưng điều làm nàng giật mình không phải chuyện này. Mà là
—————— gốc hà thủ ô được ngâm trong vò rượu đã hơn 20 năm nay lại mọc ra chồi mới.
[Cậu có thể theo giúp
tớ trong bao lâu?]
[1300 năm,
được không?]
Haruna không chịu được
nữa, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Hết.
Bạn k có ý kiến gì về đoạn kết...
Chỉ là đọc qua thấy có gì đó ấn tượng nên edit...
chuyện hay quá *đạp bàn* tiếp tục phát huy nga dồ san :3 ♥
ReplyDeleteok bạn :3 mình sẽ cố gắng phát huy nếu có cơ hội =)))
DeleteGrao ta là đứa bị ngươi dụ dỗ câu cmt hôm qua =)))
ReplyDelete=)))) câu cmt ăn vạ thần công =)))
Deletethành công thì cũng có nhưng cmt kiểu báo danh thì huề vốn quá =))))