Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Monday, July 28, 2014

[FANFIC] Chiếc hộp Pandora (Chap 14A)

Rating: T
Author: Florence.
Thể loại: Romance, angst, smut.
Couple: KojiYuu.
Tình trạng: Complete (Dự kiến là 22 chương).
Chap 1 → 8 : Download File.doc | File.docx | 8B Docx



Chương 14: Chúng ta sẽ ra sao nếu không có tình yêu này?



Yuko bị đóng băng ở ngay lối vào căn phòng khi nghe tên mình thoát ra từ đôi môi của Keita. Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng cô nghe anh trai mình nói chuyện và cảm thấy mọi thứ đang vỡ òa ngay trước mắt.

“Mẹ nó, trông em thật tệ hại!” Keita buông ra lời nhận xét về sự xuất hiện luộm thuộm của cô em gái với khuôn mặt gầy guộc và bộ quần áo bạc màu.

Yuko lúng túng lấy tay vuốt thẳng lại mái tóc. “Không chấp nhận được lời nói đó phát ra từ người lúc nào cũng trên giường bệnh đâu nha.”

“Anh trông vẫn tươm tất hơn em đó!” Chàng trai trẻ nở một nụ cười nhẹ rồi nói.

Yuko không muốn tranh luận thêm nữa. Cô trông y chang như một đứa lang thang lúc này vậy. Không phải vì cô thích phong cách bụi bặm này, chỉ đơn giản là cô không có thời gian để chăm lo cho chính mình. Cô quá bộn rộn điều tra mọi thứ về Yuya, cho đến nay, mọi nỗ lực tìm hiểu của cô đều vô vọng.

“Đừng có nhìn chằm chằm vào anh như thế.” Keita nói khi chả nhìn thấy biểu hiện vui vẻ gì trên khuôn mặt em gái. “Tin anh đi. Chính anh còn khổ sở vì anh nữa. Anh bị nhấn chìm trong một vũng nước sâu suốt sáu năm, rồi thêm gần hai năm ngơ ngơ ngẩn ngẩn để rồi thức dậy sau năm ngày chỉ bởi một cú ngã khỏi 25 bậc cầu thang.” Anh cố gắng pha trò.

Yuko hắng giọng và đóng cánh cửa phía sau lại, hướng bước chân của mình về phía giường. “Phải ha, đúng là kỳ diệu thật! Và anh cũng chẳng bỏ lỡ bất cứ chuyện gì đâu... ơ... ý em là em cũng chả khá khẩm gì so với em của anh cách đây 8 năm đâu.” Câu trả lời của Yuko khiến nỗ lực gây cười của Keita trở nên khập khiễng, nhưng chết tiệt thật, quá khó để nói chuyện với người thân thiết duy nhất sau một thời gian rất dài.

Keita khịt mũi: “Đúng rồi, anh cảm thấy tình cảm anh em của chúng ta vẫn bình thường như trước kia. Bằng chứng là việc chúng ta chưa bao giờ giỏi trong việc kiếm chuyện để nói với nhau.”

“Keita, anh...”

“Nhưng em đã hiểu được...” Chàng trai trẻ nhanh chóng thêm vào. “Em đã hiểu ra rất nhiều điều trong lúc anh vắng mặt và thật lòng xin lỗi vì đã để em phải đấu tranh một mình.” Anh nhẹ nhàng nói.

Yuko kéo chiếc ghế lại gần giường và ngồi xuống. “Tất cả mọi thứ... đều là lỗi của em...”

“Không ai có thể dự đoán trước được tai nạn sẽ ập đến và để em có thể đứng dậy lại một lần nữa cần nỗ lực nhiều đến thế nào, anh biết tất cả những chuyện đó. Sở dĩ anh biết vì em ấy đã lặp đi lặp lại cho anh biết bao nhiêu lần những thứ mà em phải trải qua.”

Em ấy? Yuko cau mày. “Anh đang đề cập đến ai vậy?”

“Em ấy thỉnh thoảng vẫn hay đến đây để tâm sự với anh. Em ấy kể với anh về mọi thứ và vì lý do nào đó, em ấy tin rằng anh có thể nghe và hiểu em ấy, không sớm thì muộn hoặc một ngày nào đó. Em ấy nói với anh về em và về Rai, về cuộc sống mà em ấy từng khát khao, với em.”

“Đó là giọng nói của người luôn thúc đẩy anh hãy nhanh chóng thoát khỏi trạng thái hôn mê đúng không?” Giọng của Yuko trở nên vỡ vụn trong từng lời cô nói. “Haruna chính là người... là một trong số những người anh đang nói đến đấy phải không?”

“Em ấy cần lối thoát khỏi những bế tắc của chính mình và em ấy nghĩ cũng là cái may khi anh ở trong trạng thái hôn mê. Anh có thể giữ kín những bí mật của em ấy.” Keita bình tĩnh đáp.

Yuko có thể cảm thấy trái tim mình như đang trong một cuộc chạy đua một cách dữ dội qua từng hơi thở. Có lẽ là vì cô đang gần tiến tới chân tướng sự thật cuộc sống 8 năm qua của Haruna. “Làm ơn đi, hãy nói cho em biết cô ấy đã nói gì?”

“Nhiều lúc em ấy kể về em và con trai của em, rồi làm thế nào để hai người đoàn tụ. Em ấy lên kế hoạch cho điều đó, ngay cả khi phải lừa dối Yuya. Haruna đã từng cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm vì thực lòng em ấy không định làm tổn thương người khác nhưng vì con trai em, vì em... em ấy phải dẹp quách cái mớ lương tâm của mình đi vì kẻ thù mà Haruna chống lại là người mà ngay cả chính phủ cũng chả thể chạm vào.” Sau đó, Keita kể cho cô nghe tất cả những gì Haruna đã nói với anh về ngồn gốc của Yuya.

Yuya là kết tinh của mối tình không được công nhận giữa vị giáo sư trẻ tuổi và cô sinh viên đại học. Vị giáo sư đó thật ra cũng chả có gì đặc biệt nhưng xuất thân từ một gia đình danh giá. Khi biết người yêu mình đã mang thai, vị giáo sư đã đề nghị bố mẹ cùng ăn tối với mình và cô gái kia, giới thiệu với họ đây là vợ chưa cưới của anh ta. Tuy nhiên bố anh ta đã nổi điên và nhất quyết không thừa nhận cô gái này. Cuối tháng đó, ông bố quyền lực ép buộc anh ta phải kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối với gia đình họ và phải chia tay với người mà anh ta yêu. Sợ rằng bố sẽ gây tổn hại đến cô bạn gái và đứa bé của họ, anh ta đành phải yêu cầu cô ấy rời xa và đi tìm hạnh phúc khác của riêng mình.

Cuối cùng, vị giáo sư ấy cưới một cô tiểu thư giàu có do gia đình anh ta chọn trong khi cô sinh viên kia kết hôn với anh chàng bạn học, chàng trai tên Hajime Shige. Anh chàng, người mà cô ta chọn trong số những kẻ đeo đuổi cô ta lúc đó vì sự chân thành và trợ cấp rộng rãi chàng trai nhận được từ bố mẹ, họ sở hữu một trang trại nuôi bò sữa. Sợ anh chàng sẽ không kết hôn với mình, cô ta diếm đi chuyện đang mang thai con của vị giáo sư. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân với Shige chỉ kéo dài cho đến khi anh chàng phát hiện ra cô ta đang có kế hoạch rời bỏ anh ta để đến với người tình mới và Yuya không phải là con của anh ta. Qúa tức giận vì sự phản bội, Shige rút tất cả các khoản tiền tiết kiệm và bỏ hai mẹ con họ trong một khu nhà ổ chuột tồi tàn rồi quay trở về vùng nông thôn, nơi anh ta từng ở. Khi Hajime Shige rời khỏi, Yuya lúc đó 12 tuổi, là một đứa trẻ quá gần gũi với người cậu bé đã gọi là bố suốt đời. Việc ra đi đột ngột của anh ta đã gây ra những vết sẹo sâu sắc trên cậu bé đó sau này.

“Mẹ của Yuya chỉ biết tên giả của vị giáo sư đăng kí ở trường đại học là Tokuji Hiro. Ngay cả bây giờ bà ta vẫn không hay biết gì về xuất thân thật sự của con trai.” Keita diễn đạt bằng một sự lo lắng. “Yuu-chan, bố ruột của Yuya, tên thật của ông ta là Tokudaiji Hiro, em trai của Tokudaiji Nobu, cựu bộ trưởng bộ quốc phòng và bây giờ là đại sứ mới của Nhật Bản ở Paris.”

“Hóa ra đó là một gia đình có thế lực. Tuy nhiên nếu họ muốn trở thành một phần cuộc sống của Rai, tại sao không tự mình thực hiện việc đó?” Yuko hỏi lại.

Bên ngoài cửa sổ, trời đổ xuống một cơn mưa phùn bất chợt. Trời lúc này chỉ mới ửng sáng và bệnh viện gần như vẫn chìm trong cơn say ngủ, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ dùng bữa sáng. Sự im lặng bao trùm lấy cặp anh em khi chàng trai trẻ ngừng nói chuyện và lạc mất đâu đó giữa những suy nghĩ của chính mình.

Yuko từ tốn đặt tay lên vai anh trai. “Đừng tự ép buộc mình.” Cô nói nhẹ nhàng. “Nếu hôm nay anh vẫn chưa thể nhớ ra tất cả mọi thứ Haruna nói với anh thì em có thể đợi cho đến khi anh hồi phục hoàn toàn.”

“Không phải anh không nhớ, cưng!” Keita siết chặt tấm chăn của mình. “Đó chỉ là... Tokudaiji, gia tộc đó dữ dội hơn hẳn chuyện họ có được một chân trong chính phủ. Vì ngay các chính trị gia, nếu bị kết tội, họ vẫn sẽ đối mặt với lệnh trừng phạt nhưng gia tộc đó... họ khác hẳn... Tokudaiji không như bất kỳ một gia tộc làm chính trị thuần túy nào. Như anh đã nói với em, chính phủ còn không thể động tới họ. Họ xuất thân từ dòng dõi Abashi.”

“Abashi?” Yuko chưa bao giờ nghe đến cái tên nào tương tự vậy trước đây. “Anh đang đề cập đến chuyện gì vậy?”

“Là hệ thống các nhà tài phiệt đứng sau cánh cửa đóng kín của bộ máy chính phủ ta.” Keita tiết lộ và dõi theo sự đổi thay nơi đáy mắt mở mỗi lúc rộng hơn của người em gái. Anh tiếp tục kể với Yuko sự thật đằng sau hành động của Haruna.


oOo

8 năm trước...

Ba tuần trôi qua sau tai nạn tàu biển dạo đó, Haruna đã đủ can đảm để đối mặt với Yuko dẫu cho cô ấy đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Yuko vẫn còn trong trạng thái sốc vì vụ tai nạn và bởi mặc cảm khuyết tật đã ăn sâu vào não khiến cho cô ấy cư xử thô bạo gần như với hết thảy những ai đang quan tâm đến mình. Tuy là vậy, Haruna không thể thản nhiên bỏ mặc cô ấy như bao kẻ khác đã làm. Chứng kiến người mà mình yêu thương nhất mỗi lúc một tụt dốc là một chuyện quá khó để làm, cô đã lần nữa có mặt tại đây bất chấp sự khước từ của Yuko.

Một sự trùng hợp kỳ lạ là cô xuất hiện ngay lúc đỉnh điểm cuộc tranh luận giữa Yuko và bạn trai của cô ấy thời điểm đó. Haruna cũng không dại gì xen vào cuộc đối thoại riêng tư của họ nhưng đúng lúc cô định bỏ đi mặc cho họ tiếp tục cãi nhau thì Yuya đã lớn tiếng về cái gì đó khiến trái tim cô ngừng đập trong tích tắc.

“Em có thai rồi, Yuko! Em có nghe anh nói không? Bác sĩ nói em đang mang thai.” Yuya xuống giọng nài nỉ và cầu xin mẹ của đứa bé nhìn anh lấy một lần. Đây là tia hy vọng cuối cùng để cứu vãn mối quan hệ đang đi xuống giữa hai người họ.

Haruna cố gắng liếc nhìn qua khe cửa khuôn mặt người ấy để xem Yuko có cảm thấy gì khi biết tin. Nhưng khuôn mặt người con gái đang đắm chìm trong hơi men đó chẳng để lộ ra được biểu cảm gì.

“Rồi sao hả? Chết tiệt thật, anh muốn tôi phải làm gì với nó? Nhìn tôi đi gã đàn ông ngu ngốc! Anh nghĩ rằng tôi có thể sinh con cho anh trong tình trạng này hay sao?” Yuko mắng vào mặt hắn ta. “Mẹ nó chứ...!”

“Anh sẽ làm mọi thứ để giúp em có thể đi lại được... chỉ cần em không đẩy anh đi.” Yuya nài nỉ. “Hãy nghĩ về con của chúng ta.”

Từng lời của hắn như đổ thêm dầu vào lửa, cô giận dữ ném chai bia trên tay mình vào chân Yuya khiến hắn theo phản xạ phải giật lùi lại né tránh. “Mẹ kiếp tôi sẽ giải quyết nó! Còn anh đi tìm người đàn bà khác có thể sinh con cho anh đi! CÚT ĐI! ĐỪNG bao giờ quay lại đây một lần nữa! XÉO ĐI!” Cô tóm lấy tất cả vật dụng trong tầm tay, từ bình hoa, đồng hồ để bàn đến khung hình rồi ném chúng về phía Yuya.

Mang thai... Yuko đã mang thai... Trọng điểm này đang dần được xử lý trong não bộ Haruna, một lần nữa khiến trái tim cô lại đau nhói vì nhắc nhở ra mối quan hệ thực tại giữa hai người đó. Cô chạy đến một góc nép mình để che giấu những suy nghĩ phức tạp trong đầu đồng thời Yuya lúc đó mở bung cửa né tránh từng cây chổi, giá móc quần áo đang túi bụi quất vào người mình. Sau đó là tiếng cửa đóng lại thật mạnh.

Khi mọi thứ dần trở nên yên ắng và Yuko lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngồi vật vã đằng sau cánh cửa. Haruna đã hỏi mượn chìa khóa phụ từ quản lý tòa nhà, đưa cô ấy trở lại giường và giúp cô ấy nằm xuống ngay ngắn trở lại. Một bàn tay yêu thương đặt lên má cô gái từng có nụ cười tỏa nắng hơn bất kỳ ca sĩ nào mà Haruna từng gặp trong đời. “Cậu không hề có ý phá hủy nó. Mình biết cậu rất thích trẻ con. Một ngày nào đó khi cậu có thể tự đứng lên đôi chân của mình một lần nữa, cậu sẽ hối tiếc vì quyết định này và ghét chính bản thân mình. Vì vậy, hãy cứ sinh nó ra, mình sẽ chăm sóc cậu lẫn con cậu... cho đến khi cậu sẵn sàng để đối mặt với nó.” Haruna nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi và má trái cô gái đang say ngủ.

Những ngày sau đó, Haruna kiên trì theo dõi luôn cả động tĩnh của Yuya. Hắn ta cũng là một người có sức chịu đựng dai dẳng, mặc cho bị đuổi đánh thế nào, vẫn kiên trì bám trụ khuyên can Yuko đừng bỏ cuộc. Có vẻ như hắn thực sự nghiêm túc với mối quan hệ của hai người họ. Có một lần trong lúc giằng co, Yuko dọa sẽ nhảy xuống từ tầng hai nếu hắn không chịu để cho cô ấy yên. Qúa lo sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng lẫn sau một thời gian dài nhận lãnh những vết thương rải rác trên đầu và cổ cũng như sau khi bị chính quản lý chấn chính, Yuya cũng đành bỏ cuộc, giao bạn gái lại cho những nhân viên y tế, dặn họ săn sóc cô. Sau đó, hắn cũng bận rộn với lịch làm việc dày đặc của một ngôi sao rồi dần mất dạng.

Khi Yuko mang thai được đến tháng thứ bảy, trong lúc bất cẩn trượt chân trong nhà tắm, cô ấy đau bụng dữ dội và cơn co thắt tử cung nhanh chóng kéo đến. Nhờ ơn bà y tá mà Haruna đã ngấm ngầm sắp xếp ở bên cạnh Yuko thông báo kịp, cô đã đồng thời có mặt tại hiện trường xảy ra tại nạn và theo xe cứu thương đến bệnh viện. Yuko được chấn đoán viêm màng ối gây nhiễm trùng, phải mổ gấp mới có thể cứu cả mẹ lẫn con. Do không có người thân nào bên cạnh, Haruna trên danh nghĩa là bạn thân là người đứng ra chịu trách nhiệm hoàn tất thủ tục nhập viện cho cô ấy. Thật may mắn là dù đứa bé sinh non, hai mẹ con Yuko vẫn bình an vô sự.

“Cô ấy và em bé thế nào rồi?” Haruna hỏi thăm y tá.

“Cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đó là điều duy nhất tôi có thể nói, nếu người nhà cô ấy đã không còn, hãy thông báo cho bố đứa trẻ.” Người phụ nữ vừa nói vừa treo biểu đồ chăm sóc lên tường rồi rời đi.

Haruna tự trách chính mình quá vội vàng và suy nghĩ lan man đến chuyện nên thông báo cho Yuya thế nào về chuyện này. Cô trở lại thang máy và khi cánh cửa ấy hé mở, Haruna nhận ra khuôn mặt thân quen đối diện, người mà cô rất đỗi thân thiết khi còn là một cô bé 10 tuổi. “Tarumi-sensei.” Cô ngạc nhiên nói.

Người đàn ông này đã gần 60 tuổi, thoáng sửng sốt trước sự hiện diện của cô gái trẻ. “Haruna-chan.” Ông cũng kinh ngạc không kém và mất ít lâu để lấy lại bình tĩnh. “Đi xuống hả?”

Haruna gật đầu và bước vào trong buồng thang máy: “Đã lâu quá rồi... cháu không biết chú đã trở lại Nhật Bản, sensei.”

“Tôi về nước cách đây 1 tháng và bận rộn đến nỗi không thể liên lạc với ai về sự trở về của mình.” Vị bác sĩ thông báo rồi hỏi thêm. “Bố mẹ cô dạo này thế nào rồi?”

“Họ vẫn khỏe, cảm ơn sự quan tâm của chú.” Haruna mỉm cười.

Chuông thang máy vang lên ngắt lời họ. Terumi vỗ nhẹ lên vai Haruna và nói. “Thật tốt khi gặp lại cô, Haruna-chan và nhất định tôi sẽ ghé qua nhà thăm gia đình cô khi tôi có thời gian.”

Ngắm nhìn vị bác sĩ lớn tuổi đi về hướng ngược lại, một ý nghĩ le lói xuất hiện trong Haruna. Khi lên xe, cô ngay lập tức gọi về cho bố của mình: “Bố, quan hệ bạn bè giữa bố với Terumi-san vẫn tốt chứ ạ?”

“Con hỏi để làm gì vậy?”

Haruna tìm ra một số điều thú vị vây quanh người bạn của bố mình. Thành tựu nghiên cứu y học hơn 10 năm qua của Terumi và bạn bè của ông ở nước ngoài đang đi vào ngõ cụt vì một trong số đồng nghiệp đã lừa đảo số tiền đầu tư chung của bọn họ để mở công trình riêng. Khả năng xoay xở của Terumi không đủ để vực dậy dự án đang dang dở và thành quả nghiên cứu của ông đã chấm dứt hoàn toàn. Ngoài ra, gần Terumi được chẩn đoán bị mắc bệnh tim.

“Haruna-chan.” Terumi ngạc nhiên vì cô gái đứng trước cửa phòng ông đúng lúc ông đang định rời đi gặp giám đốc bệnh viện.

“Chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?” Haruna mở lời. Cô không rõ mình đã thực sự tính toán kỹ lưỡng cho kế hoạch này chưa nhưng có vẻ cô đang làm mọi thứ bằng bản năng.

Terumi nhìn đồng hồ của mình. “Tốt thôi, tôi có một cuộc hẹn với giám đốc nhưng vẫn còn dư chút thời gian cho cô. Vào phòng đi.”

Sao khi thảo luận kế hoạch của họ, Terumi vẫn còn chút miễn cưỡng. Tuy nhiên xét vào tình hình tài chính hiện tại lúc này, ông cần tiền hơn bất cứ thứ gì. Ông thậm chí còn chẳng thể chăm sóc tốt cho con gái khi mà chi phí điều trị bệnh của chính ông cũng tốn kém nhiều vô kể. Nếu không phải đã đặt quá nhiều lòng tin vào nhóm đồng nghiệp cũng như lãng phí quá nhiều vốn đầu tư vào các công trình nghiên cứu ở nước ngoài thì ông vẫn đủ khả năng trang trải những khoản phí điều trị y tế cho bản thân cũng như để lại chút gì đó cho cô con gái và cháu của mình. Không còn ở trên đỉnh cao trước kia nên ông chẳng có quyền khước từ những thứ trước mắt được.

“Làm thế nào mà cô chắc chắn cô ấy không đủ sức nuôi giữ đứa trẻ?” Terumi hỏi.

“Cô ấy vẫn lên kế hoạch phá thai ngay cả khi cô ấy quyết định giữ lại đứa nhỏ. Cháu đã quan sát và nhận thấy cô ấy không đủ ổn định để chăm sóc tốt cho đứa nhỏ một mình. Yuya lại là một người có tính cách rất phức tạp.” Haruna nói với Terumi.

Terumi thở dài và lắc đầu ngao ngán nhìn cô gái trẻ tuổi. “Tôi hy vọng dù là vì bất cứ lý do gì, cô cũng muốn hướng tới những điều tốt đẹp. Vậy được rồi, tôi chấp nhận đề xuất của cô.

Terumi có cấp bậc cao hơn vị bác sĩ chỉ định của Yuko nên cùng ngày hôm đó, ông yêu cầu chuyển đổi bệnh nhân. Tiếp nhận trường hợp của Yuko, ông nhận ra ngoài sức khỏe quá yếu cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì vấn đề thần kinh của cô ấy vẫn đủ sức để tiếp nhận thông tin này. Ông thu thập các tài liệu về những trường hợp xảy thai khác và làm một hồ sơ đầy đủ, hợp lý, phong tỏa mọi thông tin trước khi thông báo với Yuko rằng đứa bé đã chết.

Ngắm nhìn Yuko bật khóc như một người điên vì đau khổ khiến Haruna chẳng mấy dễ chịu. Cô biết những gì mình làm là sai nhưng cô tin Yuko không đủ vững vàng để nuôi dưỡng sinh linh mới chào đời này. Haruna đã không giữ được sự thờ ơ ngoài mặt vốn có kể từ khi Yuko đánh mất chính mình cũng như khi cô ấy không đủ bình tĩnh để quyết định về sự ra đời của đứa nhỏ. Một ngày nào đó, Haruna sẽ lãnh nhận được cái giá thích đáng nhưng bây giờ cô tin mình đã làm đúng vì lợi ích tốt nhất của đứa trẻ mới được sinh ra.

Qua mặt một người không tỉnh táo là Yuko vốn là điều không đơn giản, nhưng để kẻ tinh ranh như Yuya khỏi nghi ngờ lại là một nỗ lực không nhỏ khắc. Hắn ta gần như muốn lật tung mọi hồ sơ về bệnh tình của Yuko, thắc mắc liên tục và nguyên nhân đứa nhỏ chết. Haruna thời điểm đó xuất hiện thường trực ở bệnh viện cũng như vô tình có mặt ở nơi Yuya làm việc để phân tâm sự chú ý của hắn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Haruna tận mắt chứng kiến tình trạng hoảng loạn liên tục của hắn, còn thất thường hơn cả trước đây, và cô cho rằng như thế càng có lợi cho kế hoạch của mình. Haruna dỗ dành hắn bằng những lời lẽ ngọt ngào, trở thành một người bạn tâm giao đầy thấu hiểu. Cuối cùng mối quan hệ giữa hai người họ phát triển rõ rệt chỉ trong một thời gian ngắn. Thực ra sau khi hoàn tất công việc trở về nước, thất vọng trước việc đứa trẻ không còn nữa, cộng với thái độ lạnh nhạt của Yuko khiến hắn quá mệt mỏi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi Hajime-san phải nài nỉ con trai đừng quá vội vàng bắt đầu một mối quan hệ khác. Thế nhưng Yuya, với một trái tim đầy rẫy tổn thương đã không suy màng đến lời khuyên can ấy. Hắn cần một ai đó có thể lấp đầy phần trống rỗng nơi trái tim mình và còn ai phù hợp hơn một người bạn của Yuko. Quan hệ của họ càng khắng khít bằng việc không lâu sau đó hắn cầu hôn Haruna, nguyên nhân sâu xa là muốn trả thù người con gái từng ruồng rẫy hắn.

Đâu đó trong cuộc hành trình này, Haruna tin rằng mình đã thành công khi khiến Yuya nghĩ rằng cô thật sự yêu hắn. Ban đầu tiếp cận Yuya chỉ vì muốn hắn lơi lỏng trong việc điều tra nguyên nhân thật sự của đứa nhỏ nhưng sau này cô nhận ra kết hôn với hắn là một lá chắn hoàn hảo để cưu mang Rai một cách hợp pháp. Lại một lần nữa dùng tiền để yêu cầu bác sĩ Terumi làm cho cô mang thai giả một cách thuận lợi, sau đó đưa Rai vào thế chỗ, mọi việc coi như cũng suôn sẻ. Có một đứa trẻ mới ra đời, Yuya cũng vui lây và cuộc hôn nhân của họ khởi đầu một cách thuận lợi, đôi khi làm Haruna mường tượng ra tương lai tốt đẹp của họ. Dù sâu thẳm bên trong, trái tim cô vẫn luôn do dự. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuộc sống của cô với Yuya thực sự hạnh phúc, sau này cô sẽ đối mặt với Yuko như thế nào? Haruna sẽ nói gì với người tình cũ, đồng thời cũng là mẹ đẻ của con trai mình. Càng nghĩ nhiều, cô càng hiểu rõ người cô luôn bận tâm sâu sắc vẫn là Yuko. Tuy nhiên Haruna đành phải gạt những cảm xúc riêng tư ấy của bản thân sang một bên để tập trung là một người vợ, người mẹ tốt, tốt đến mức vứt bỏ luôn sự nghiệp của chính mình. Cuộc hôn nhân của cô góp phần dẫn đến việc giải tán của AKB48. Chẳng bao lâu sau đó mối quan hệ giữa cô và Yuya cũng trở nên xấu đi vì tình trạng sức khỏe của Rai kéo theo tâm trạng của hai người họ. Họ cãi nhau nảy lửa về phương pháp điều trị bệnh tình thằng bé khiến bố mẹ hai bên khuyên can thế nào cũng không xoa dịu được cặp vợ chồng mới cưới.

Vào những ngày Haruna không thích trở về nhà, cô sẽ ghé thăm Yuko mặc dù cô gái ấy vẫn mơ màng đắm chìm giữa bia và thuốc. Cô yêu cầu y tá giữ bí mật về những chuyến viếng thăm vì sợ Yuko sẽ không chào đón. Người phụ nữ nhanh chóng đồng ý vì chí ít cô cũng có thể giúp bà trong một số vấn đề khó xử như chuẩn bị phòng tắm và làm sạch cơ thể Yuko. Không phải vì bà không có kinh nghiệm trong việc này mà là cơ thể của một người say nặng hơn bình thường rất nhiều mà bà không dư kiên nhẫn để hầu hạ một kẻ bê tha như thế, còn rất nhiều việc khác.

“Mình sẽ chờ cho đến ngày cậu hiểu.” Haruna nói chuyện với một Yuko mê man trong một lần viếng thăm. “Ngày nào đó cậu lại có thể đứng trên đôi chân của mình. Một khi cậu làm được điều đó, mình sẽ đưa cậu đến gặp cậu bé ấy, món quà nhỏ chắc chắn sẽ làm sáng lên cuộc đời của cậu. Mình không cướp cậu bé từ cậu, mình chỉ tạm giữ nó cho đến khi thời điểm ấy đến. Vì vậy, hãy nhanh lên, trở lại, làm bản thân vì mình và Rai vẫn đang chờ đợi. Và.. cậu biết không... đến bây giờ, mình vẫn luôn luôn yêu cậu.” Haruna đặt một nụ hôn lên môi và má trái người say ngủ đó.

Khi Rai được 1 tuổi, cậu bé đủ khỏe để tận hưởng một chuyến du lịch thì Haruna đưa nó cùng ghé thăm Yuko. Hai người họ thường đọc sách và chơi nhạc trong lúc cô gái khuyết tật ngủ. Một ngày nọ, trên đường trở về, Haruna dừng lại trước một cửa hàng sách để chọn vài quyển tập nhạc theo yêu cầu của Rai. Cô đỗ xe ở trong gara tầng hầm trung tâm khi mua sắm nhỏ và đi thang máy lên tầng hai để đến quầy hàng quen thuộc. Cô bế Rai bằng một tay trong khi tay còn lại cầm giỏ xách dạo quanh khu vực đó mua sắm. Sau khi lượn vài vòng, họ quay trở lại nơi đỗ xe.

“Wow, cô có một nhóc thật kháu khỉnh.” Một người đàn ông đứng phía sau cô cất tiếng.

“Cám ơn ngài.” Haruna đáp rồi gần như chết lặng khi quay lại và đối mặt với bốn người đàn ông mặc đồng phục đen. Trực giác mách bảo cô những con người này sẽ chẳng mấy thân thiện.

Một chiếc xe limo tiến đến gần, người đàn ông cao nhất bước ra và mở cửa ghế sau: “Ông chủ chúng tôi có vài lời muốn nói với cô, xin mời.”

“Tôi không nghĩ mình có dính dáng gì với việc làm ăn của ông chủ anh cũng như bất kỳ ai. Vậy nên hãy buông tha cho chúng tôi.” Haruna cố gắng bỏ đi.

“Tôi sẽ không từ chối nếu tôi là cô, Kojima-san. Vì lợi ích của cậu bé, xin hãy gặp ông chủ của tôi.” Người này vẫn tiếp tục dai dẳng.

Haruna nhìn hết bên trái sang bên phải, chẳng nhận ra bất cứ phương án chạy thoát nào khỏi những người đàn ông này. Cô cắn răng và miễn cưỡng ngồi vào trong xe. Trong khoảnh khắc, Rai như ý thức được môi trường không thân thiện xung quanh nên vô thức bám vào cô thật chặt.

Người đàn ông gõ nhẹ vào cửa sổ phía sau để ra hiệu cho tài xế lên đường sau đó đặt ánh mắt dán chặt lên người cậu nhóc: “Tên của nó là gì?”

Vẻ mặt Haruna thoáng chốc trông già đi một tuổi: “Ngài muốn gì?”

Người đàn ông rút từ trong túi áo khoác một điếu xì gà đắt tiền, lần thứ hai nhìn đứa nhỏ trước khi nhét bao thuốc lá thay thế vào vị trí đó. “Nói cho tôi biết tên của cậu bé.”

Giây phút căng thẳng trôi qua trước khi Haruna nói: “Rai.”

“A... quả là một cái tên đầy ý nghĩa.” Người đàn ông nhận xét.

“Ngài định đưa chúng tôi đi đâu?” Haruna nhấn mạnh.

“Tôi hy vọng cô không có lịch trình bận rộn nào trong ngày hôm nay vì nơi chúng ta đến cách khá xa thành phố.”

“Nếu bắt cóc là mục đích thật sự trong đầu ngài thì thật kém may mắn. Gara tầng hầm có gắn camera quan sát, phòng trường hợp ngài không biết.”

Người đàn ông cười lớn: “Tin tôi đi, nếu có ý định bắt cóc, tôi sẽ chỉ nhắm vào cậu bé và chắc chắn sẽ là nơi camera không ghi lại được. Tôi không bận tâm đến những bước rườm rà đó, đấy là lý do tại sao tôi gặp gỡ cô ở đây, mặt đối mặt. Để tránh mâu thuẫn xảy ra giữa chúng ta.”

“Ngài muốn gì?” Haruna nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Cô sẽ biết khi chúng ta đến nơi.” Đó là câu trả lời của ông ta.

Haruna lần đầu tiên đối mặt với thế giới mà bấy lâu nay cô vẫn cho rằng nó không tồn tại. Ở giữa Okakushi, một khu rừng nhỏ nằm ở phía tây con sông Tenryu thuộc quận Nagano, đằng sau những bức tường giá lạnh là một đồn điền gần 300 tuổi. Toàn bộ khuôn viên nơi này toát lên vẻ đẹp cổ điển lộng lẫy, năm đài phun nước bao quanh một cái hồ lớn sừng sững giữa những tòa nhà bằng kính ẩn hiện xung quanh. Nơi này giống như một cung điện ẩn dật của vị vương giả thời cổ đại, một thế giới tách biệt khỏi xã hội bình thường với dân số bao gồm 534 người. Ngay cả sự trầm mặc xung quanh nơi này cũng có cái gì đó không ổn lắm. Mọi người vẫn mặc những trang phục truyền thống xưa cổ và đi ngang qua nhau với một cái gật đầu nhẹ nhàng. Họ lướt đi bằng những đôi chân uyển chuyển tưởng chừng như không chạm đất vì ngay cả tiếng guốc gỗ va chạm nhau cũng không phát ra. Ở nơi này, Haruna vỡ lẽ được nhiều sự thật đằng sau dòng dõi Yuya và lý do tại sao người đàn ông này lại muốn Rai.

Abashi là một gia tộc mà bao gồm ba gia đình quý tộc có niên đại từ thời kỳ Nara: Ichijo, Reizei và Tokudaiji. Họ là những gia đình có thế lực mạnh hàng đầu đất nước nhưng khi thời đại thay đổi, những gia đình danh gia vọng tộc này bắt đầu biến mất, 3 cái tên này đành tạo lập khối liên minh để bảo toàn sự tồn tại của họ. Ba gia đình chỉ kết hôn với những người trong tộc với nhau và không có người bên ngoài nào được phép đặt chân vào lãnh địa tôn quý này cho đến khi Tokudaiji Hiro, con trai thứ của gia đình Tokudaiji đã yêu một người ngoài trong những năm tháng trải nghiệm cuộc sống của mình. Đó là một truyền thống, khi đủ 18 tuổi, con trai thứ hai của mỗi gia đình được phép lưu lạc ở xã hội bên ngoài trong vòng 15 năm và phải trở lại khi thời hạn kết thúc. Người con trai thứ hai này sẽ chi phối những việc bên trong dòng tộc Abashi còn con trai trưởng vẫn tiếp tục ở thế giới bên ngoài để tham gia điều hành chính phủ.

“Tôi từng nghe bố mình đề cập đến những tin đồn kiểu này nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có thể chứng kiến tận mắt thế này. Tôi không nghĩ rằng những nhà tài phiệt như ngài vẫn còn tồn tại.” Haruna nói với người đàn ông lớn tuổi khi cùng dạo bước trong vườn.

“Nếu như không phải hết thảy mọi người đều muốn đòi quyền tự chủ cá nhân, thì quốc gia này sẽ bị thao túng bởi giới tài phiệt chúng tôi. Gia tộc tôi lẽ ra đã cai quản đất nước từ sau chiến tranh thế giới thứ hai nhưng tôi vẫn cho rằng quyền lực vẫn chưa thực sự lọt ra bên ngoài vì chúng tôi có đầy rẫy tay trong ở chính phủ.”

Điều Haruna đang nghĩ đến trong đầu lúc này khiến cô quyết định nên từ chối vấn đề sắp được nêu ra, ngay lần đầu gặp nhau. Cô sẽ không tha thứ cho chính mình nếu để Rai bước vào một thế giới độc đoán, nhiều rằng buộc đến như vậy. “Tôi không thể giao Rai cho ngài được. Chắc chắn không.” Cô khẳng định.

“Nhìn xung quanh cô đi, Kojima-san.” Tokudaiji Nobu vẫy tay với chỉ tay về miền đất trù phú trước mắt. “Đây là tất cả những gì cậu bé sẽ được thừa hưởng, cơ ngơi rộng lớn này cùng thế lực hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau. Bất kỳ ai cũng mong muốn con cái họ có một cuộc sống hoàn hảo thế này, phải không?”

“Cuộc sống đó chỉ hoàn hảo đối với ngài thôi, còn sẽ là nhà tù đối với kẻ khác.” Cô nhận thức rõ trách nhiệm nặng nề đi kèm với sự áp đặt mà người thừa kế phải mang lên người và đây không phải là điều mà Haruna muốn Rai phải trải qua. Cô tin rằng Yuko cũng cảm thấy như vậy. Việc nói dối về đứa con đã chết của Yuko đã quá sức đối với cô vì thế Haruna không thể nào để bọn họ mang Rai đi được.

“Không phải tất cả những người nổi tiếng đều sống trong nhà tù của riêng mình sao? Đắm mình trong danh vọng và tiền bạc, cô cũng có khác gì chúng tôi.” Tokudaiji thẳng thừng nói và ngắm nhìn thái độ nao núng của Haruna.

“Người nổi tiếng chúng tôi chẳng qua chỉ đơn giản tận hưởng thành quả của chính mình thôi. Còn các ngài là kẻ muốn kiểm soát luôn cả cuộc sống của người khác.” Cô bật lại.

Tokudaiji bắt đầu tỏ thái độ khó chịu bởi chính cuộc đàm phán do mình sắp đặt. “Tôi sẽ cho cô quyền lựa chọn, nữ hoàng nhạc Pop quyến rũ ạ.” Ông cười chế giễu và tiếp tục bằng một giọng ác ý: “Cô có thể tự nguyện giao cậu bé cho chúng tôi hoặc chúng tôi sẽ dùng vũ lực để mang nó đi. Đúng như những gì cô đã nói, chúng tôi, những kẻ muốn kiểm soát cuộc sống người khác, sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích.” Lỗ mũi ông ta phập phồng không ngừng. “Cô thật sự nghĩ có thể giành phần thắng khi chống lại chúng tôi? Danh tiếng của cô lẫn của người con trai đó kết hợp lại, chẳng qua chỉ có chút nổi bật trong giới nghệ sĩ hào nhoáng này, liệu sẽ giúp ích gì được cho cô chứ. Tôi khuyên cô đừng nên thách thức sự nhẫn nại của tôi, những người thực sự điều khiển được quốc gia này cùng với quân đội và cả chính phủ.” Ông ta khẽ lùi một bước khi nhận ra sự hiện diện của mình đã làm Rai khiếp sợ.

Haruna dịu dàng dùng tay xoa nhẹ lên lưng cậu bé và để nó nắm chặt lấy vai cô, vùi đầu vào khúc quanh ở cổ. “Anh ấy cũng là cháu trai ngài, đứa cháu chính thống của ngài đó thôi.”

“Yuya chỉ là đứa con rơi ngoài giá thú của em trai tôi. Nếu không phải đang mang trong mình một nửa dòng máu hoàng tộc, tôi cũng chẳng xem con của hắn ta là người thừa kế.” Tokudaiji trao cho Haruna danh thiếp của mình. “Tôi cho cô một tháng để suy nghĩ. Nếu tôi không nhận được bất kỳ liên hệ nào trước khi thời hạn đến, người của tôi sẽ đến và mang cậu bé đi... và cô cùng người con trai đó sẽ biến mất.”

Haruna không còn chút sức lực để nói gì đó đáp trả. Nếu đúng như những gì Tokudaiji nói, ngay cả pháp luật cũng trở thành kẻ thù của cô lúc này.

“Để tôi xác nhận thay cho cái thắc mắc trong đầu cô. Cảnh sát sẽ không giúp đỡ gì cô đâu. Cô nghĩ xem ai trả tiền cho cấp trên của họ?” Tokudaiji cười đắc ý.

“Nếu ngài chỉ đơn giản là muốn một người thừa kế, tại sao không tự mình sản xuất đi.” Haruna ném lời miệt thị vào mặt ông ta.

“Thật không may trong 10 năm qua, gia tộc Abashi đã thất bại nhiều lần trong việc để lại những người thừa kế nam, dẫn đến việc chúng tôi sắp tuyệt tự. Tương tự, tôi cũng có thắc mắc đối với cô... Tại sao lại gắn bó với đứa bé ấy như thế, khi nó không phải là con của cô?” Ông nhận ra câu hỏi vừa bật ra đã làm cho sắc mặc cô gái trẻ thay đổi mỗi lúc một tái đi.

“Ngài đang nói gì vậy... Rai là của tôi...”

“Cô cứ hình dung tôi vẫn luôn theo dõi Yuya suốt bao nhiêu năm qua, vậy thì chiêu trò vặt đó liệu có thể qua mắt được tôi không? Tôi biết Rai thực chất không phải là con trai của cô, Kojima-san và cô có một mối quan hệ kỳ lạ với mẹ ruột của cậu bé. Chắc hẳn phải rất đau đớn khi ngày mưa hôm đó cô nhận ra người mà cô ta chọn không phải là cô. Tôi cũng từng yêu thương ai đó và tôi hiểu cảm xúc mà cô phải trải qua, nhưng tôi không thực sự quan tâm vấn đề gì xảy ra giữa hai người, miễn là tôi có được thằng bé.”

Haruna cứng họng không nói được gì. Những người này đã âm thầm theo dõi cuộc đời của Yuya. Họ nắm rõ lịch trình hằng ngày của hắn từ sáng đến tối, biết ai là bạn bè, hay hắn đang hẹn hò, dùng bữa tối với ai.

“Một tháng, Kojima-san, đó là thời hạn của cô. Tôi mong cô tuyệt đối không được để cho Yuya cũng như mẹ hắn ta biết gì về gia tộc chúng tôi, hai người đó không xứng đáng có được cái tên Tokudaiji, nhất là Yuya... một kẻ tạp chủng đáng kinh tởm.” Ông kết thúc cuộc trò chuyện và quay sang người đàn ông phía sau. “Hashimoto, đưa cho Kojima-san dữ liệu mà một ngày nào đó cô ta có thể cần dùng đến. Sau đó, đưa hai người họ về nhà.”

Người đàn ông gật đầu với chủ nhân rồi hướng dẫn Haruna lối ra của khu vườn. Anh ta yêu cầu Haruna ngồi đợi trong xe để đi lấy tập tài liệu từ phòng nghiên cứu của ông chủ rồi trao cho cô.

Khi Haruna về đến nhà và đưa Rai vào phòng ngủ sau đó quay trở lại phòng làm việc và đắm mình trong bóng đêm. Não bộ cô như trong một cuộc chạy đua tìm kiếm hướng giải quyết cho vấn đề nảy sinh trước mắt. Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một mớ hỗn độn và chẳng biết làm gì hơn ngoài việc bật khóc. Sự thất vọng, xui xẻo gặp người đàn ông có lai lịch bất thường trong chiếc xe kia làm cô phát điên lên vì tức giận. Haruna phải nghĩ ra cách gì đó, để bảo vệ Rai, bảo vệ quyền lợi của Yuko.

Sau vài đêm dằn vặt trong đau khổ, Haruna chỉ nghĩ ra được một phương án duy nhất. Tất cả những gì Tokudaiji muốn là một đứa trẻ từ Yuya bất kể mẹ đứa bé là ai, không quan trọng. Vấn đề là bản thân cô không thể làm tốt bổn phận của một người vợ theo kiểu đó được. Cô biết chính mình cũng chẳng đủ dũng khí để hy sinh đứa con ruột để thay thế vào vị trí đó nhưng cô nhớ đến một người phụ nữ sẽ dám làm như vậy, chỉ cần một cái giá hợp lý.

“Kanzaki, đến đón tôi. Tôi có một vấn đề cần thảo luận với cô.” Haruna nói qua điện thoại.

“Đã hai giờ sáng rồi đấy, cô không thể chờ đến ngày mai sao?” Đó là phản ứng của Karen.

“Không. Chuyện khẩn cấp.” Haruna gác máy và chợt nhớ ra cái gì đó mà Tokudaiji từng nói với cô về Yuya.

“Hắn ta không xứng đáng có được cái tên Tokudaiji, kẻ tạp chủng đáng kinh tởm.”

Tạp chủng? Ai lại có thể dùng những từ ngữ như thế đối với cháu ruột của mình? Haruna nhớ rằng mình đã được đưa một bộ tài liệu với cái tên đó bên ngoài. Cô mở ngăn kéo bàn và lấy ra mớ hồ sơ ra đọc một lượt trong khi chờ đợi quản lý của mình đến.


oOo

Trở lại hiện tại...

“Có tin tức gì về bố ruột của Yuya, Tokudaiji Hiro?” Yuko hỏi về người mà nãy giờ anh trai cô chưa hề đề cập.

“Ông ta qua đời không lâu sau khi tiết lộ sự tồn tại của Yuya với gia tộc, chết vì bệnh ung thư máu, cũng là bệnh của con trai em. Vì vậy giờ em đã biết Rai thừa hưởng bệnh này từ ai rồi đấy. Anh không chắc chắn nữa nhưng có lần Haruna từng nói Hiro cố tình để cho bệnh tình của mình mỗi lúc một nặng hơn như một cách phản kháng lại trước sự kìm kẹp của gia đình. Có vẻ như bố của Yuya vẫn luôn hướng về cậu con trai và mẹ của hắn.” Keita nhớ lại.

“Một con cừu đen trong gia tộc Abashi... nhỉ?” Yuko lẩm bẩm.

Tất cả những điều Yuko không thể lý giải được giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau khi được nghe toàn bộ câu chuyện, mặc cảm tội lỗi mà cô gây ra nay lại thêm nặng nề hơn. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi thổng khổ mà cô đang trải qua. “Đêm hôm đó, khi em tìm thấy cô ấy trong khách sạn, cô ấy như muốn thú nhận điều gì đó nhưng lại có vẻ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp. Thay vì lắng nghe trực giác của mình và chờ đợi Haruna giải thích những điều trên thì em lại... Tất cả những gì em suy nghĩ chỉ là lý do vì sao cô ấy lừa gạt em về sự tồn tại của Rai và cái ý nghĩ đó khiến em hành động chẳng khác gì người điên cả...” Đầu Yuko ngả gục tạo thành một đường cong thấp nhất để giấu đi gương mặt đang dàn dụa nước mắt.

“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người thời điểm đó, nhưng anh tin chắc tha thứ không phải là điều không thể được. Bởi vì em ấy làm mọi thứ đều vì em và Rai, tâm trí em ấy không ngừng đặt vào vị trí của em, hiểu em sẽ hành động như thế nào nếu đổi lại cho em là người gặp Tokudaiji. Vì vậy, em ấy niêm phong mọi bí mật, cho đến khi em ấy đạt được mục đích đầu tiên của cuộc thỏa thuận.”

“Em... em không xứng đáng với những gì mà cô ấy đã làm...” Lời nói xen lẫn tiếng nấc yếu ớt. “Em làm tổn thương cô ấy, Keita. Em thật sự làm đau cô ấy. Haruna vẫn luôn ở bên em suốt những năm tháng qua, thế mà em chẳng hề hay biết... Chết tiệt!!! Em là một con ngu!!! Em là kẻ khốn nạn!!!” Yuko lập lại liên tục... hệt như đang nguyền rủa chính mình.

“Thôi nào cưng...” Hình ảnh người cô trai khóc nấc lên trong ân hận in hằn trong mắt Keita. Anh ước gì có thể nghĩ ra được nơi Haruna sẽ đi nhưng ý thức anh chẳng có gì tồn tại khái niệm nào như thế cả. Anh không biết làm cách nào để xoa dịu nỗi đau khổ của Yuko đi. Lần đầu tiên sau 8 năm, anh dùng hết sức để kéo em gái vào lòng cho một cái ôm thật chặt.

“Chúng ta phải tìm Haruna, chúng ta nhất định phải tìm thấy cô ấy. Vì tất cả chúng ta: em, anh, Rai... chúng ta nợ cô ấy một lời xin lỗi.”

“Keita... nói cho em biết... chúng ta sẽ ra sao nếu không có tình yêu này?” Yuko hỏi trong sự hoài nghi tột độ.

Bọn họ sẽ ra sao nếu không có tình yêu này? Chính anh cũng không biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn, rằng trong chuyện tình cảm, nếu còn nắm được tay, đừng vội vàng buông bỏ. Vì có những người sẽ mãi thành nuối tiếc nếu không còn cạnh nhau.


oOo

To be continue...

No comments:

Post a Comment