Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Sunday, February 14, 2016

[Fanfic - Edit] Giả Nhân Giả Nghĩa (Part II - END)

Tác giả: Đoạn Tình Tuyệt Yêu
Couple: KojiYuu
Thể loại: hên xui :v
Tình trạng raw: Hoàn
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me



Note: 
  • Rớt oppai rồi nên hôm nay tịt ngòi luôn rồi =)) Kojima-san cũng chào đi ngủ gòi =)) 
  • Kojima-san ở sự kiện Shametai nhận được chắc cũng kha khá đó =)) mấy cái thứ mà post lên khoe trên insta toàn hàng cao cấp đắt tiền :v
  • Ngoài ra chị còn leo lên xe đạp để rải xi-cu-la khắp cái Pacifico Yokoyama :v
  • Yuuchan làm nhiều muffin với xi-cu-la như vậy rốt cuộc là tặng ai =))) 





GIẢ NHÂN GIẢ NGHĨA (PART II)




Sự việc không có gì biến chuyển, cuối cùng ngày hôm đó Mariko chỉ vội nhắn cho Acchan một tin đã bị Haruna lôi đi dạo vài vòng phố mua sắm, đi mãi đi mãi đến khi Mariko cầu xin tha thứ mới được Haruna thả cho về nhà. 



"Ai nói Haruna có cái thân thể 95 tuổi chứ! Đi khắp phố phường, thiếu nữ 18 so với Haruna còn phải thua xa!" Mariko vừa về đến nhà liền ôm lấy người yêu khóc lóc kể lể, Oshima Mai nhìn người mình yêu như đứa con nít làm nũng không thể nhịn cười



"Maimai, em nói chị nên làm gì bây giờ?"



"Việc gì không làm được thì đừng làm, việc này càng nhúng tay vào sẽ càng loạn! Chị không đói bụng sao, tới ăn cơm đi" Mai cười vỗ vỗ đầu Mariko, nhìn mặt người yêu mình hiện rõ 'không được cãi, nói chuyện sau'! Hiện chuẩn bị dùng cơm, Mariko đành ngoan ngoãn đi rửa tay ăn cơm. 





Sau khi Mariko đuổi theo Haruna rời khỏi đây, Acchan nhìn một Yuko hóa đá, một bên tiếp tục ăn beefsteak, linh hồn Yuko như kiểu đã theo cái tát ban nãy của Haruna mà hồn rời khỏi xác rồi ấy, còn cái xác cứ ngây ngốc ngồi chỗ đó. Một lát sau, khi giải quyết được hơn phân nửa phần thịt bò, Acchan ngẩng đầu lên lần nữa, lần này chứng kiến Yuko cúi đầu yên lặng ăn beefsteak. 



"Ai da...!" Acchan thở dài tiếp tục cúi xuống ăn, mãi đến khi ăn xong hai người không ai nói câu nào.



"Yuko đúng là đồ khờ." Ăn xong beefsteak Yuko lại tiếp tục ngẩn người, lúc này Acchan nhận được tin nhắn của Mariko, "Haruna và Mariko ở cùng một chỗ, bảo chúng ta không cần lo lắng." 



"Ah! Haruna!" Acchan nhìn ra được rất muốn chửi thề, mãi đến lúc này chị ấy mới phản ứng sao! Liền vội lao ra giữ Yuko lại, cảm giác được tất cả mọi việc nãy giờ tất cả đều là vô thức làm ra sao???



"Đừng đuổi theo, Haruna đã đi nãy giờ lâu lắm rồi, Yuko, mặt chị không đau sao?" Acchan nhìn má phải của Yuko hơi sưng, cảm thán Haruna ban nãy một phát dồn hết sức nên mới thành ra thế này, có thể thấy được lúc đó chính là bộc phát sinh khí ah!



"Cũng may, không đau!" Tay trái rờ lên mặt, Yuko cười nói 



"Ha, xem ra Haruna đánh vẫn chưa đủ đô ha, có lẽ chị ấy nên xài lên tí lực nữa mới đúng." Yuko quả nhiên là M, bị đánh còn cười vui vẻ như thế.



"Acchan..." Kì thật là rất đau đấy. Nhưng những lời này, Yuko không có nói ra.



"Yuko, chuyện của hai người em sẽ không nhúng tay vào, em chỉ muốn nói một câu, hãy suy nghĩ thật kỹ xem chuyện chị làm có đúng là quyết định tốt đối với Haruna không? Chị xác định là Haruna muốn vậy sao? Đừng lừa dối bản thân mình, chị phải suy nghĩ cho thật kĩ đó." Có đôi khi ngốc nghếch một chút cũng hay. Chính mình cùng Haruna thi tuyển vào AKB đều có quy định, tuy nhiên tại AKB, lúc Oshima Yuko cùng Maeda Atsuko vẫn là đối thủ cùng tồn tại, có thể hiểu rõ bản thân mình có khi không phải mình mà chính là đối thủ. Acchan biết rõ trước mặt tên sóc chuột này chính là một tên ngốc, hi vọng Haruna không phải chịu tổn thương gì, không muốn hai người như vậy lại đi giày vò lẫn nhau, Acchan quyết định nhắc nhở một phát. 



"..." Yuko không trả lời, cuối cùng bữa ăn này Acchan phải xách mông đi thanh toán, đương nhiên giữ hóa đơn để tìm Mariko đòi nợ.




Tuy nhiên Acchan lại để cho Yuko suy nghĩa thật kỹ, có thể thật sự Yuko không có thời gian, qua ngày hôm đó, Yuko lại bận rộn với lịch trình của mình, ngẫu nhiên trong phòng nghỉ hoặc hậu trường có nhìn thấy Haruna cũng không dám bước đến gần, đi vào đeo tai nghe lên rồi ngủ, Haruna vẫn như thường ngày, ôm PSP chơi game, chỉ có Mariko hoặc Miichan ngồi gần đó biết rõ sự tình, Haruna cầm PSP nhưng lại thường hay nhìn vào mỗi cái bóng lưng của tên sóc chuột cứ suốt ngày đứng ngẩn ngơ kia. 



Hai người cứ như vậy giày vò nhau, mãi đến một ngày nào đó Kashiwagi Yuki nhận được một cuộc điện thoại



"Nhập viện? Nghiêm trọng vậy sao?"



"Đúng, đúng."



"Phiền phức. Tôi đã biết." Hôm nay là Team B có buổi ghi hình, trong lúc Yuki nhận được cuộc điện thoại xong thần thái xuống dốc nghiêm trọng. 



"Yukirin làm sao vậy?" Haruna sớm đã nhận ra sau khi nghe điện thoại Yuki không được bình tĩnh cho lắm, hai người cũng là top member, thường xuyên làm việc với nhau, quan hệ cũng xem như không tệ. 



"Mayuyu làm việc quá sức bị xỉu, đã nhập viện rồi." Yuki nhíu mày lại nói, vừa rồi là điện thoại của Takamina, nói Mayu đang làm việc đột nhiên té xỉu đã được đưa đi bệnh viện rồi, trong nhóm Mayu cùng Yuki có quan hệ khá tốt nên gọi báo cho Yuki một tiếng. 



"Nhập viên sao? Có nặng không?" Haruna cũng thích Mayu, trước sân khấu thì luôn trưng ra bộ mặt CG, nhưng ở sau hậu trường thì luôn âm ĩ, thường cùng Yuko làm mấy trò oshiri gì đó. 



"Có vẻ như đã tỉnh, bất qua em vẫn có chút lo lắng, Takamina nói Mayu sau khi tỉnh lại đều muốn mọi người trở về, có lẽ giờ chỉ có một mình ở bệnh viện, thế nhưng sau buổi ghi hình này em vẫn còn phải ghi hình cho chương trình dự báo thời thiết nên không thể đến bệnh viện ngay được." Nói xong hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt hơn, trong AKB, chính mình rất quan tâm đến đứa nhỏ này, dù cho không cùng một team vẫn luôn nhắn tin giữ liên lạc, một ngày không dưới 10 tin, có thời gian thì sẽ gọi điện thoại, khi có cùng ngày nghỉ thì sẽ đi chơi đâu đó, hiện tại Watanabe Mayu lại cậy còn trẻ để đuổi khéo mọi người về hết, Yuki thật sự rất lo lắng. 



"Là bệnh viện nào? Sau khi ghi hình thì chị không có lịch trình gì, tí nữa chị sẽ vào thăm Mayu." Nhìn Yuki lo lắng thành cái bộ dáng kia, Haruna quyết định đến thăm Mayu một chuyến, lại nói tiếp, đều là thành viên trong top thì số lượng công việc hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, Haruna nhớ rõ hôm trước tại phòng nghỉ nhìn thấy người nào đó mệt mỏi, vừa ngồi xuống liền ngủ ngay. 



"Tại bệnh viên XX, sau khi ghi hình xong em sẽ qua ngay, Nyan nyan phiền chị một chuyến." Yuki cảm kích nhìn Haruna



"Sao nói thế, chúng ta là chị em tốt mà" 





Lúc Haruna đến bệnh viện thì nhìn thấy Mayu đang truyền nước biển



"Ah! Kojima-san?" Nhìn Haruna bước vào Mayu có chút cụt hứng



"Nghe nói em xỉu nên chị đến thăm, Yuki một lát nữa mới tới..." Nhìn mặt Mayu tái nhợt Haruna cũng có chút đau lòng, đứa nhỏ này cũng chỉ mới 20 thôi đã phải gánh vác rất nhiều trọng trách trong AKB. 



"Ha ha, không có sao đâu ạ, chỉ là thiếu ngủ tí thôi ạ, để cho mọi người lo lắng, ngại ghê." Mayu trưng ra bộ mặt CG tươi cười



"Shiriri-chan ăn thêm táo bổ sung đường đi này, nghe bác sĩ nói huyết áp của em bị tụt một chút." Haruna cùng Mayu đang nói chuyện thì từ ngoài của truyền vào thanh âm quen thuộc, theo tiếng nhìn lại Haruna thấy Yuko một tay cầm dao gọt trái cây, một tay cầm vỏ vừa gọt được từ trái táo, trên cổ tay còn treo một túi táo chưa gọt vỏ. 



"Ah, Oshiriko-chan, thảo nào mở mắt ra không thấy chị, ra là đi mua táo." Mayu nhìn Yuko xuất hiện càng thêm vui vẻ, nếu không phải trên tay đang cầm dao, Haruna tin rằng hai người này sẽ lại chơi trò oshiri cho xem. 



"Ah Haruna, cậu cũng tới à." Yuko đem quả táo đưa cho Mayu, nhìn Haruna ngồi bên giường có chút xấu hổ. 



"Ừ, đến thăm Mayu một lát." Haruna nheo mắt lại liếc Yuko. 



"Shiriri-chan, phải chú ý thân thể có biết không hả." Yuko vuốt đầu Mayu cười cười



"Oshiriko-chan không có tư cách nói em như vậy nha, mới hôm qua thắt lưng còn đau không phải sao?" Sau khi Mayu nói xong, Yuko cảm giác sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua, tựa hồ còn có một ngọn đao sắc nhọn đang chuẩn bị ném về phía mình. 



"A ha ha." Lúc này chỉ có thể giả ngu thôi...



"Chị đi vào nhà vệ sinh một chút nhé." Haruna để túi xách trong phòng rồi đi ra ngoài 



"Oshiriko-chan cùng Kojima-san cãi nhau phải không." Sau khi Haruna rời khỏi Mayu nhìn về phía Yuko ngồi cạnh mình nói, vừa rồi Haruna cùng Yuko dù ở cùng một nơi nhưng cảm giác tựa như rất xa.



"Đứa nhỏ này..." 



"Đã sớm nhìn ra dạo này có chuyện gì đó sai sai, chị khai ra mau, có chuyện gì rồi." Lúc Mayu vừa đến AKB, đã có người nói, đứa nhỏ này vẻ ngoài trẻ trung hoạt bát nhưng nội tâm lại phát triển vô cùng nhanh, cùng Yuko làm việc, vẫn là một đứa nhỏ kiên cường, nội tâm cũng thập phần thành thục.



"Không kể cho em được rồi." Yuko cười đưa tay ra vuốt tóc Mayuyu 



"Đừng đụng vào tóc mái ah! Cứ cùng Kojima-san nói chuyện cho tốt, tiếp tục như bây giờ không phải là biện pháp ah!" Yuko bỏ tay ra, Mayu lại nhanh chóng chỉnh lại tóc mái.



"Em không cần phải lo lắng đâu mà..." 



"Mayuyu...!" Không lâu sau Yuki khuôn mặt lo lắng xông vào phòng bệnh 



"Yuki đến rồi, chị về trước đây." Nói xong Yuko cầm lấy túi của mình, thoáng nhìn thấy túi Haruna đặt ở cuối giường cũng cần lên. 



"Cảm ơn chị, Yuko." Yuki hướng Yuko nói lời cảm ơn. 



"Giữa chúng ta, lần sau không được nói như vậy nữa! Chăm sóc Mayu cho kĩ đó, mấy khi được nghỉ ngơi, bắt em ấy ngủ nhiều vào." Yuko nhìn Mayu một chút rồi nói "Shiriri-chan, chị về trước đây, nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong còn làm động tác oshiri 



"Vâng, Oshiriko-chan!"





Yuko cầm túi của chính mình và Haruna đứng ở ngoài cửa phòng chờ Haruna quay lại, một lát sau nhìn thấy Haruna đi tới



"Yuki đến rồi, chúng ta về thôi, Haruna vừa ghi hình xong có lẽ cũng mệt rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi." Nói xong Yuko đưa túi xách qua cho Haruna.



"Yuko... đợi một lát, cậu không nghĩ là chúng ta nên nói chuyện à." Không để cho Yuko kịp phản ứng, Haruna trực tiếp kéo Yuko ra hướng cửa bệnh viện. 



"Haru... Haruna?" Hiếm khi nhìn thấy Haruna như thế, Yuko lại một lần nữa ngơ ngác đi theo Haruna trở về nhà cô ấy



"Haruna là muốn gì?" Hôm nay thoạt nhìn cũng không bẩn lắm, hay là do Usamimi không mập lên tí nào



"Yuuchan không lẽ không muốn giải thích một tí sao?" Về đến nhà bỗng nhiên Haruna thay đổi xưng hô 



"A... giải thích cái gì?" Yuko tiếp tục giả ngốc



"Chuyện hôm đó, Yuuchan thật ra là 'thật sự' rất yêu thích tớ sao." Khuôn mặt Haruna ương ngạnh dù hai lỗ tai đã hồng lên nhưng vẫn nhìn vào mắt Yuko mà truy vấn



"Tớ là thích Haruna như thế nhưng mà." Chỉ có việc yêu mến Haruna là Oshima Yuko không bao giờ phủ nhận



"Yuuchan... từ lúc nào lại nhát gan như thế."



"Thế nhưng mà Haruna lại không có thích tớ, tớ như ông chú, tớ rất phiền, một mực cứ bám lấy cậu mà giở trò..." càng nói thanh âm của Yuko càng nhỏ lại, xấu hổ nhìn Haruna trước mắt



"Tớ có nói qua là tớ không thích cậu sao?" Haruna đem đầu nghiêng qua một bên, cầm lấy tay Yuko nói



"Có thể coi là thích." 



"Này! Yuuchan, Haruna tớ hiện tại hỏi cậu một câu, cậu đối với tớ là thích như bạn bè hay là yêu tớ." Haruna một lần nữa chăm chú nhìn Yuko. 



"Tớ... Tớ... Tớ..." Oshima Yuko đúng là đồ đần vô dụng, bình thường không phải cứ mở miệng nói sao, hiện tại Haruna muốn ngươi thừa nhận thì lại không dám nói. 



"Yuuchan.. đồ đần!" Haruna nghiêng người chủ động hôn nhẹ Yuko một cái. "Tớ đối với Yuuchan chính là yêu như thế này, ngày hôm đó trong tiệm, cậu nói gì tớ cũng nghe được hết, cậu không được rời xa tớ, không được có khoảng cách với tớ, như thế tớ khó chịu lắm, Haruna nghĩ chỉ cần có Yuuchan ở bên cạnh là tốt rồi." 



"Haruna..." Yuko trong ánh mắt long lanh nước, thấy được trong mắt Haruna chỉ có một mình Oshima Yuko mình



"Tớ không muốn nghe những lời kia... đừng tự cho mình đúng mà nói ra... tớ là thích Yuuchan, nên không cho cậu bỏ rơi tớ." Haruna ôm lấy Yuko, đem lỗ tai đỏ ứng giấu sau cổ Yuko. 



"Haha, hôm nay Haruna thật là gan nha, lộ bản tính S rồi sao?" Nhìn Haruna tỏ tình như thế làm Yuko bật cười, đúng vậy nha, có người yêu bên cạnh thì không có gì quan trọng hơn, Acchan nói đúng ha, chính mình căn bản không có cách, chính mình làm như thế kia kỳ thật là chỉ có một bên tự nguyện. 



"Yuuchan..." 



"Yêu nhất, yêu Haruna nhất, yêu nhất trên đời luôn." Yuko đem Haruna đẩy qua một bên, để cho mình có thể nhìn rõ khuôn mặt Haruna. 



"Thật xin lỗi, là tự tớ cho mình thông minh, thích cậu nhất, yêu cậu nhất." Nói xong Yuko hôn lên môi Haruna. 




HẾT




1 comment:

  1. tưởng truyện có màn tự ngược dai dẳng, ai dè...
    thật vọng quá nha :'(

    ReplyDelete