Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Saturday, February 2, 2013

[Fanfic - Edit] After the「sure」- Part 1 (KojiYuu)

Tựa: After the「sure」
Tác giả: YukiLEW
Thể loại: với mình thì là siêu cấp dễ thương =]] tuy nhiên có vài cảnh gọi là H chứ cũng ko H lắm =]]
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko, AKB48)
Tình trạng raw: Đoản văn - Hoàn.
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me :3 :3


P/S: Mình đọc thấy cute rồi kể vs đồng bọn nên đồng bọn dụ edit chứ trình edit của mình là cực kì tệ. 

Anw, các bạn đọc vui nhé ; A ; có gì cứ góp ý để mình xem xét lại cách edit ; A ; mà chắc cũng lười edit bộ khác nữa lắm :v ~~~ cứ chờ xem sao đã :v ~~~~


1.

Buổi diễn tại Yoyogi concert, Haruna cảm thấy xung quanh mình hình như có một bầu không khí quỷ dị. Cái người thường xuyên hay xuất hiện làm phiền, hay đòi chụp ảnh cùng, cư nhiên trong vòng 5 mét trở lại tuyệt nhiên không nhìn thấy. Bình thường hay quấn quít bên cạnh thấy cũng rất là phiền toái, nhưng hiện tại ở nơi rộng như thế này, ngồi cách nàng 6 7 8 mét thì quả thực lại có điểm không thích ứng. Haruna lướt mắt nhìn thì thấy Yuko đang bấm bấm điện thoại, nhờ vậy lại phát hiện nàng ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt chạm nhau. Haruna hít một hơi lãnh đạm, cuối đầu như không có gì xảy ra, một lát sau lại liếc nhìn, phát hiện Yuko đã muốn hướng mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ? Có lẽ...

"Ah, buổi sáng tốt lành nha." Haruna đang chuẩn bị hướng về phía ánh mắt của Oshima Yuko thì Mariko bước đến.

"Mari-chan, buổi sáng tốt lành!!"

Hai người trong phòng bắt đầu tán gẫu lung tung và cái tên Oshima Yuko kia vẫn ngồi bên góc đó ấn điện thoại, làm bộ như không nhìn Mariko, ngay cả đầu cũng không buồn ngước lên.

"Ah, hôm nay không khí có vẻ lạ lạ nga~" Nói chuyện một hồi Mariko đem đề tài chuyển sang hướng khác.

"Ôi chao?"

"Bên kia~~~" Mariko hướng về phía Yuko, nhìn Haruna nháy mắt. "Nga, không đúng, chuyện này có vẻ không ổn nga~" 

"Ôi chao?" Haruna phản xạ có điều kiện, khẽ nghiêng đầu một cái, có thấy chính mình cũng không biết tại sao, nhưng lại sớm biết rõ ràng a!!! Người kia!! Không phải là...

"Làm sao bây giờ a?" Mariko cười đểu, Haruna về điểm này thì muốn che giấu mình là không qua mắt được rồi a.

"Làm sao bây giờ là làm sao, em cũng chẳng hiểu nàng ta muốn gì."

"Thật à?" Mariko đứng dậy, trực tiếp đi về hướng Yuko. Haruna vốn định ngăn Mariko lại nhưng không biết như thế nào trong lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào. 

Yuko nhìn thấy Mariko tiến đến, làm điệu bộ như không biết, vừa rồi Haruna cùng Mariko nói chuyện gì hoàn toàn nghe không ra, tự trách mình ngồi quá xa, nếu cách chừng hai mét thì đã khác , mà hiện tại Mariko đến đây làm gì chứ. 

"Yuko! Buổi sáng tốt lành a!!" Còn chưa kịp ứng phó thì Mariko đã mở lời trước.

"Sớm... buổi sáng tốt lành..." A? Kì quái, tại sao khi đứng lại lại có cảm giác sợ sệt chứ, thẹn thùng đứng lên.

"Lại đây cùng nhau đi." Mariko cười, kêu Yuko đến với Haruna ở bên kia đi. Yuko thoáng hướng mắt về phía Haruna, lỗ tại thoáng ửng đỏ. "Ta đi toilet một chút." Nói xong biến mất dạng.

A!!! Oshima Yuko nhà ngươi, đích thực ngu ngốc, phía sau Mariko thế nào cũng bước đến nơi Haruna đang đứng, làm nũng, chạm vào micro, khẽ hôn. Như thế nào lại chạy trốn chứ? Yuko trên đường đi đến toilet hung hăng mắng chính mình.

Haruna đứng bên kia nhìn tình cảnh này quả thực dở khóc dở cười. Yuko cũng đã đeo đuổi nàng nhiều năm rồi, hai người cũng mơ hồ cảm thấy được một mối quan hệ nào đó, loại quan hệ này tựa hồ không cần phải nói ra, mọi người đều biết rõ ràng, cho dù là người ngoài cuộc như Mariko cũng thấy rất rõ ràng. Nhưng loại này cũng như một mối quan hệ không cần nói rõ ràng, chỉ là cùng nhau cảm nhận, ân~~~ tầm quan trọng thực sự sao?

"Nhìn xem, trốn rồi kìa." Mariko hướng về bên này xoa tay.

Ti~~~~ nhìn bộ dạng Mariko lúc này, Haruna nhớ lại cái đêm diễn I'm Sure ở Yoyogi concert, ca từ và điệu bộ cứ văng vẳng trong tai, vừa lúc nhớ lại cái ý nghĩ "tầm quan trọng thực sự". 

Kỳ thật, đã sớm muốn xác định mối quan hệ này, nhưng là song phương đều như thế nào lại ngượng ngùng không mở miệng trước được, Yuko cũng không cần nói, loại chuyện này nói trước mặt thế nào cũng lùi bước cho xem, dù bình thường miệng nói xong liền chủ động làm, kì thật, chuyện tới trước mắt đích thị vẫn là một M. Haruna đây, thuận theo suy nghĩ như thế, liền suy thêm một chút nữa từ đó, ra là Yuko ghen tỵ, tại Yoyogi concert, nàng và Mariko song ca I'm Sure, lúc sau liền né tránh. "Này ngươi muốn nói a!" Haruna nghĩ đến tên tiểu ải tử kia đùng ánh mắt tỏ vẻ ghen tỵ, vừa bực mình lại vừa vừa buồn.

Quả nhiên chuyện này nếu không ai mở lời thì chắc sẽ hiểu lầm nhau dài dài quá, dù sao thì cũng phải có người mở lời trước. Haruna nghĩ nghĩ, lấy di động ra, nhắn một tin ngắn. 

"Hôm nay, sau khi xong việc, chờ ta cùng về."

Tin nhắn vừa gửi đi, trong nháy mắt Haruna có chút hối hận, liệu có làm người kia hiểu lầm cái gì không? Hiểu lầm thành chính mình muốn nói rõ hoặc là cần xin lỗi. A! Thật sự là ngu ngốc nga, chính mình có gì giải thích cũng tốt, còn không phải do người kia ghen tuông vô lí đến độ thiên hạ xung quanh còn nhận ra, thôi thì cứ làm vậy để giải quyết êm thắm đi.

Bên này Yuko nhận được tin nhắn, trong lòng như nhạc khai liễu hoa (ý là vui mừng), ý niệm ghen tuông nhất thời để qua một bên, vốn là muốn lập tức muốn trả lời. "Tốt, công chúa của ta, chờ nàng cả đời cũng được." Nhưng hôm nay, nàng không làm vậy, cố ý để nàng ấy chờ thật lâu, chờ làm xong vài việc, mới lập tức cầm lấy điện thoại nhắn một chữ "Được." Sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Haruna lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn đến, sớm đoán biết được kết quả này, nhưng vẫn không tránh khỏi bực bội. "Yuko đáng chết, đêm nay sẽ trừng phạt nhà ngươi!!!"


2.

Bởi vì là lịch làm việc có thay đổi, nên cuối cùng Yuko thông báo với Haruna là sẽ ra trễ. Buổi tối, 11 giờ rưỡi, rốt cục cũng xong một ngày làm việc, Yuko trong phòng gom vội đồ đạc rồi rời khỏi, hôm nay trên cơ bản nàng đã bị cái tin nhắn "Hôm nay, xong việc chờ ta cùng về" của Haruna làm cho chết đi sống lại, lòng không yên, cảm xúc thì mênh mông. Hiện tại, Haruna đang cùng người đại diện nói chuyện gì đó, còn dùng tay chỉ cho anh ta về một hướng nào đó,

"Sẽ không chỉ vào mình đó chứ? Yuko trộm nhìn về hướng bên kia, vừa đúng lúc ánh mắt cả hai chạm nhau, cả kinh bật người, quay đầu lại, giả vờ lục lọi túi xách.

Haruna nhìn Yuko trong bộ dạng này cảm thấy thật khôi hài, bình thường như một chú khỉ hô hoán ầm cả trời thế mà bây giờ lại thành thế này? Nàng nhịn cười, tiến lên phía trước.

"Uy, rốt cuộc là có muốn đi hay không, hay muốn đứng đó lục đồ mãi, ngươi không mệt sao?"

"Ôi, chao?" Nguyên chính mình vẫn còn đứng cái kiểu vẻ lục đồ, kì thực là cũng có vén tai lắng nghe Haruna cùng người đại diện nói chuyện, nhưng bị phát hiện rồi, ghê ~~ đúng là tai to.

Dọc dường đi, Yuko không mở miệng nói với Haruna câu nào, hai người cứ đi cách nhau cỡ 1 mét rưỡi, cứ vậy im lặng suốt 5 phút đồng hồ, Haruna thực sự là không nhịn được nữa rồi, vốn hôm nay muốn tìm cách phá cái bức tường kia, muốn đem ý tứ ra nói rõ ràng cũng Yuko.

"Uy, ngươi gần đây rốt cuộc là bị gì."

"Cái gì?"

"Ngươi, cái ánh mắt cùng thái độ đó là ý gì?!"

"Nào có? Thực bình thường a." 

"Được rồi, vậy từ lúc diễn ở Yoyogi đến nay, ngươi gọi tên ta được bao nhiêu lần?"

Nghe được cái từ Yoyogi, Yuko giật mình kích động, mấy hôm nay đang cố gắng kiềm nén, lấy ánh mắt u ám lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Haruna, cũng vì nguyên nhân này, chính là nghĩ tới biểu hiện ghen tuông ra mặt này của mình, bất quá nàng không muốn biểu hiện rõ ràng ra trước mặt Haruna.

"Yoyogi Yoyogi! Yoyogi làm sao? Ngươi hát I'm sure, ta hát Temo demo no Namida, tốt lắm a!"

A~~~ cuối cùng cũng chính miệng thừa nhận thì ra mấy ngày nay kì quái như thế là do mình cùng Mariko song ca I'm Sure a. Bất quá cũng khó trách người này y như bị ăn dấm chua, lại giận đến như thế, bây giờ nghĩ lại cái bài I'm sure kia động tác cùng ca từ đúng là làm người nghe có cảm giác không tốt a. Bất quá thế nào thế kia đâu? Bất quá là chỉ diễn trên sân khấu thôi mà, đâu đến mức nào chứ? Haruna nhìn Yuko nháy mắt trở nên đỏ bừng, ngại đêm yên tĩnh không dám nói lớn tiếng, ngược lại do giọng vốn đã khàn khàn nên âm thanh nghe càng thêm khàn nàng vốn dĩ muốn mắng Yuko thực ngu ngốc, nhưng lại một câu cũng không thốt ra được, bởi vì, bởi vì, trước mắt nàng, khóe mi người kia đã đọng nước.

"Tâm tư của ta Haruna không phải là không có khả năng hiểu nó, cơ hồ là 5 năm trước đã bắt đầu... trên sân khấu ở Yoyogi, Haruna cùng Mariko biểu diễn như thế... ca hát. Nhưng ta chỉ có thể đứng lặng một góc mà nhìn... Nghĩ... cái này... cái kia... Tuy rằng biết Haruna có thể cũng thích ta. Hẳn là cũng có... Nhưng là... Nhưng là ta cùng Haruna cũng không có làm như vậy, căn bản... căn bản là cái gì cũng đều không có làm..."

Âm thanh của Yuko càng về sau càng nhỏ, đặc biệt ở những âm cuối cùng, cơ hồ rồi đến mơ hồ cũng ra nông nổi này, bất quá là đứng một bên nhưng Haruna có thể nghe thật rõ ràng.

"Được rồi, đi thôi." Haruna đỏ mặt cười ngại ngùng, hướng đến Yuko mặt đang đỏ bừng nói.

"Đi đâu?"

"Còn đâu nữa? Nhà của Yuko a." Haruna gọi một chiếc taxi, kéo Yuko lên.

Trên taxi khôn khí ngượng ngùng, hai người đều không nói thêm câu nào, ngẫu nhiên ánh mắt liếc nhìn chạm nhau, rồi lại giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Yuko ngồi bên trái đoán mò tại sao hôm nay Haruna lại muốn đến nhà mình, bất thình lình trong lòng cảm thấy có điểm thực hạnh phúc không giấu nổi, nhưng cũng có nơi đau đến bất an. "A Oshima Yuko nhà ngươi thực nhát gan quá!" Yuko tự mắng mình trong lòng như thế, nhưng lại có điểm thấy thực cao hứng, đây đích thị là dấu hiệu mà Haruna dành cho mình. 
Haruna ngồi bên phải thoạt nhìn thì vẻ mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng là đồng dạng bất an, nàng suy nghĩ liệu đêm nay có nên qua đêm ở nhà Yuko không, mà ngay cả vừa rồi, người đại diện còn làm vẻ mặt bất ngờ, cha cha~~ ngạo kiều công chúa nay biến đi đâu rồi? Bất quá lại nghĩ, nếu đã muốn xác định tâm ý của nhau, thì hai người cũng phải bước từng bước đi chứ? Hôm nay có lẽ chính là cái ngày nào đó không chừng. Vẫn là nói... Kì thật, chẳng lẽ chính mình cũng bị cái bài I'm Sure kia làm cho dậy sóng? Quyết đinh này không phải là có lẽ, mà là muốn làm cho hôm nay nhất định sẽ thành ngày đó? Nghĩ đến đây mặt Haruna càng trở nên đỏ hơn, nàng đem mặt hướng cửa kính nghiêng đi.

Dọc theo đường đi, hai người đều suy nghĩ mông lung, xe đến nơi, mở cửa, lên nhà.



TBC.

5 comments:

  1. Bao h có chap 2 đây ng...fic này kiểu ai cũng ngơ ak...cái riết thành tự kỉ lun...OSHIMA YUKO mà cũng có lúc nói k nên lời hả ta :v

    ReplyDelete
  2. Ngta up luôn rồi mà Ng =)))) sao k coi ngó gì hết vợi

    ReplyDelete
  3. cho em hỏi part 2 pass là gì ak? em mới vô nhiều cái ko biết >"<

    ReplyDelete