Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Wednesday, July 17, 2013

[Fanfic - Trans] Sweet Reverie

OTP: KojiYuu 
Link gốc: Đây
Thể loại: như cái tên ( ̄ー ̄)
Fic được tác giả cho phép dịch ( ̄▽ ̄) nên vui lòng ai thấy thì đọc thôi đừng có bưng lên wattpad mà ta hông biết gì nhé, một mớ fic ta sự sướng nó cũng lên đó mà ko hiểu tại sao rồi :v

---



Ai có thể nghĩ tôi đã tìm thấy tình yêu ở cái nơi vô vọng đó, gặp được một người nào đó không tưởng trên thế giới rộng lớn này, người mà ai cũng ước rằng mình có thể tìm thấy những gì tôi đã thấy sao? Hay nên gọi đó là tình yêu hoàn hảo? Nếu nỗi sợ hãi có thể che mất từng khoảnh khắc hạnh phúc của bạn, như vậy chẳng phải bạn đã tự rời bỏ tình yêu sao? Nếu khi yêu cảm thấy cô đơn, như vậy có thể gọi nó là tình yêu sao? Nếu như nó không là vĩnh hằng, những cảm xúc mà bạn cảm thấy không phải gọi là tình yêu đích thực sao? Bạn có thể trách tôi, nếu với tôi, đó có giống tình yêu không? Những cảm xúc mạnh mẽ như thế và thực sự rất là đau đớn.




“Đến đây nào.”


Giọng của cậu cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, những từ ngữ này cứ lẩn quẩn trong đầu tôi một tuần trở lại đây. Như mới hôm qua, khi cậu thì thầm những lời đường mật bên tai. Tôi vẫn có thể cảm nhận được từng dây thần kinh trong não rung lên khi mỗi từ ngữ đó cứ liên tục xoay vòng trong đầu tôi.

Đau đớn, nhưng tôi cần phải tiến lên.


Bắt đầu khoảng ba tháng trước.



--------- FLASHBACK ---------


Bị vây quanh bởi hot guy và hot girl khi tôi tôi nhảy nhót hết sức trên sàn nhảy, tầm nhìn của tôi bắt đầu xoay vòng và dần mờ đi. Có lẽ là do uống quá nhiều rượu. Loạng choạng bước ra khỏi đám đông khi tay đang đưa lên cao cùng với một ngón tay chỉ thẳng lên trần, cảm giác được tiếng bass dập vào lồng ngực cùng với những âm thanh mà DJ tạo ra. Tiệc tùng. Tiếp tục. Và hơn thế nữa. Tôi nghĩ tôi chết mất. Nhưng ai thèm quan tâm chứ?



Cố gắng lết đến cái ghế trước quầy bar. Anh ta mỉm cười với tôi khi đang phiêu theo điệu nhạc ầm ĩ kia, nhìn tôi một chút xem liệu tôi có ổn không. Cười với anh ta một cái như câu trả lời mà không cầm quan tâm xem tôi sống chết ra sao sau khi nhảy nhót quá nhiều. Chống tay và tựa đầu vào đó, có thể nói là tôi chẳng còn tí năng lượng nào để có thể nhảy thêm được nữa. Cơ thể gần như là hết sức luôn rồi.



“Nguồn năng lượng tuyệt vời ở đây sao. ” Một giọng nói tán thưởng mà gần như là hét lên để tôi có thể nghe thấy.



“Cảm ơn.” Tôi hét lên để đáp trả cùng với một nụ cười yếu ớt



Ánh sáng mờ ảo cứ xoay vòng trong cái nơi đông đúc này cũng không ngăn được ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Mặc dù tôi có thể nhìn thấy nơi này cứ mờ ảo, ánh mắt của cô ấy vẫn có thể gặp được của tôi cùng với một cái nhìn rất mãnh liệt. Lưỡi tôi cứng đờ sau nụ cười của mình. Cực kì quyến rũ.



“Bạn bè gọi tôi là Yuko.” Cô ấy giới thiệu khi cúi gần bên tai tôi và đưa tay ra chờ một cái bắt tay làm quen.



“Yuko?” Tôi lặp lại và nhìn cô ấy từ đầu đến chân. Có vẻ là người tốt. “Haruna.” Tôi trả lời, chấp nhận cái bắt tay đó.



Một mối liên hệ được kết nối. Chúng tôi nói chuyện suốt đêm, không chỉ là về cuộc sống mà còn về cách chúng tôi nhìn nhận mọi thứ. Những vấn đề của tôi dần biến mất khi chúng tôi cứ khúc khích về những điều mà cả hai đồng tình và ví dụ như những rắc rối mà cả hai không muốn nhớ tới, vậy mà chúng tôi vẫn nói về nó. Nói, nói và nói, giống như cả hai đã là bạn bè lâu ngày không gặp vậy. Thật vui và kinh ngạc cùng lúc. Chúng tôi chỉ... dính lấy nhau mà thôi.



"Muốn quay lại sàn nhảy không?" Cô ấy hỏi khi nhìn vào đó, mọi người vẫn còn rất hứng thú với những nhịp điệu



"Muốn nhảy với tôi không?" Tôi đùa.



"Thách thức? Hay là một cuộc thi nhảy?" Môi cô ấy khẽ cong lên vẽ ra một nụ cười tự mãn. "Cậu sẽ hối hận đấy~ Tôi giỏi lắm đấy."



"Oho~ cứ thử xem..."



Ý của tôi không phải là như thế. Từ một câu đùa lại trở thành một thách thức và một cuộc thi nhảy. Nhưng thành thật thì, tôi cũng muốn xem cô gái này có thể làm gì. Nên cuối cùng chúng tôi sẽ có một chút thời gian vui vẻ với đám đông ngoài kia cùng với một chút rượu trong người, để cơ thể dễ dàng hòa vào những âm thanh kia.



Những âm thanh của âm nhạc điện tử, với rất nhiều giai điệu xen lẫn được lặp đi lặp lại với nhau, tạo thành những giai điệu lên xuống, bắt đầu làm cho những điệu nhảy của chúng tôi nóng dần lên, cũng như cách chúng tôi tiến đến trung tâm của sàn nhảy. Những tiếng bass mạnh, hòa với những giai điệu nhẹ nhàng, những lúc đưa hông theo đừng nốt nhạc làm cho tâm trạng của chúng tôi  hòa vào nhau. Tôi không biết cô gái đó là ai, nhưng tác dụng từ rượu làm tôi vứt hết những điều đó và đưa phần biểu diễn lên một tầm cao mới.



Cơ thể chúng tôi bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, đưa tay lên cao và xoay vòng chúng, cúi đầu sát vào nhau. Bắt gặp được cô ấy đang nhảy điên cuồng. Tóc che phủ cả khuôn mặt vì những giai điệu, tôi có thể nhìn thấy cô ấy đang cắn môi dưới khi ánh mắt đang nhìn xuống sàn. Cô ấy thật sự rất giỏi. Thấy nụ cười tự mãn của cô ấy, để lộ ra đôi lúm đồng tiền mà tôi đã chú ý ngay từ lúc chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau chỉ một giây thôi nhưng cũng đủ làm tim tôi lỗi nhịp rồi. Cố gắng trấn áp bản thân bằng cách để cơ thể hòa vào những giai điệu kia. Cảm giác thật sự thích thú. Không sớm thì muộn, tôi có thể cảm giác được cơ thể chúng tôi rất gần nhau và nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé ấy. Đáng yêu. Rồi một giây sau, cả hai cơ thể chạm vào nhau. Tôi đã sốc nhưng vẫn tiếp tục nhảy.



"Tôi thách cậu... nhảy sexy với tôi." Cô ấy thì thầm đủ để tôi có thể nghe.



Sexy dance eh? Chúng tôi đều là con gái mà. Không phải cô ấy muốn gây chú ý đó chứ? Nhưng thách thức là thách thức. Tôi sẽ không để cô ấy vui một mình đâu.



Và rồi tôi cũng dựa sát vào cô ấy, bất ngờ cảm giác được cô ấy đang nằm tay tôi, đưa nó đến trước bụng. Cô ấy nghiêm túc thật sao. Thuận theo lời mời thì tôi cũng cuối đầu thấp xuống để có thể gần nhau hơn, má tôi chạm vào bên đối diện khuôn mặt của cô ấy. Có thể cảm giác được là cô ấy đang cười. Càng nhảy thì cả hai càng gần nhau hơn, lắc hông theo cùng một nhịp với tiếng nhạc ồn ào. Cô ấy khẽ kéo tay tôi xuống đùi mình rồi khúc khích cười. Nghịch ngợm. Tôi lén nhìn xung quanh và chẳng ai để ý đến chúng tôi cả, nên tôi tới luôn. Khẽ chạm môi vào má cô ấy cũng là một ý kiến không tồi. Cũng tạo ra một cảm giác tuyệt vời, và cá là cô ấy cũng cảm thấy điều đó. Môi tôi vẫn tiếp tục lởn vởn trên má cho đến khi chạm vào xương quai hàm. Hơi thở cô ấy tỏa ra. Quyến rũ. Thật là điên cuồng, nhưng có thể nói rằng tôi đang miết đôi môi mình xuống cái cổ trắng ngần đó và nhìn thấy một vết sẹo mờ. Kì quặc là cả hai chúng tôi đều cười.



Khi thách thức đi xa hơn, cô ấy xoay đầu lại đối diện với nơi tôi đang chơi đùa và quyến rũ hôn lên tóc mái đang che đi đôi mắt mình. Kì lạ, nhưng tôi cũng không để ý nhiều. Vẫn tiếp tục miết đôi môi xuống sâu hơn đến vai mà không bị bất kì điều gì làm ngưng lại. Cảm giác được một bàn tay đang chạm vào mặt mình, không muốn đến tôi đi xa hơn. Ngẩng mặt đối diện và đặt lên môi cô ấy một nụ hôn, thật sự chạm vào nhau. Nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy trong miệng và sự ấm nóng trong cổ họng nhưng vẫn để cho tim có thể hô hấp được. Có thể nghe thấy một tiếng rên nhẹ và nụ cười của cậu ấy ở giữa nụ hôn của chúng tôi.



"Cậu có thích không?" Cậu ấy thì thầm đủ lớn để tôi có thể nghe khi trán đang dính lấy má tôi.



"Cậu thật nghịch ngợm." Khúc khích đáp lại.



Từ lúc đó, cậu ấy luôn hướng đến tôi một ánh nhìn đầy vẻ quyến rũ cùng với nụ cười tỏa sáng. Ngừng nhảy múa, dời tầm nhìn của tôi vào cậu ấy.



"C-Chờ đã!" Tôi gọi nhưng hơi ngập ngừng.



Cậu ấy dừng lại. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau."



--- END OF FLASHBACK ---



Thật sự. Đêm đó, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại cậu ấy. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ là một mảng kí ức mà tôi nên quên đi. Nhưng cuộc sống của tôi đã thay đổi một lần nữa khi gặp lại cậu. Cuộc sống của tôi.





--------- FLASHBACK ---------



"Chết tiệt~ Trễ nữa rồi!"



Chạy ra khỏi nhà với cái bánh mì và túi bên tay phải. Tay kia thì bận rộn với hàng tá giấy tờ được bó cục lại bởi những cái kẹp giấy. Mặc dù là công việc và cuộc sống tại trường có hơi vất vả như thế, đi đến câu lạc bộ là thời gian tôi cho phép bản thân mình được dễ dãi và quên đi những suy tư của một học sinh vừa học vừa làm. Được coi là một thành viên nổi bật nhất trong nhóm nên tôi luôn được gắn với cái mắc leader và cũng được-biết là một sinh viên thiên tài, tôi chọn giữ cuộc sống ăn chơi của mình là một bí mật. Dù có chuyện gì xảy ra, sẽ vẫn là như vậy.



"Để tớ giúp cậu nào, Haruna."



Một giọng nói quen thuộc vang lên làm tim khẽ trật một nhịp. Mặc dù âm thanh phát ra không trong tầm nhìn của tôi, nhưng tôi có thể biết đó là cậu ấy. "Y-Yuko?"



"Chào." Cậu ấy chào buổi sáng và lấy cái mớ giấy tờ kia ra khỏi tay tôi.



Không thể nói là không ngạc nhiên được. Có vẻ là hơi dị thường, tôi có hơi không biết nói gì sau những việc đã xảy ra đêm qua. Làm sao cậu ấy tìm được tôi, tôi cũng không cố hỏi.



Chúng tôi nói chuyện khi trên đường đến chỗ làm việc của mình, hoàn toàn quên mất một khắc trước tôi còn lăng xăng vì bị muộn. Đột nhiên, tôi không quan tâm là tôi sẽ có thể đến muộn hơn mọi khi. Những gì tôi biết bây giờ là nói chuyện với cậu ấy làm tôi cảm thấy được thư giãn và tự do. Không giống tối qua, lần này, chúng tôi nói về cuộc sống của bản thân. Có vẻ hơi riêng tư nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều lắm. Điều ngạc nhiên hơn là, tôi cảm thấy tôi muốn nói mọi thứ với cậu ấy.



Không ngoài dự đoán, tôi đến trước nơi làm việc khi đã quá thời gian vào làm của mình. Cậu ấy chào tạm biệt kèm theo một lời chúc công việc tốt đẹp khi đưa lại đống hồ sơ cho tôi. Trước khi khuất khỏi tầm mắt của tôi, tôi không hề biết rằng công việc hôm nay của tôi là nghĩ về cậu ấy, cậu ấy đang làm gì, cậu ấy ở đâu. Giống như một câu thần chú mà tôi đã học thuộc, điều đó là tôi mong chờ vào lần gặp mặt tiếp theo nhiều hơn nữa.



Thật nực cười. Cậu ấy xuất hiện trong đầu tôi cả ngày. Chỉ đơn giản là nghĩ về cậu ấy cũng làm tôi hạnh phúc, làm tôi thực sự cười. Tôi cảm thấy mọi người xung quanh nghĩ tôi điên rồi, tự cười với những suy nghĩ của bản thân.



Một ngày vẫn chưa kết thúc khi điện thoại vang lên cùng với một số lạ nào đó. Tâm trí tôi đã hét lên 'đó là cậu ấy! đó là cậu ấy!' nhưng tôi vẫn giữ bản thân bình tĩnh và nhấc điện thoại lên với một âm thanh bình thường nhất có thể. Tim thì vẫn đang chạy đua.



"Xin chào~" Tôi đã đúng.



"Chào!"



"Tối nay có bận không?"



"Uhmm. Không hẳn."



"Là tớ đây! Lưu số vào nhé!"



"Yuko hả? Được."



"Ăn tối với tớ nhé?"



"Eh?!"



"Eh?" Cậu ấy khúc khích.



"Tớ nghĩ... là được. Ăn tối."



"Tớ sẽ đón cậu nhé?"



"Hmm. Gặp nhau là được rồi. Chọn một nơi đi. Tớ sẽ gặp cậu ở đó."



"Được rồi. Tớ sẽ đến đón cậu!"



"Eeh?!"



"Eeh?!" cậu ấy nhại lại và lại khúc khích. "Tớ sẽ đón cậu sau khi kết thúc lớp học. 8 giờ tối nhé?"



"Eeeh?"



Cậu ấy cười. "Đáng yêu quá đi. 8 giờ tối nhé?"



"Okaaay~"



--- END OF FLASHBACK ----



Ai đó nói khi mọi thứ đến nhanh, thì đi sẽ càng nhanh hơn. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó nhưng tôi đoán đúng là như vậy. Tôi chỉ có thể nhớ rằng cậu đã thay đổi tôi như thế nào. Hoặc là tớ chỉ là tớ khi tớ ở với cậu. Ở với cậu, tớ mới là chính mình, Yuko à.



--------- FLASHBACK ---------



"Cậu không có vẻ xấu hổ như khi chúng ta nhảy tối hôm qua nữa. Tại sao cậu lại cư xử như thế nhỉ?" Cậu ấy hỏi khi đang cười.



"Eh? Cái đó là bình thường mà~" Tôi trả lời ngại ngùng.



"Cậu rất đáng yêu khi xấu hổ. Làm cho tớ muốn hôn cậu."



"Eh?! Không. Không. Làm ơn đi... Tớ sẽ tan chảy nếu cậu làm vậy đó!" Tôi trả lời mà không suy nghĩ gì cả, lắc tay hết mức có thể. Tôi vừa mới nói cái khỉ gì vậy? Tôi lại nghe cậu ấy cười.



"Như thế lại càng làm cho tớ muốn làm điều đó hơn nữa!" Cậu ấy vẫn tiếp tục cười, ôm lấy bụng khi cậu ấy đang cười tôi. "Tớ thích những người bẽn lẽn như thế! Họ rất dễ thương!"



"Tớ không có bẽn lẽn mà! Điều đó là bình thường mà! Cậu không nên hôn người khác một cách ngẫu nhiên như thế, Yuko à ~" 



"Nhưng tớ muốn làm điều đó với cậu~"



"Eh?" Mắt tôi trợn ngược lên. Tôi biết là má tôi giờ cũng đỏ lắm rồi. "Đ-Đừng có lảm nhảm như thế nữa đi Yuko~"



"Hãy làm nào!" Cặp răng sóc hiện ra cùng với vẻ hào hứng, ánh mắt lấp lánh hứng khởi. "Make out nhé?"



"Eeehh??"



Lại tiếp tục nghe được một tràng cười bất tận nữa của cậu ấy trong căn phòng trống. "Cậu thật sự rất dễ thương luôn đó~" Cậu ấy bình luận và cười toe toét. "Khi nào đó sẽ làm nhé!"



"Eh? Đừng có đùa như thế chứ!" Tôi bình luận lại nhưng có vẻ không có tác dụng gì với cậu ấy cả.



"Tớ cảm thấy thích làm điều đó với cậu lắm đó nha." Cậu ấy mỉm cười nhìn nhìn thẳng vào mắt tôi.



Tôi không thể lên tiếng. Cứng lưỡi khi nghe những lời đó, cùng với một chút nghiêm trong đó. Cậu ấy đang nghĩ gì? Nhưng thành thật thì, tôi cũng muốn thử điều đó với cậu ấy. Ừ thì, ai mà không muốn chứ? Nhìn cậu ấy mà xem. Chẳng có vẻ gì sẽ làm hại người khác cả. Sở hữu một đôi mắt to xinh đẹp màu hổ phách, một đôi môi có thể hôn điêu luyện, một cặp lúm đồng tiền làm bao người say mê, và một khuôn mặt ngây thơ đến mức khó tả. Đàn ông còn phải ganh tỵ chứ đừng nói. Nhưng tôi không thể nói đồng ý nhỉ?



"Cậu đã hôn rất nhiều anh chàng rồi phải không." Tôi lái qua một chủ đề khác.



"Uhm... thành thật thì cả trai lẫn gái luôn." Ánh mắt nhìn xa xăm. "Nhưng... Tớ chưa bao giờ hỏi họ sẽ làm điều gì đó với mình cả."



"Như thế hả?" Đầu óc tôi thơ thẩn một chút khi tôi gom mọi dữ liệu lại."EHHHHHH??!! C-Cậu không phải ý đó chứ!"



"Haha! Bởi vì tớ cảm thấy thích làm điều đó với cậu~" Cậu ấy trêu tôi một cách ngọt ngào. "Tớ nghiêm túc đó."



"Eh..." Tôi đáp lại trong vô thức khi tôi tự hỏi và đọc trong giọng nói của cậu ấy nếu như điều đó là thật. Tôi chỉ không thể nói được là cậu ấy có đang đùa giỡn với mình hay không. "Thật sao~"



"Cậu không muốn làm điều đó với tớ sao." cậu ấy khẽ hỏi lại.



"Eh?!" Mắt mở to cùng với cái cổ họng như đang bị cái gì đó chặn lại, làm tôi ho khan một tiếng.



"Eh? Lúc nào cũng eh..." Tôi đã thấy cậu ấy mỉm cười. "Thành thật đi nào. Nói với tớ những gì cậu nghĩ đi. Cậu không muốn làm với tớ sao?"



Tôi hoàn toàn câm nín với những gì cậu ấy nói. Thật sự thì, cậu ấy là người đầu tiên nói với tôi những điều trong đầu mình một cách trơ tráo như thế. Tôi biết những người khác cũng muốn nói điều đó nhưng cậu ấy là người đầu tiên nói thẳng như vậy. Wow. Điều đó làm cho đôi mắt tôi đong đầy nước mắt nhưng tôi kiên quyết giữ nó lại. Cảm giác như cậu ấy đã bước vào thế giới của tôi.



"Tớ muốn cậu thành thật. Tớ muốn biết những gì cậu nghĩ... và cảm thấy như thế nào về tớ." Cậu ấy tiếp tục nhìn xa xăm.



Không thể làm gì khác ngoài việc thở dài. "Được rồi."



"Được? Được make out hả?" Cười rạng rỡ.



"Khôngggggg~ Được... ý tớ là, tớ sẽ thành thật với cậu từ bây giờ. Tớ sẽ nói mọi thứ với cậu. Kể cả cảm thấy như thế nào về cậu, về những cảm xúc của tớ."



--- END OF FLASHBACK ----



Nhưng tôi đoán những điều đó thực sự không thể xảy ra. Dù cho tôi có nói với cậu mọi thứ, nhưng vẫn có nhiều điều trí óc vẫn phải chọn lọc. Tại sao? Bởi vì cậu làm cho tớ sợ sệt mọi thứ Yuuchan à. Tớ vẫn sợ cậu đang đùa giỡn với mình. Tớ vẫn còn nhớ cảm giác hối hận của mình khi nhớ lại nhiều thứ. Giống như mọi thứ là tất cả về cậu và những gì cậu nói. Tất cả những điều cậu đã nói, cứ lặp đi lặp lại trong đầu tớ. Có vẻ điên nhưng là sự thật đó.



Rồi sau đó, mọi chuyện cứ như một chuyến phiêu lưu li kì. Cậu làm tớ nghi ngờ không biết phải làm sao để đối mặt với những gì đang cậu đang suy nghĩ trong đầu ngày qua ngày. Tớ cố gắng tin tưởng hoàn toàn vào cậu nhưng tớ vẫn còn khuất mắt nhiều điều lắm. Có lẽ bởi vì tâm trạng của cậu từ hạnh phúc với lạnh nhạt và cả sự ngọt ngào của cậu cứ phai dần sau ba đến năm ngày. Nó như một vở kịch, nhưng tớ vẫn thích nó. Chết tiệt thật.



--------- FLASHBACK ---------



"Cậu giận sao?"



"Không... Không có. Ổn mà." Tôi đáp với đôi mắt ngấn lệ. "Đừng nghĩ ngợi làm gì." 



"Nó không ổn tí nào cả... Tớ xin lỗi..."



"Không sao đâu." Tôi đáp lại bằng một nụ cười.



"Tớ yêu cậu~"



Tôi thở hắt ra để có thể ổn định lại, mọi thứ sẽ sụp đổ nếu tôi không làm thế. "Tớ cũng yêu cậu." Những từ ngữ tôi không thể làm gì khác ngoài việc nói ra bởi vì tôi thật sự như vậy.



Cảm giác được đôi môi của cậu lướt qua môi tôi, nụ hôn của cậu ấy lúc nào cũng tử tế và ngọt ngào như thế, mỗi khi chúng tôi có tranh cãi gì đó thành càng không cần thiết. Ờ thì, chúng tôi không thực sự tranh cãi. Cậu ấy chỉ bỗng dưng giận dỗi tôi vì một lí do nào đó mà tôi không thể hiểu được. Sau vài từ tự bào chữa cho bản thân, tôi cũng chỉ im lặng và chấp nhận cậu ấy giận tôi và có cảm giác có lỗi khi không thể hiểu được cậu ấy. Nhưng vào mỗi buổi sáng, cậu ấy luôn dịu dàng với tôi như thế, hỏi han xem tôi có giận không và liền xin lỗi.



"Nyannyan~"



"Hmm?" Tôi đáp lại. Đúng thế, cuối cùng tôi cũng có được sự ngọt ngào của cậu ấy.



"Tớ yêu cậu~" Ngọt ngào thì thầm vào tai tôi. Thật ấm áp.



"Tớ cũng yêu cậu."



Tôi có thể cảm nhận được hỏi thở cậu trên làn da mình. "Tớ yêu cậu." Cậu ấy lặp lại với một chất giọng dịu dàng hơn nữa, làm cho tôi thực sự muốn khóc bởi vì nó đã chạm sâu vào lòng nhưng vẫn làm tôi tự hỏi thực sự cậu ấy muốn gì.



"Tớ cũng yêu cậu. Thật đó."



"Nyannyan…"



"Hmm?"



"Họ không hỏi gì về chúng ta chứ?"



"Chúng ta?"



"Ý tớ là, chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau."



Sự thật là, họ là. Nhưng những người xung quanh sẽ nói gì về chúng ta, tôi phải nói dối. "Tớ đã nói chúng ta chỉ là bạn bè thôi." Và cũng là lí do làm tôi bực bội, dù thật sự tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra giữa chúng tôi nữa.



Chúng tôi đã trao đổi những câu nói, những nụ hôn, nhưng nó đến một cách ngẫu nhiên nào đó mà tôi không thể nhớ được làm thế nào mà chúng tôi lại thân nhau đến thế. Vào một ngày nào đó, nụ hôn của cô ấy trở thành một phần không thể thiếu trong mối quan hệ của chúng tôi và cả câu "tớ yêu cậu" cũng luôn xuất hiện cùng lúc đó. Tôi luôn muốn hỏi cậu ấy giữa chúng tôi là sao nhưng mỗi khi tôi muốn thử, mọi cố gắng đều bị trí não bác bỏ và quyết định cứ để mọi chuyện tiếp tục.



"Tớ hiểu mà~" Cậu thì thầm khi đang ở đâu đó trên cổ tôi. "Làm sao mà họ có thể tin được điều đó chứ?"



"... bởi vì tớ là một người thông minh mà Yuuchan." Tôi khúc khích.



--- END OF FLASHBACK ----



Ngày đó. Cậu và tôi đã trao đổi rất nhiều điều, giống như cách chúng tôi tìm hiểu nhau. Trong thực tế, cả hai chúng tôi đều có những vấn đề, hoặc chỉ mình tôi có. Tôi tự nguyện lạc lối trong cái mê cung đầy những thắc mắc từ hành động đến lời nói của cậu. Tại sao chứ? Bởi vì tôi không cưỡng lại được. Bởi vì tôi muốn cậu thay đổi. Tôi muốn chúng tôi đi trên con đường đó, dù cho mọi thứ có mờ ảo. Thậm chí là nếu mọi chuyện chỉ là vô nghĩa.



--------- FLASHBACK ---------



"Chỉ cần hôn tớ thôi!!"



"Chúng ta không thểểểểểể~" Tôi khúc khích trả lời khi chạy trốn khỏi cậu ấy.



Cát làm tôi khó chịu quá và tôi không phải tuýp người thể thao, không giống cậu ấy. Tôi sẽ sớm bị bắt thôi. Chơi đuổi bắt với cậu ấy tôi luôn luôn là người thua, đặc biệt là nếu chỉ có hai chúng tôi. Tôi chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy cho đến khi thấy cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi. Tự hỏi, cậu ấy tìm đâu ra nguồn năng lượng đó.



"Bắt được rồi nhé!" Cậu hét lên khi tôi cảm thấy được một vòng tay đang quàng qua eo mình.




Tôi bất ngờ mất cân bằng và ngã lên cát khi cậu vẫn còn ở trên tôi. Không phải là té nghệ thuật nên khá đâu nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cười. Môi tôi vẽ ra một nụ cười và bắt gặp được ánh mắt cậu ấy.



"'Chúng ta không thể' là sao chứ?" Cậu hỏi khi cười toet toét. "Cậu nên thành thật với bản thân Nyannyan à!"



"Tớ rất thành thật mà!" Tôi biện hộ.



"Không. Cậu không hề." Cậu liếc sang hướng khác một chút rồi nhanh chóng nhìn tôi. "Cậu vẫn luôn.. giấu giếm."



"Tớ không có mà." Tôi đã thấy cậu thở dài.



"Ne, Nyannyan..." Cậu nhìn tôi và thì thầm trong khi dùng tay chống đỡ trọng lượng của cơ thể mình bên trên tôi. "Cậu nghĩ gì về chúng ta?"



Không thể làm gì khác ngoài việc mở to mắt với câu hỏi bất ngờ này. "Hmm?"



"Cậu nghĩ gì?" Cậu lặp lại, gần như đang thì thầm.



"T-tớ..." Đầu óc trống rỗng. Tôi nên nói gì đây? "... không biết" Oh sh*t. Tôi lại nói cái gì vậy?



"Cậu yêu tớ không?" Cậu hỏi khi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.



"Có." Tôi nuốt nước bọt. Lạnh và run rẩy. Tôi cảm giác được có một cơn sóng đang đánh lên tóc mình.



Cậu ấy mỉm cười. "Tớ cũng vậy." Cậu cuối sát mặt mình lại gần bên tai tôi. "... vậy hãy nói rằng cậu yêu tớ đi."



"Tớ yêu cậu~ Yuuchan."



Tay tôi đã nắm lại thành một nắm đấm, tôi đang run sợ. Tôi không biết. Trái tim tôi đang đập nhanh như điên, giống như muốn nổ tung vậy. Tôi có thể cảm giác được hơi thở nóng ấm cùng nụ cười rộng đến mang tai của cậu ấy trên da mình. Giống như tôi cảm thấy sợ hãi với những gì tôi đã nói. Có lẽ tôi không nên thốt ra những lời đó.



"Tớ cũng yêu cậu, Nyannyan à"



Tôi khẽ thở hắt ra khi mọi áp lực cứ như ăn dần ăn mòn trong lòng tôi. Muốn khóc cho thỏa nỗi lòng về những gì tôi thật sự nghĩ đến. Con sóc đáng ghét này, cứ làm mọi thứ điên đảo trong tâm trí tôi. Không giống với câu "Tớ yêu cậu" thường ngày. Lần này có chút gì đó... nghiêm túc hơn.



Một đôi môi mềm nhẹ nhàng chạm vào môi tôi. Những ngón tay lại càng nắm chặt trên cát khi tôi cảm thấy cậu ấy gần như hút cạn không khí trong phổi tôi. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt lại và hưởng thụ cảm giác ngọt nào mà nụ hôn của cậu ấy mang lại. Thật nhẹ nhàng.



"Đây." Cậu nở một nụ cười tỏa nắng. "Bây giờ, tớ là bạn gái của cậu."



"Eh?" Khẽ mở mắt khi giải mã xong những gì cậu nói. "Va-vậy từ giờ,... cậu là của tớ?"



Một nụ cười dễ thương khẽ thoát ra khỏi đôi môi đó. "Mm~" Đúng thế. Rõ ràng là như vậy.



--- END OF FLASHBACK ----



Nghĩ đến những điều đó, cái cách mà mọi thứ dần trở nên chính thứ như vậy, thật sự là có một chút nực cười. Mọi thứ bắt đầu khi cậu trêu tôi, và tôi đã thích cậu khi cố gắng níu kéo điều đó. Rồi giờ đây, cậu tiếp tục làm cho tôi ngày càng lún sâu vào tình yêu đó, giống như đang bắt cóc tôi và làm cho mọi cảm xúc của tôi thăng hoa, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó. Cứ như đó là sai lầm tồi tệ nhất của mình khi tôi nhận ra rằng mỗi ngày tôi cứ ở bên cạnh và càng thêm yêu cậu.



Tôi vẫn nhớ đêm hôm đó, tự cười bản thân. Tôi cũng không thể ngủ được. Cái cách cậu bày tỏ tình cảm của mình và nói rằng từ bây giờ cậu thuộc về tôi cứ hiện ra như tôi là người cầu hôn và cậu chỉ đơn giản là nói có. Thật hài hước khi nhớ lại lúc đó, tôi như một anh chàng mừng phát điên khi lời cầu hôn được chấp nhận. Trên thực tế thì, cậu mới đúng là người đi cầu hôn, còn người trả lời phải là tôi mới đúng. Thật hài hước.



--------- FLASHBACK ---------



"Xin lỗi vì tớ không thể đi cùng cậu đến đó."



"Lần sau cũng không sao đâu Nyannyan..." cậu ấy trả lời qua điện thoại cùng với những âm thành ồn thì từ vũ trường.



Cậu ấy là đi ăn chơi nữa rồi. Nếu không phải ngày mai tôi có một cuộc hẹn thì tối nay tôi cũng đi phá phách với cậu ấy rồi. Cá là cậu ấy đã uống khá nhiều khi gọi điện cho tôi lúc này. Đã mười hai rưỡi sáng rồi. Không muốn biết tại sao, điều này lại làm tôi lo lắng cho cậu ấy. Dù thừa biết cậu ấy có thể kiềm chế bản thân khi uống rượu nhưng tôi vẫn cứ lo vu vơ như thế.



"Giờ tớ thấy choáng váng quá." Cậu ấy lẩm bẩm.



"Đừng. Cứ ở đó với bạn của cậu đi. Đừng có về nhà một mình được chứ."



"Ở đây có rất nhiều anh chàng đẹp trai Nyannyan à..."



"Oh~" Cũng chẳng biết sao tôi lại phản ứng như thế?!



"... nhưng tớ chỉ cần một mình cậu thôi. Duy nhất một mình Nyannyan." Cậu ấy vẫn tiếp tục thì thầm. Yuuchan say quá rồi. "Tớ yêu cậu."



"Tớ cũng yêu cậu! Nhớ tự chăm sóc đó nha."



"Nhớ rồi~" cậu ấy tắt máy.



Điều này càng làm tôi cười không kiếm soát. Ai lại không chứ? Mọi người thường nói khi người ta say, người ta sẽ không thể kiếm soát được lời nói cũng như việc làm. Dù tôi không tin lắm nhưng lúc này, tôi muốn tin tất cả những gì cậu ấy nói là thật.



Nằm dài trên giường và ôm lấy cái gối ôm khi nhìn vào cái điện thoại được đặt bên cạnh. Nhắm mắt và vùi mặt vào cái gối khác. Sự mệt mỏi từ công việc cũng như bài học trên lớp, cố gắng nằm xuống để ngủ. Nhưng một giờ trôi qua, tôi vẫn cứ lăn qua lăn lại. Không ngủ được.



Đêm tối vẫn êm đềm cho tới khi tôi nghe thế tiếng chuông từ điện thoại, cùng với khuôn mặt kiều diễm của cậu trên màn hình.



"Yuuchan?"



"Nyannyan..." cậu ấy lẩm bẩm. "Tớ muốn về nhà."



"Ehh~" Tôi đoán là cậu ấy say quá rồi. "N-ngồi đó và chờ bạn của cậu đi. Tớ sẽ nói chuyện với cậu suốt đêm."



"Không... cậu nên ngủ đi. Tớ ổn mà."



"Đừng về nhà một mình được không?" Nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng và bên ngoài thì không an toàn chút nào. "Hứa với tớ đi."



"Tớ hữa." Trả lời gần như là đang thì thầm. "Nyannyan~ đến đây đi."



"Eh?" giọng nói đó, quá ngọt. Lần đầu tiên cậu ấy nói với cái chất giọng ngọt chết người đó. "Lần tới nhé Yuuchan, tớ hứa."



"Đến đây đi. Tớ muốn nhìn thấy cậu."



"Eh~~" Câm nín luôn. Và như cậu ấy nói. Tôi không biết nói gì suốt một phút sau, chỉ nghe những âm thanh ồn ào từ phía cậu.



"Ngủ đi Nyanyan... Muộn lắm rồi." Thực tế rõ ràng là tôi không ngủ được.



"Tớ không ngủ được, tớ đói bụng." Một lí do nửa thật nửa đùa. "Tớ muốn ăn chút gì đó."



"Không, đừng. Trễ rồi. Uống một li nước thôi."



"Được rồi." Nhấc cái thân lười biếng dậy và lê xuống nhà bếp để rót một li nước lọc và trở lại phòng mà không rời điện thoại khỏi tai.



"Nyan nyan... đi ngủ đi được không?" giờ thì giọng cậu ấy nghe như đang buồn ngủ. Mà buồn cười là tôi vẫn có thể nghe được giọng cậu ấy dù xung quanh rất là ồn ào.



"Tớ sẽ đi. Nhưng cứ liên lạc đi. Tớ sẽ nhắn tin cho cậu khi nào tớ còn thức." Không có nói dối đâu. Nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi lại không ngủ được. Có lẽ bởi vì tôi lo lắng đến quá nhiều chuyện mà tôi biết mình không nên.



"Được." Tôi nghe được tiếng ho của cậu ấy. "Tớ sẽ trở về chỗ ngồi. Nhớ nhắn tin cho tớ nhé."



Hài chưa. Tôi lại nghĩ là cậu ấu muốn tôi đi ngủ cơ. Khi say thì sự ngọt ngào của Yuuchan tăng gấp bội và không có cảm giác trêu đùa, đặc biệt là khi chúng tôi không ở gần nhau như thế này. Bởi vì nếu là cậu ấy, cậu sẽ không để mọi thứ kiềm nén lại. Đó chính là cậu ấy. Đó cũng là lí do thỉnh thoảng, tôi tự hỏi nếu cảm xúc cậu ấy giành cho tôi là thật.



Đã bốn giờ sáng và cậu ấy vẫn chưa trả lời cái tin nhắn gần nhất của tôi. Thực sự là bắt đầu lo lắng, điều này lại càng làm tôi khó ngủ. Có nên gọi cho cậu ấy không nhỉ? Vậy đi.



Tôi đã gọi hơn một lần nhưng cậu ấy không trả lời. Bắt đầu cảm thấy khó chịu với những suy nghĩ cứ tuôn ra như lũ trong đầu. Tôi sẽ ổn nếu cậu ấy hôn anh chàng nào đó... tôi đoán vậy... nhưng tốt nhất là không nên make out với người khác. Oh trời ơi. Tôi đang nghĩ cái khỉ gì vậy?



*beep* một tin nhắn đến.



[Yuko: Xin lỗi Nyannyan~~ Tớ được mời nhảy. Tớ lại không thể từ chối sàn nhảy được.]

[Haruna: Không sao. (^__^) Bạn nhảy tuyệt chứ?] Tôi lại hỏi cậu ấy cái con khỉ gì thế này?

[Yuko: Không tuyệt như cậu nhưng anh ta cũng được.] Anh ta? Được rồi. Bình tĩnh nào Haruna. Họ chỉ nhảy thôi mà.

[Haruna: Hiểu rồi. Nghĩa là cậu cũng thích chứ gì. Vậy thì tốt.]

[Yuko: Yeah… Chúng tớ sẽ về sớm thôi.]

[Haruna: Oh! Nhờ trời, cuối cùng cậu cũng có thể về nha. Nhớ tự chăm sóc nhé Yuuchan.]



Khoảng một tiếng sau, cậu ấy lại gọi cho tôi. Đã hơn năm giờ sáng rồi và tôi vẫn mở mắt thao láo, chắc điên mất. Thậm chí là cả cơn đói lúc nãy cũng biến mất. Điều lo lắng duy nhất còn sót lại là cậu ấy vẫn chưa về nhà.



"Tớ xin lỗi Nyannyan." Xung quanh khá im lặng. Có lẽ cậu ấy cuối cùng cũng về nhà.



"Hmm?"



"…vì đã làm cậu thức trắng đêm." Có thể nghe thấy tiếng cậu ấy đóng cửa phòng.



"Không sao đâu. Không phải tớ thức vì cậu. Chỉ là vì tớ không ngủ được thôi." Tôi lại nghe thấy tiếng cậu cười. "Ehh~ sao nào! Có vấn đề gì sao?"



"Vui chứ sao! Anh chàng kia còn mời tớ nhảy sexy với anh ta đó."



Cậu cứ tiếp tục câu chuyện một cách phấn khởi như một ngày mới chỉ vừa bắt đầu vậy. Ờ thì thực ra thì ngày mới cũng vừa bắt đầu còn gì nhưng chúng tôi thì vẫn chưa ngủ chút nào, nguồn năng lượng này không hiểu từ đâu mà có. Tôi vẫn lắng nghe câu chuyện của cô ấy và cũng tán thưởng tùy vào những lúc cậu ấy thấy tuyệt vời. Ganh tỵ hả? Nah~ tôi vui vì cậu ấy vui... được rồi, có lẽ tôi... hơi ganh tỵ một chút.



"Nyannyan?"



"Hmm?"



"Lần sau hãy nhảy cùng với tớ nhé?" Cậu ấy nói với cái giọng ngái ngủ mà tôi cực kì yêu. "Cậu và tớ thôi."



"Được." Tôi trả lời. "Giờ thì đi ngủ đi. Chắc cậu cũng mệt với cả trời cũng sáng rồi."



"Nyannyan..." Cậu gọi. "Tớ muốn gặp cậu."



"Eh?" Có lẽ cậu vẫn còn hơi say. "Tớ sẽ gặp cậu sau. Giờ thì đi ngủ đi nào."



"Nyannya..." Lại cái giọng đó nữa.



"Hmm?"



"Tớ xin lỗi."



"Không sao mà. Ngủ đi Yuuchan." Có một vài giây chần chờ trong đó.



"Nyan nya..."



"Hmm?"



"… tớ yêu cậu."



"Tớ cũng yêu cậu"



"Tớ yêu cậu..."



"Tớ cũng yêu cậu..." Bất giác nở nụ cười. Nghe những lời đó từ cô ấy giống như không muốn cúp máy và càng làm tôi thêm tin lời cậu nói. "Giờ thì đi ngủ đi nào!"



"Cậu cũng vậy nhé." Nghe được tiếng ngáp của cậu khi kết thúc câu nói. "Tớ yêu cậu!"



"Tớ cũng yêu cậu. Cúp máy và ngủ đi nhé."



"Không... Cậu cúp đi." Bướng bỉnh quá.



"Eh? Được rồi. Tớ sẽ cúp máy. Đi ngủ đi nhé."



"Tớ yêu cậu." Cậu ấy lại thì thầm. Thế quỷ nào mà tôi có thể cúp máy trong cái tình trạng đáng yêu overload này chứ.



"Tớ cũng yêu cậu, Yuuchan."



"Cúp máy đi Nyannyan..." Cậu thì thầm khi cười khúc khích. Dễ thương quá đi.



"Tớ sẽ. Ngày mới tốt lành, Yuuchan. Ngủ ngon nhé."



"Chúc ngủ ngon Nyannyan. Tớ yêu cậu."



"Tớ cũng yêu cậu." Rồi nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi. Đồ ngốc này.



--- END OF FLASHBACK ----



Thành thật mà nói đó là giây phút ngọt ngào nhất mà tớ và cậu đã cùng chia sẻ. Dù không ôm, hôm hôn nhưng cái cậu làm ra điều đó, những từ ngữ đó đã được khắc sâu vào lồng ngực tớ.

Thức khuya chỉ để nói chuyện điện thoại, tuyên bố một tình yêu vĩnh hằng, và những khoảnh khắc cậu khúc khích cười... Tớ cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều, tớ ước rằng thời khắc đó sẽ mãi không kết thúc... rồi tớ không cần nhấn vào cái nút đó.



--------- FLASHBACK ---------



"Uhmm~ Xin lỗi cho tôi hỏi, Yuko có bên trong không?" Tôi hỏi cô gái lớn tuổi hơn, người ở bên cạnh phòng Yuko sau khi tôi đã đứng gõ cửa hơn nửa tiếng đồng hồ.



"Cô gái trẻ ở đây hả? Hmm... Đã vài ngày rồi tôi chưa gặp cô ấy."



"Eh? Vài ngày?" Mở to mắt vì sốc. "Kh-không phải..."



"Un~ Tôi nghĩ cô ấy đã chuyển đi rôi." Nghe thấy tiếng cô ấy khóa cửa. "Jaa~ tôi phải đi đây."



Cô gái gần khuất khỏi tầm mắt khi tôi đang cố giải mã những gì mà cô ấy nói. Sảnh của nơi này đột nhiên nhỏ bé lại, sự im lặng bắt đầu hạ gục tôi. Tôi thậm chí còn có thể nghe được hơi thở của mình. Nó quá ồn ào khi tôi thở hắt ra, tôi có thể tưởng tượng nó như một chuyến xe đang rời xa tôi khi mà âm thành càng lúc càng nhỏ dần. Mặc dù tiếng đập của trái tim cũng đã bắt đầu đè bẹp tôi. Máu bên trong cứ xông lên khắp mọi nơi, giống như không biết phải đi đâu, nhưng vẫn tìm cách để có thể thoát ra. Lạnh lẽo. Tay tôi bắt đầu run lên. Tôi không biết mình đang làm gì nữa.



Chân tôi chạy hết sức xuống phòng quản lí, hi vọng có thể tìm thấy được câu trả lời. Cậu ở đâu Yuuchan? Mồ hôi bắt đầu túa ra nhiều hơn trên người khi tôi đang chạy bộ từ tầng 14 xuống tầng trệt, không cần quan tâm nếu thang máy khả dụng. Ngu ngốc. Thở nhanh và sâu, không khí ít dần và cổ thì khô khốc. Rồi tôi ở đây, đứng trước văn phòng. Ngón tay khẽ gõ lên cửa để ra hiệu.



"Xin lỗi." Tôi từ từ mở cánh cửa.



"Oh xin chào~ mời cô vào." cô gái ngồi trên bàn chào cô. "Tôi biết cô."



"Oh... vâng. Tôi là bạn của Yuko." Tôi giới thiệu bản thân khi cố gắng điều chỉnh hơi thở vì đã chạy như một đứa ngốc khi nãy. "Bạn của Oshima Yuko. Cô ấy có còn ở đây không?"



"Oh... cô gái đó. Đã chuyển đi tuần trước rồi."



"Một tuần trước?" Cố gắng giấu vẻ ngạc nhiên của mình.



"Ừ. Cô ấy không nói với cô sao?"



Cậu ấy chẳng nói gì với tôi cả. Không nói gì. "Oh. Cảm ơn. Nhưng cô ấy có nói với cô là chuyển đi đâu không?"



"Không có. Nhóc ấy chỉ cười khi tôi hỏi thôi."



--- END OF FLASHBACK ----



Tớ đã tìm kiếm cậu Yuko. Nhắn tin, gọi điện, mail, bình luận trên trang cá nhân của cậu... Tất cả mọi cách để có thể liên lạc với cậu, tớ đều đã làm. Nhưng không có bất kì sự hồi đáp nào cả. Tớ thật sự mất hết can đảm rồi nhưng vẫn tiếp tục tìm cậu, bởi vì tớ muốn gặp cậu, hoặc đơn giản chỉ là có thể nghe được giọng cậu. Tớ cũng nói chuyện với bạn của cậu nhưng không một ai có thể biết cậu đã đi đâu.



Tớ nhớ lại khi mình đã đến chỗ của cậu vào buổi trưa ngày kế tiếp sau cuộc gọi cuối đó. Đúng thế, cuộc gọi ngọt ngào nhất mà tớ đã có khi cậu đi tiệc tùng thâu đêm. Tớ đã gõ cữa nhưng không ai mở cả. Tớ đã nghĩ là do cậu đã quá mệt mỏi từ đêm hôm trước nên tớ không muốn làm phiền cậu, đành rời khỏi đó cùng với nụ cười, để cậu có thể nghỉ ngơi. Ngày hôm sau nữa, tớ đã quá bận việc ở trường, ở nơi làm nhưng vẫn vẫn nhắn tin với cậu. Tớ đã hơi tức giận vì cậu không trả lời tin nhắn. Tớ đang cố hiểu những gì đang xảy ra cho đến ngày hôm nay. Tớ không muốn chờ đợi nữa.



Yuko. Có chuyện gì sao? Cậu bỏ đi không lời từ biệt. Giống như cậu chưa từng tồn tại, giống như cậu chưa từng ở đây. Cậu cứ như một giấc mơ đối với tớ, chỉ có những kỉ niệm, cảm xúc mà tớ ước đó là thật hoặc là mãi mãi. Tớ muốn ghét cậu vì những gì cậu đã làm, nhưng có lẽ là không thể rồi. Bởi lẽ tớ nghĩ đó là lỗi của tớ. Phần lớn mọi thứ đều là lỗi của tớ. Tớ nên nói với cậu tất cả mọi thứ. Tớ lên bộc lộ nhiều... cảm xúc hơn.



Thành thật nói ra, lúc này tớ đã không tiếc nuối như thế này, chỉ vì không nói hết tất cả những cảm xúc với cậu. Tớ đã nuối tiếc. Nhưng, vẫn biết bản thân mình, dù cho cảm xúc có mãnh liệt như thế nào, thì nỗ sợ cùng sự lo lắng vẫn chiến thắng nó. Có lẽ thậm chí là nghiêm trọng hơn, điều đó ăn dần ăn mòn tớ. Tớ không biết nên làm gì với cuộc đời mình nữa. Mọi thứ lúc này chỉ là... cô đơn quá.



Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi? Bởi vì tớ vẫn luôn nhớ cậu. Vẫn luôn mong nhớ... mùi hương... giọng nói... những cái đụng chạm... và cả cậu. Tớ đã luôn yêu cậu và cho tới bây giờ tớ vẫn thế. Thật đó. Những lời tớ nói yêu cậu đều là thật. Tớ không biết mình đã tìm kiếm cậu bao lâu, nhưng tớ vẫn hi vọng cậu hiểu cho đến lúc cuối cùng, những gì tớ đối với cậu đều là thật lòng. Tớ thực sự yêu cậu. Thật sự là yêu cậu.



Tớ không thể làm được gì nữa phải không? Nhưng ít nhất hãy gọi cho tớ một lần được không. Nói với tớ rằng cậu vẫn ổn và khỏe mạnh... rằng cậu vẫn hạnh phúc, chỉ cần biết được điều đó thôi cũng cảm thấy đủ rồi. Rồi tớ sẽ để cậu đi cùng với một nụ cười. Dù đau đớn nhưng vì cậu... tớ sẽ cười.



END.


-----



Ờ thì không rõ tại sao lại như thế (chưa có tiện hỏi bạn au) nhưng cái fic này nó làm tâm trạng mình cũng hỗn độn lắm. Cứ lên xuống hạnh phúc, lạnh nhạt rồi lại ngọt ngào. 
Cứ xoay vòng, rồi y như cái tựa, biến mất không tung tích. Cứ như Yuko chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Haruna. 
Cũng không rõ số điện thoại của Yuko gọi có tín hiệu hay chỉ đáp lại là những thanh âm "tút tút" khô khốc...

Túm lại cá nhân mình ấn tượng cái fic này :v đừng hỏi tại sao =)) ko giả nời được đâu ( ̄▽ ̄) cảm nhận mỗi người mỗi khác mà ( ̄▽ ̄) chỉ muốn dịch cho các bạn đọc cùng cho vui thôi.





8 comments:

  1. mình có thể bưng nó lên idol48 được không? mà Fic này chỉ có 2 từ thôi " khó hiểu ".

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ý mình nói là tất cả các Fic bạn trans hoặc viết.

      Delete
    2. fic mình viết thì hầu như nó đều ở trên i48 :-?

      còn fic trans thì xin lỗi xD mình ko muốn post trên đó, nếu muốn mình đã post trên đó cùng lúc với trên này rồi.

      Delete
    3. Ukm. Fic bạn Trans hay lắm ! Tiếp tục phát huy nhé!!

      Delete
    4. Cảm ơn bạn đã ủng hộ (⌒▽⌒)
      Mình sẽ tiếp tục phát huy nếu bệnh lười hông tái phát ヽ(;▽;)ノ

      Delete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  3. Tuy nói lời yêu vs nhau rất nhiều lần nhưng khi đọc vẫn có cảm giác 2 bạn chẻ nay chưa thực sự thành thật, vẫn còn cái gì vướng mắt trong lòng mà t cũng hông biết là cái éo gì nữa =_=

    ReplyDelete
  4. Thật sự thix Yuu chủ động trong mối quan hệ ><

    ReplyDelete