Rating: T
Author: Florence.
Thể loại: Romance, angst, smut.
Couple: KojiYuu.
Tình trạng: Complete (Dự kiến là 22 chương).
Lời tác giả: Vì chap 8 trước còn có 1 phần chưa post nên tạm thời kể sơ là nó tiết lộ cái bợn tình nhân của bợn Yuya lần trước có xoẹt điện qua ấy, tên là Karen. Rồi trước tour diễn thì Nyan Nyan có tổ chức tiệc chia tay cho chồng. Sáng sớm cha Yuya tỉnh dậy thấy mình thức dậy bên cạnh 1 cô gái lạ, ko phải vợ. Bạn bè báo lại thì bảo Nyan có việc gấp đi từ tối qua. Vụ lăng nhăng tình 1 đêm này chỉ có các đồng chí với nhau biết thôi.
-------------
Chương 9: Vẫn còn yêu
Tour diễn đạt được những thành công ngoài mong đợi mặc dù có chút thay đổi nhỏ trong lịch trình của Haruna. Yuko vui mừng vì cô gái trẻ có thể tự hoàn tất tốt phần còn lại của tour diễn sau chặng nghỉ này. Công việc chính của cô trong chuyến lưu diễn này đa phần là ở lại chỉ để đối phó với cánh báo chí và các phương tiện truyền thông. Khi tất cả những nhiệm vụ đã thu xếp ổn thỏa, Yuko luôn rút lui và chuẩn bị quay trở lại Tokyo, dành ưu tiên hàng đầu cho Keita.
Keita từ từ cho thấy dấu hiệu của sự hồi tỉnh nhưng các bác sĩ vẫn không thể đưa ra dự đoán chính xác khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại. Mỗi lần bước vào phòng bệnh, Yuko luôn luôn giữ hơi thở thật lâu trong phổi vì chẳng biết mình đang mong muốn điều gì sẽ xảy ra. Cho dù phải đối mặt với một người anh trai tàn phế về mặt nhận thức hay hoàn toàn khỏe mạnh, anh ấy cũng là nỗi lo lắng lớn nhất của cô. Và hôm nay cũng như những ngày khác, cô sẵn sàng trên đường quay trở lại Tokyo.
“Cô sẽ quay lại chứ?” Nàng ca sĩ quay lại nói với cô trong lúc di chuyển vào xe đưa đón. Chiếc xe đang đỗ trong một bãi xe tư nhân gần hội trường.
Yuko gật đầu trong bộ quần áo nhân viên ngắn tay đang mặc trên người. “Vì tất cả những vấn đề xung quanh tour diễn của cậu đã được giải quyết ổn thỏa. Mình không thấy có bất kỳ trở ngại nào trong suốt những ngày tour sắp tới. Nếu có rủ̉i ro nào khác xảy ra, chỉ cần gọi vào điện thoại của mình.”
“Cô đã và đang tiêu hao rất nhiều thời gian của mình trong bệnh viện với anh trai cô đúng không? Điều gì đang xảy ra với anh ấy vậy?” Haruna cởi áo choàng của mình và nghiêng người vượt qua Yuko, băng qua các dãy ghế chất đầy trang phục diễn trong chiếc xe đưa đón ấy, để tiến về phía cuối, kéo màn cửa lại, nơi cô ấy có thể thay đổi trang phục.
“Anh ấy có thể tỉnh dậy sớm hơn dự đoán – hoặc đó ít nhất là điều mà các bác sĩ nói với mình.”
Haruna dừng lại các chuyển động của mình, thật sự bị sốc bởi tin tức phục hồi của Keita. Ngón tay cô ấy kéo bức màn ra một chút để có thể trông thấy cô gái thấp bé đang đứng lấp ló cách đó mấy dãy ghế. “Tại sao chưa bao giờ tôi nghe cô đề cập đến chuyện này?”
Cái nhìn của Yuko chăm chăm vào cô ấy, tạo cảm giác dửng dưng chưa từng có. “Mình không nghĩ là đời tư của mình quan trọng với cậu.”
Haruna quan sát cô với vẻ vô cảm và che giấu cảm xúc thật của cô ấy sau bức màn. “Cô có thể rời khỏi được rồi. Tôi sẽ gọi cho cô bất cứ khi nào cần tới.” Cô ấy nói bằng một tông giọng lạnh lùng khi Yuko đang đi về phía cửa ra.
…
Haruna ngồi phịch xuống ghế sau, ngực bị thắt chặt với những cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn. Giai điệu từ chiếc điện thoại di động của cô vang lên, không cho cô nhiều thời gian để sống quá lâu trong nỗi dằn vặt của chính mình. “Kanzaki-san, mọi chuyện làm đến đâu rồi?”
Kanzaki-san? Yuko còn không biết Haruna vẫn giữ liên lạc với người quản lý cũ của mình cơ đấy.
“Chắc chắn là có hơi phức tạp nhưng kế hoạch lần này hãy an tâm giao hết cho tôi xử lý. Cô chỉ cần đảm bảo những chuyện xảy ra sau đó là hoàn toàn đáng tin cậy. Tuy nhiên, tôi hy vọng cô đừng giữ chân tôi trong bóng tối quá lâu, tôi cũng có đủ khả năng để giành lại những thứ thuộc về mình một cách hợp pháp.” Kanzaki-san nói trong đầu dây bên kia.
“Nếu chúng ta thành công lần này, mọi thứ sẽ kết thúc vào mùa hè sang năm và tất cả thành quả sẽ để lại cho cô.”
“Rất tốt. Đến lúc đó, tôi hy vọng cô sẽ giữ lời, Kojima-san!”
Haruna tắt điện thoại của mình, cô đứng dậy từ phía sau bức màn và con ngươi mở rộng, gần như đóng băng tại chỗ khi nhìn thấy quản lý hiện nay của cô.
“Eh... mình xin lỗi... Mình để quên ví của mình ở đây.” Yuko cố không tỏ vẻ bị bất ngờ.
Haruna nhìn chằm chằm vào đối phương trong giây lát trước khi di chuyển băng ngang qua Yuko, không nói lấy một lời nào và rời khỏi chiếc xe đưa đón.
Yuko nhìn theo cô gái trẻ. “Nyan Nyan, cậ̣u đang định làm gì?” Cô lẩm bẩm.
oOo
Yuya đến văn phòng để xem qua hợp đồng mới của mình và khi đang ở giữa cuộc họp, hắn nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp. Hắn vội vã lao đến bệnh viện và gặp gia đình nhà vợ cùng với mẹ ruột mình đang đợi trong phòng chờ.
“Mẹ xin lỗi, Yuya-san, đó là lỗi của mẹ. Mẹ lẽ ra phải cẩn thận hơn trong việc chăm nom thằng bé!” Bà Kojima nức nở.
“Đừng tự trách mình. Em đâu có biết được thằng bé sẽ bất tỉnh trên sân chơi đâu.” Chồng của bà chậm rãi xoa dịu.
“Xin đừng khóc. Con không có ý trách mẹ đâu!” Yuya nói với mẹ vợ.
“Làm sao con có thể dễ dàng cho qua như vậy. Nếu Kojima-san cẩn thận hơn…”
Yuya ngay lập tức quay sang mẹ của mình với ánh mắt rực lửa. “Đủ rồi mẹ. Con không cần mẹ can thiệp vào chuyện này. Sức khoẻ của Rai thường xuyên không ổn định và cái này chẳng thể đổ lỗi cho ai cả. Nếu bất kỳ ai đáng nhận trách nhiệm ở đây thì đó là con và vợ con. Chúng con lẽ ra nên chú ý nhiều hơn đến bệnh tình của thằng bé. Thế thôi.”
Bà Hajime nhếch cằm dửng dưng rồi tìm một góc cho riêng mình, ngồi xuống.
“Con xin lỗi về sự thái quá của mẹ con. Bà ấy thường chẳng bao giờ để tâm suy nghĩ đến cảm xúc của người nào khác ngoại trừ chính bản thân bà ấy.”
“Đừng quá căng thẳng với mẹ của con, Yuya-san. Bà ấy nghĩ thế cũng là muốn tốt thôi.” Ông Kojima nói với con rể của mình.
Yuya khẽ gật đầu. “Con rất biết ơn vì bố mẹ đã ở đây cả buổi sáng nay, hai người cũng nên tìm cái gì đó bỏ bụng đi ạ. Con đã huỷ hết lịch làm việc của con cả hôm nay lẫn ngày mai nên tạm thời có thể ở đây chăm nom thằng bé.”
“Con đã gọi cho Haruna chưa?” Ông Kojima hỏi.
“Chuyến lưu diễn của cô ấy còn hai ngày nữa mới kết thúc. Con không biết có nên quấy rầy cô ấy hay không nữa. Con dám chắc cô ấy sẽ bỏ ngang mọi thứ để đến đây sau khi nghe tin nhưng vấn đề là con không muốn cô ấy thêm tuyệt vọng trong thời điểm quan trọng này.”
“Nó cần phải biết. Con không thể tự mình xử lý việc này được. Chúng ta tin Haruna sẽ làm điều mà nó cho rằng tốt nhất có thể nên chỉ cần con tin tưởng vào nó là được. Những lúc như thế này là hai con sẽ cần nhau nhất.”
“Vâng, con sẽ gọi cho cô ấy.” Hắn thể hiện sự thành kính của mình với gia đình vợ trước khi đến nói chuyện với bác sỹ của Rai.
Yuya đã hy vọng rằng bệnh tình của cậu con trai sẽ luôn nằm trong dự liệu của họ, kể từ khi bác sĩ đưa ra những phán đoán ban đầu lúc thằng bé được sinh ra. Thật quá bất cẩn khi hắn chẳng nhận ra sự bất ổn nào trong thằng bé chỉ vì nó không hề có một dấu hiệu trở nên yếu kém nào trong ba năm qua. Năm đầu tiên đối với Rai là tồi tệ nhất vì hai người họ thường xuyên phải đưa đón cậu bé ra vào bệnh viện liên tục để điều trị. Sau vài tháng chuyên tâm làm theo các y lệnh của bác sĩ, cơ thể cậu bé tạm thời ổn định. Cậu bé vẫn có một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng các bác sĩ cũng chẳng dám bảo đảm căn bệnh của con trai họ sẽ không tệ đi. Đôi vợ chồng đều không hiểu nguyên do vì đâu mà Rai mắc phải hội chứng thiếu máu vì gia đình hai bên chẳng hề có tiền án về căn bệnh kỳ lạ này.
“Bác sĩ đang nói thằng bé phải làm phẫu thuật cắt ghép tuỷ xương?” Yuya không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ mặc chiếc áo blouse trắng bước ra từ phòng thí nghiệm thở dài thườn thượt với cô. “Với tốc độ di căn hiện tại, tôi nghĩ đây là lựa chọn duy nhất cho anh. Tôi thật sự xin lỗi. Chúng tôi biết đây không phải là điều anh muốn nghe nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng của mình trong việc chữa trị. Tôi khuyên anh hãy nói chuyện với bà xã và gấp rút tìm kiếm người có khả năng hiến tặng. Tất nhiên, thành viên trong gia đình và họ hàng luôn là ưu tiên hàng đầu. Trường hợp kết quả xét nghiệm trong gia đình không có ai phù hợp, chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong số hồ sơ bệnh nhân không liên quan khác.”
Hắn quay lại khu vực phòng chờ, trong một bộ não hoàn toàn trống rỗng và cứ như thế lún vào chỗ ngồi. Làm sao điều này có thể xảy ra được? Có cảm giác như mọi cánh cửa trong con đường sự nghiệp của hắn dần khép lại và chôn vùi hết mọi thứ trước mắt vậy, Thế giớ́i nội tâm của hắn đang hoảng loạn cực độ, chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Trong quá khứ, để đạt được đến vị trí hàng đầu ngày hôm nay, hắn cũng phải đạp đổ công sức, sử dụng thủ đoạn với rất nhiều người. Hắn tự nhận biết mình chưa bao giờ là người tốt, và chắc chắn một ngày nào đó phải trả giá. Nhưng hậu quả đừng bao giờ đổ ập xuống Haruna hay Rai, hai người họ vô tội. Yuya không yêu vợ mình, nhưng chưa bao giờ mong muốn bất hạnh đến với cô. Và bệnh tình Rai ngày một xấu đi, người đau khổ nhất chính là Haruna, vợ hắn. Chưa kể, nếu thông tin thẳng bé mắc bệnh hiểm nghèo lọt ra bên ngoài, hẳn sẽ ảnh hưởng đến công việc cũng như hình ảnh của hắn. Từ chối các hợp đồng đang ký kết để lo cho con trai sẽ khiến hắn có được hình ảnh đẹp trong mắt công chúng, nhưng đối với sự nghiệp đang lên của Yuya sẽ khiếm khuyết nặng nề, hàng tá người đứng chờ hắn nhả dự án béo bở này ra để tranh nhau đớp lấy. Hắn không thể nghĩ nhiều hơn được nữa, càng chẳng biết phải cân nhắc làm sao cho đúng. Trong tình huống này, bất kỳ hắn đưa ra quyết định nào, cũng sẽ gây đến những thương tổn chẳng hề nhỏ, gia đình hoặc là sự nghiệp. Yuya cảm thấy giờ đây mình hoàn toàn bế tắc và cần phải ở đâu đó một mình để thư giãn đầu óc đang rối bời. Và hắn biết duy nhất một nơi có thể là chốn dung thân lúc này.
“Karen.” Hắn thì thầm tên người tình của mình.
Yuya rảo bước rất nhanh về phía lối ra, mắt mở rộng đầy ngạc nhiên khi bắt gặp người vừa mới xuất hiện. Hắn đi ngang qua cô mà không nói lấy một lời nào nhưng chợt nghĩ đến việc bắt gặp gia đình vợ của mình, họ cũng sẽ thông báo với cô ta về những gì đang xảy ra, vì thế hắn quay lại.
“Báo cho vợ tôi biết Rai vừa phải nhập viện. Cô ấy sẽ hiểu.” Hắn luôn nhớ mong cô và cần cô nhất vào lúc này nhưng hiểu quá rõ sự cay đắng mình nhận được nếu nhượng bộ chỉ để lao vào cô mà khóc. Để tránh điều đó, hắn chạy trốn nhanh hết sức có thể.
Yuko chả có lấy một cơ hội để hỏi thêm gì từ người đàn ông và ngạc nhiên vì sao hắn ta lại lủi nhanh như vậy. Rai đang ở trong bệnh viện? Cô bước vào tiền sảnh và trông thấy bố mẹ Haruna đang ngồi ngay khu phòng chờ gần cửa ra vào.
“Cô chú Kojima.”
Đôi mắt ngước lên và họ nhìn thấy người quản lý của con gái trước mặt họ.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Rai…” Đôi mắt bà Kojima đỏ ngầu vì khóc quá nhiều. “Là Rai… thằng bé…” Bà khoanh tay ôm lấy chính mình với một vòng tay khác là người chồng đứng cạnh bên đỡ lấy để có thể đứng vững.
oOo
Yuko ngồi cạnh giường người anh trai im lặng của mình mặc dù tập trung toàn bộ sự chú ý ra bên ngoài cửa sổ. Trời tối nhập nhoạng và ánh đèn thành phố bắt đầu sáng lên lần lượt từng hộ gia đình một. Cô tự hỏi mình sẽ còn phải ngắm cảnh tượng này thêm bao nhiêu lần nữa trước khi Keita tỉnh lại. Cô vẫn chưa quyết định được nơi nào họ sẽ đến nhưng phía nam hòn đảo Hiroshima có thể là một khởi đầu mới dành cho họ. Mặc dù Yuko cũng chưa chắ́c chắn mình sẽ làm nghề gì để sống.
Tất cả những sở trường của Yuko đều xoay quanh ngành công nghiệp giải trí, cho dù là kết quả nào đi chăng nữa đó cũng đã là quyết định của cô ngay từ khi còn nhỏ. Nếu không trở thành người nổi tiếng, có lẽ giờ này cô đang tham gia một giải trượt tuyết chuyên nghiệp. Tuy nhiên cô đã không còn ở lứa tuổi có thể bắt đầu lại một cái gì đó hoàn toàn mới mẻ. Kinh doanh một câu lạc bộ xem ra cũng không đến nỗi tệ, chưa kể cô cũng có kinh nghiệm trong việc quản lý cũng tương đương làm chủ một cái gì đó rồi. Suy nghĩ này xém trở thành hiện thực cho đến khi Yuko chợt nhớ ra đa phần chuỗi các câu lạc bộ thành công đều ở Osaka, mà Osaka thì lại quá gần ở đây.
Cô quay qua nhìn Keita và tự hỏi anh trai mình muốn làm cái gì. Môi cô cong lên vẽ thành một nụ cười. Keita là một người đơn giản cho nên anh chắc chắn sẽ chọn lĩnh vực nào đấy ít nhức đầu một chút. Trước kia Yuko từng đề nghị anh ấy tham gia casting vai chính một bộ phim, nào ngờ đâu khi nhận được danh sách bảng phân vai chính thức, anh trai cô chỉ đảm nhận một vai phụ của phụ. Yuko cười cợt Keita rất nhiều về chuyện này nhưng anh ấy chẳng có vẻ gì là bị cô chọc quê hay xấu hổ cả. Anh ấy quan niệm rằng một vai diễn nhỏ cũng có thể trở thành một viên đá lát đường quan trọng trong sự nghiệp của người diễn viên và nếu khéo léo sẽ làm công chúng không thể nào quên được.
Yuko đặt một bàn tay vuốt nhẹ lên phần tóc nên đỉnh đầu anh ấy. “Phải chi em giống anh, quyết định cái gì cũng nghĩ sâu xa, về lâu về dài. Chắc không được đâu ha! Nè nè, anh nghĩ sao nếu chúng ta bắt đầu kinh doanh với một con tàu? Em biết. Em chuyện này nghe có vẻ điên rồ nhưng không thử thì làm sao biết được, đúng không? Em nghe nói ở Ishido, mọi người chủ yếu di chuyển bằng đường thuỷ và không có bất cứ phương tiện nào khác, để đi lại giữa các đảo và trở về lục địa. Em đã trao đổi vấn đề này trước đây với ông chủ của Blue Oasis và anh ta sẵn sàng cho chúng ta lời khuyên nếu muốn bắt đầu, anh nghĩ sao?”
Cô đợi một chút như thể thực sự chờ sự đồng thuận của Keita để tiếp tục. “Im lặng tức là đồng ý đó nha. Vậy là ước mơ hồi nhỏ trở thành thuyền trưởng của anh sắp thành hiện thực rồi đấy!” Yuko tự trả lời rồi tự mỉm cười.
“Đảo Ishido ấy hả?”
Đầu Yuko ngẩng lên và bắt gặp người vừa bước phòng căn phòng của anh trai mình.
“Tôi làm cô giật mình hả?” Cô ấy hỏi bằng một giọng thờ ơ sau đó tiếp tục giải thích. “Tôi tiện đường nên ghé qua và có căn dặn bệnh viện giữ im lặng về sự hiện diện của tôi ở đây. Chúng tôi đã gặp phải không ít rắc rối khi người ta biết về bệnh tình của Rai.”
“Tại sao cậu không kể với mình về bệnh tình của Rai?” Yuko hỏi.
Haruna đi một đường vòng về phía giường bệnh và đứng đối diện với Yuko. “Cũng giống như việc cô giấu nhẹm chuyện bệnh tật của anh trai cô thôi.”
“Khác chứ. Mình là quản lý của cậu, mình có quyền được biết.” Cô đáp nhanh.
Haruna nghe vậy, phì cười, chẳng buồn trả treo lại, rồi cô ấy nói: “Tôi cứ tin tưởng là sau đợt điều trị, thằng bé chỉ cần thời gian là có thể dần khoẻ mạnh… nên mỗi ngày tôi dùng sự im lặng của mình để đổi lấy mong ước đó. Nhưng sự thật là chẳng có giấc mơ nào chịu chiều lòng tôi cả. Đẩy nhanh quá trình chữa trị đã giúp Rai sống sót nhưng thậm chí sau đó chẳng có gì để đảm bảo là thằng bé sẽ không tái bệnh và tôi sắp phải đối mặt với nguy cơ mất đi nó.”
“Mình xin lỗi. Mình biết mọi thứ rất khó khăn đối với cậu lúc này…” Yuko nói nhẹ nhàng và ước cô có thể làm được gì đó nhiều hơn nữa cho cô gái trẻ.
Căn phòng yên tĩnh của Keita đột nhiên phát sáng và đơn sắc duy nhất trong luồng ảo ảnh đó chính là sự hiện diện của Haruna, người đang đứng ngay cạnh giường. Mắt Yuko bắt đầu loé lên ánh nhìn tinh nghịch trên cơ thể Haruna trong khi cô ấy đang di chuyển một vòng xung quanh chiếc giường để tìm chỗ đứng tránh tia nắng từ cửa sổ. Cô cũng bắt chước im lặng và cố tập trung vào cảnh vật bên ngoài nhưng không thể lơ đi cảm xúc thật sự bên trong. Yuko cảm thấy bất lực, như thế mọi hành động cô đang cố gắng chống chọi trước cô ấy đều trở nên vô ích. Yuko muốn từ bỏ, mặc sức bỏ cô ấy lại một mình để đi ra ngoài nhưng thứ gì đó giữ cô lại, ngăn không cho cô làm vậy.
“Nyan Nyan.” Yuko đứng lên từ ghế của cô và thu hẹp khoảng cách của hai người, bỏ sau lưng Keita vẫn đang chìm trong im lặng.
Cân nhắc một chút trước khi quyết định đặt tay lên cô gái trẻ nhưng theo bản năng của mình, Yuko cứ thế đưa tay ra. Bàn tay cô di chuyển từ từ lên hai bên cánh tay, kéo Haruna dựa vào vai mình mình. Haruna không từ chối cô, thậm chí không hề nhúc nhích và để mặc như thế. Cô cảm thấy được sự bồn chồn trong cô ấy. Cánh tay cô siết chặt hơn nữa để ôm lấy Haruna, vỗ nhẹ lên phần lưng.
“Nếu cậu muốn khóc, mình cho cậu mượn vai đấy. Không cần cộng thêm tiền phụ cấp tháng này vào lương của mình đâu.” Yuko vừa nói vừa cời cợt, cử chỉ nửa đùa nửa thật. Thông thường, động thái mạnh mẽ đó của cô dễ dàng nhận lại sự̣ cự tuyệt nhưng cô biết khả năng phòng bị của Haruna lúc này hoàn toàn sụp đổ. Chứ nếu là bình thường, Yuko đã chẳng thể chạm một ngón tay vào cô ấy chứ đừng nói là ôm cả tấm lưng.
Vòng tay của Yuko giữ chặt trên vòng eo thanh mảnh của Haruna để nhận thấy một sự rùng mình nhẹ sau đó. Nhiệt độ căn phòng chẳng hề liên quan đến sự run rẩy của cô ấy vì cô biết phòng của Keita luôn bật điều hoà ở chế độ vừa phải. Cái rùng mình của cô gái trẻ chỉ là kết quả của sự ngoan cố chống chọi với nước mắt cô ấy. Từ lúc nào mà cô gái ngốc nghếch hay dựa dẫm trước kia lại trở nên cố chấp đến như vậy, Yuko cũng không biết nữa. Cô chứng kiến đỉnh điểm của sự ngoan cố nơi Haruna là lúc tour diễn vừa bắt đầu. Mặc dù vài trận cảm ập đến bất ngờ, cô ấy cũng kiên quyết hát live tất cả các ca khúc, cho đến khi kết thúc, mặc kệ lời khuyên của nhân viên y tế và đạo diễn chương trình. Vào cuối mỗi buổi diễn, cơ thể Haruna chịu thương tổn rất nhiều, suy nhược đến độ cô ấy không thể vực dậy được nữa nhưng vẫn chẳng hề hé răng than đau và chỉ chịu đầu hàng khi Yuko lén tiêm cho cô ấy liều thuốc an thần rồi đưa đến bệnh viện khám tổng quát.
“Khi cậu cảm thấy quá mệt mỏi, cảm thấy đau khổ thì hãy nói cho mình biết là cậu đang đau. Khi chúng làm cậu đau đớn đến độ tê buốt dần và mất đi cảm giác, hãy thét lên. Mình luôn luôn nói với cậu như thế.” Yuko cọ má mình vào má Haruna. “Mình ở đây để giúp cậu. Làm ơn đừng chịu đựng một mình.”
Ngay khi Yuko kết thúc câu nói ấy, cô nhận ra những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Haruna và sau đó là những tiếng nức nở lặng lẽ. Cuối cùng cô gái trẻ cũng cử động những ngón tay để ôm lấy cô, vùi mặt mình vào khúc quanh ở cổ cô. Tay xoa nhẹ bên ngoài lớp áo somi của Haruna, Yuko làm như thể chỉ cần giữ chặt, mọi đau khổ, bất hạnh nơi cô ấy sẽ dần dần lắng xuống.
…
Haruna sợ hãi. Cô biết chắc nếu mất Rai cô sẽ mất hết mọi thứ trên đời. Nỗi mất mát sẽ trừng phạt cô suốt quãng đời còn lại, không một hy vọng về sự tha thứ nào sẽ tồn tại nữa. Nỗi sợ hãi càng trực chờ thì sự hèn nhát càng lộ rõ bản chất của nó. Cô là một kẻ ích kỷ, sẵn sàng sống trong áp lực và hiểm hoạ bị vạch trần mà lối thoát duy nhất là nói thẳng ra bí mật bấy lâu nay vẫn luôn cất giữ; nhưng cái chính là cô không đủ can đảm để nói ra. Haruna trở thành một kẻ ích kỷ, vì cô muốn lợi dụng và đắm chìm bản thân mình trong những điều cấm mà trước kia đã từng vạch ra, cho đến khi vẫn còn có thể.
Yuko nghiêng cằm Haruna và nhìn sâu vào đôi mắt đang miêu tả hoàn hảo nỗi đau, sự mất mát quá lớn nào đó. Cô không hiểu lắm về toàn bộ chuyện này nhưng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản chỉ là căn bệnh của Rai. Cô muốn biết những điều mà Haruna không bao giờ hé lộ. Bất cứ cái gì đang khiến cô ấy trở nên yếu đuối, và cư xử không mấy nhất quán thế này. Để chứng minh khao khát của mình, cô rướn người lên để hôn đối phương và hình như là đã được cho phép. Chẳng có lấy một động thái do dự nào từ phía Haruna.
Yuko biết không nên lợi dụng hoàn cảnh nhưng đã quá lâu rồi kể từ lần vượt rào ở Okajima. Sự khác biệt duy nhất thời điểm này là Haruna không hề say rượu, khoảnh khắc này cô ấy đang chết đuối trong nỗi dằn vặt, thứ còn dễ làm người ta đánh mất chính mình còn hơn cả rượu.
“Mình không phải chiến binh quả cảm, Nyan Nyan. Mình không thể giữ lời hứa không chạm vào cậu ngay cả khi cậu cũng hưởng ứng theo. Vì vậy nếu cậu không muốn chuyện này xảy ra thì hãy chạy trốn, mình sẽ không đuổi theo đâu.” Cô thì thầm giữa những nụ hôn.
“Hôn mình, chỉ cần hôn mình thôi…” Cô ấy dịu dàng đáp trả.
Haruna ép chặt người mình vào cơ thể Yuko, vòng tay quấn quanh eo như trói buộc họ trong một cú ôm mỗi lúc một chặt chẽ thêm. Haruna không thể nghĩ, cũng chẳng muốn suy nghĩ, vì càng suy nghĩ sẽ càng dẫn đưa cô đối mặt với những vấn đề không thể làm rõ được. Cô nhớ rất rõ mọi chuyện xảy ra ở khách sạn Okajima dạo trước. Và cô cũng biết tình huống này sẽ khiến mình không thể giả câm giả điếc để xoá nhòa mọi chuyện nhưng chí ít hãy để cô tìm kiếm sự quên lãng ngay trong vòng tay người mà cô từng yêu, yêu rất sâu đậm.
TBC.
No comments:
Post a Comment