Author: Florence.
Thể loại: Romance, angst, smut.
Couple: KojiYuu.
Tình trạng: Complete (Dự kiến là 22 chương).
Chap 1 → 8 : Download File.doc | File.docx | 8B Docx
à quên bạn tác giả đã chính thức có blog rồi w các bạn vào đây cho tiện cập nhật
Chương 14: Chúng ta sẽ ra sao nếu không có tình yêu này? (2/2)
Yuya không có bất kỳ sự lựa chọn nào để từ chối lời đề nghị gặp Karen ở nhà riêng của ả. Thông điệp để lại cho hắn rất rõ ràng và nếu không làm theo e rằng hắn sẽ phải đối mặt với điều tồi tệ nhất. Như thế này là quá đủ rồi, hắn phải đặt dấu chấm hết cho người phụ nữ này. Một phần trong Yuya không thể chịu đựng được mỗi lần nhìn thấy ả, cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp của hắn bị khơi dậy mà trên hết hắn không muốn phần còn lại cuộc đời mình cứ phải sống trong thấp thỏm bởi những mối đe dọa mà người đàn bà này mang lại. Đêm nay, Karen sẽ biến mất vĩnh viễn.
“Anh có muốn uống gì không?” Karen nở nụ cười mặc dù chỉ nhận lại ánh nhìn khinh khỉnh từ đối phương. “Tốt thôi, em xem cái liếc nhìn chết người của anh là sự từ chối.” Ả nhận xét và đi đến bàn làm việc, rút ra một tập hồ sơ trước khi đặt mình ngồi xuống ghế đối diện. Thảy tập hồ sơ lên chiếc bàn cà phê ngăn cách giữa hai người họ, bàn tay ả đan vào nhau, đặt trên đầu gối, người hơi cong xuống, cầu mong mọi thứ đêm nay sẽ diễn ra suôn sẻ. Karen cứ thế chiêm ngưỡng vẻ khó hiểu, do dự không yên của hắn. Trán ả cũng khẽ nhăn lại sau vài giây nhưng nhanh chóng dãn ra để có thể bắt đầu cuộc nói chuyện.
“Anh quyết định thế nào?” Ả phải hỏi trước để biết ý định thật sự của hắn đã. Yuya không phải là kiểu người giỏi giấu giếm cảm xúc cũng như suy nghĩ của mình.
“Ra giá đi.” Hắn lạnh lùng phán. “Tôi sẽ chi trả cho cô đầy đủ theo yêu cầu của cô. Và nếu hôm nay tôi không mang theo đủ tiền tôi cũng sẽ cố gắng để thanh toán cho cô ngay sau đó, thậm chí là nhiều hơn. Cô muốn bao nhiêu?”
Nếu thực sự muốn chọc tức ả, thì rõ ràng Yuya đã đạt được mục đích. Cơn giận dữ bùng lên trong mắt và ả nói đầy vẻ ác ý.
“Anh quả là gã đàn ông xảo quyệt!” Yuya nheo mắt theo dõi trước sự bùng nổ của ả ta. “Nếu muốn tiền, tôi đã ra giá ngay từ đầu. Tôi luôn kiên nhẫn với anh, Yuya nhưng anh không khi nào để cho mọi chuyện diễn ra dễ dàng cả.” Ả nghiêng người về phía trước, tiến sát tới gần mặt hắn nhưng ngay lập tức bị đóng băng khi khầu súng nhỏ rút ra nhanh như cắt dí sát vào ngực ả và buộc ả phải đứng lên.
“Anh làm cái quái gì thế?” Karen hét lên và đứng dậy.
“Lùi lại!” Giọng nói lẫn tay cầm súng của hắn vẫn còn chưa quen, khiến hắn rất khó để có thể giữ được sự tập trung.
“Bỏ súng xuống, Yuya! Chết tiệt! Anh sẽ hối hận vì hành động này.” Ả nuốt nước bọt lấy thêm can đảm tiến một bước về phía hắn.
“Tôi đã nói cô lùi lại!” Hắn hét lớn.
“Anh nghĩ rằng giết tôi là sẽ kết thúc tất cả những chuyện này?” Lời của Karen mang một hồi chuông cảnh tỉnh và ả hi vọng hắn sẽ hiểu được. “Tại sao anh không nghe những gì tôi nói hả thằng hèn kia? Tôi đang định kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện. Cuộc sống anh không còn là của anh nữa kể từ khi kết hôn với Kojima-san. Thậm chí dù không có tôi, đời anh vẫn sẽ trượt dài theo lối mòn tương tự đúng như những gì cô ấy đã sắp đặt... Nhưng kết quả thì khác, nó phụ thuộc vào quyết định của anh.”
“Cô đang định nói về chuyện gì? Tôi đã kết thúc với người phụ nữ đó. Cô ta có thể làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi khi mọi người đều biết tất cả những hành vi sai trái cô ta đã làm.” Yuya chuyển cây súng lên cao hơn, thay vì vào ngực thì bây giờ đã chỉa thẳng ngay mặt.
“Tin tôi đi, Yuya. Những việc tồi tệ Kojima-san làm với anh chẳng là gì so với quá khứ của anh một khi mọi chuyện được tiết lộ.” Ả cảnh cáo trước cho hắn.
“Câm họng đi! Cô không biết cái đếch gì hết!”
“Fuuji!” Karen nói và mắt hắn trợn trừng lên khiếp sợ. “Cái tên nghe quen quen đúng không?” Ả tranh thủ cơn sốc của hắn chưa kịp qua đi, bàn tay o ép trên khẩu súng dần lơi lỏng thì lập tức vớ cái đèn bàn gần đó, ném mạnh về phía hắn. Khẩu súng tuột khỏi tay Yuya và nó rơi xuống sàn, Karen nhanh như cắt chạy đến đá phăng khẩu súng vào dưới ghế sô pha.
Mảnh vỡ từ chiếc đèn bàn vương vãi khắp thảm trải, dẫu cho vẫn mang vớ nhưng số ít trong chúng nhọn đến mức xuyên thẳng qua lớp len, đâm vào ngón chân Yuya. Khi cơn đau chạm tới não bộ, hắn mới ngồi sụp xuống kéo miểng thủy tinh rớm máu của chính mình, đờ người vì xúc động. Ký ức đáng sợ bị phong kín bấy lâu nay bắt đầu bong ra, vần vũ trong tâm trí hắn, chuỗi hoài niệm đau buồn.
oOo
Sau khi rời khỏi khu ổ chuột từng sinh sống với chả một xu dính túi, mẹ của Yuya bắt đầu với mọi việc lặt vặt từ lao công quét dọn đến tay sai vặt trong văn phòng cho đến khi bà tìm được một chân ổn định trong công ty điện tử nổi tiếng Fuuji. Hajime-san làm tiếp tân cho công ty này, vì thế sau giờ học, Yuya thường tạt qua tòa cao ốc Fuuji để thăm mẹ.
Từ khi còn là một cậu bé 16 tuổi, Yuya đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn của người khác giới, nữ sinh hâm mộ hắn nhiều vô số kể. Hắn phát triển hơn những bạn bè đồng lứa, cao hơn và nét bụi bặm vì sớm trải dời cùng mẹ đã tạo nên nét cuốn hút ngầm, vừa có gì đó ngổ ngáo, lại hoang dã đầy sức sống. Nhiều phụ nữ lớn tuổi lẫn các chị em nhân viên trong công ty cũng rất thích hắn và sẽ chẳng lạ lùng gì khi một ngày nọ, người ta bắt gặp hắn đi chung với Fuuji Nanase, con gái chủ tịch, một du học sinh ngành truyền thông vừa về nước.
Nanase lớn hơn hắn 7 tuổi, là một cô gái thông minh, xinh đẹp và đầy bản lĩnh. Tuổi đời còn rất trẻ, sẵn đã có trong tay nhiều tấm bằng đại học đáng mơ ước cùng hậu thuẫn vững chắc, Nanase sớm trở thành phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình. Họ gặp gỡ, tán gẫu, thân thiết đến độ ngày nào đến trường Yuya cũng được người chị này đưa đón chẳng khác nào cậu ấm. Hiểu rằng người thừa kế trẻ tuổi này đang rất thích con trai mình, Hajime-san bắt đầu gán ghép Nanase với Yuya, thúc đẩy họ thường xuyên ra ngoài riêng với nhau và cuối cùng dẫn đến mối quan hệ mật thiết hơn.
Nhận ra tiềm năng sẵn có của bạn trai, Nanase không tiếc công sức nhờ vả mọi mối quan hệ của bản thân lẫn của bố mình để đưa Yuya vào một trong những công ty đào tạo người mẫu bậc nhất và tạo điều kiện cho hắn quay quảng cáo quảng bá sản phẩm cho nhiều nhãn hàng thời điểm đó. Ở ngưỡng tuổi 17, sự nghiệp của Yuya lên như diều gặp gió, phát triển hơn hẳn so với những thiếu niên đồng lứa lẫn vài đàn anh vất vả lâu năm trong nghề. Mối quan hệ của họ được giữ kín trong bóng tối phần vì độ tuổi của Yuya phần vì tuổi thơ khốn khó của hắn. Tình yêu giữa họ vẫn nồng nhiệt, dữ dội cho đến khi bị bố của Nanase, chủ tịch Fuuji phát hiện.
Không chấp nhận một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại có xuất thân tầm thường cản trở tiền đồ con gái mình, chủ tịch Fuuji đuổi việc Hajime-san, cấp cho bà một số tiền lớn yêu cầu con trai phải rời xa con gái họ. Nhưng mẹ của Yuya lại là người phụ nữ tham vọng, tình cảnh trước mắt giống hệt như ngày xưa bà bị gia đình vị giáo sư kia từ chối chỉ vì địa vị không xứng nên kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Bà không đời nào chịu nhả món hời ngay trước mắt, vẫn kiên trì khuyên con trai bám lấy vị tiểu thư kia.
Yuya cảm thấy bị xúc phạm. Tuổi thơ vốn dĩ bị người ta xem thường, bị bố ruột ruồng bỏ, hắn cảm thấy không thể chấp nhận được việc người ta tiếp tục chà đạp. Tình cờ trong một lần đến quán bar giải sầu, hắn trông thấy một quý bà có nét khá giống Nanase. Chẳng nghi ngờ gì nữa, kế hoạch trả thù lập tức nảy sinh trong đầu hắn khi biết bà ta chính là phu nhân Fuujin, mẹ ruột của người con gái hắn yêu. Tiếp cận người phụ nữ rồi lợi dụng men rượu để đưa bà ta lên giường, Yuya nhanh chóng chộp lại hình ảnh đáng xấu hổ ấy rồi viết hàng trăm lá thư tình nặc danh gửi đến cho gia đình Fuujin, nhằm mục đích trả thù cho bõ ghét lão già dám đứng ra ngăn cản hắn và con gái lão.
Lá thư nặc danh đã gây nên hỗn loạn trong gia đình Fuujin, khiến cho cuộc hôn nhân bình yên của vợ chồng họ trở thành một biến số còn cô con gái thì nghi ngờ sự chung thủy của bố mẹ mình trước nay chỉ là giả tạo. Kết quả là Nanase phải dừng hết công việc hiện tại để tìm kiếm danh tính của kẻ lạ mặt và những gì mật thám gửi đến làm cô phát điên lên vì giận dữ. Yuya không hề biết trò đùa quái ác của hắn ấu trĩ đến thế nào cho đến khi chứng kiến nỗi đau khổ của gia đình họ. Hắn nhận lỗi và nài xin Nanase tha thứ. Cô gái trẻ luôn mềm lòng trước những lời giải thích thuận tai của hắn nên nhanh chóng chấp nhận, bất chấp phản đối của bố mẹ. Cô vẫn muốn kết hôn cùng với hắn và định mang hắn ra nước ngoài khi hắn đủ tuổi. Tình yêu lẫn sự bao dung của cô gái đã khai sáng cho trái tim ngây thơ của Yuya hiểu ra sai lầm của mình. Đây là người duy nhất yêu hắn bằng cả trái tim, chấp nhận những vấp ngã hắn gây nên cho cuộc sống của chính bản thân cô và gia đình cô.
Đêm hôm đó, vào một ngày mưa lớn, Nanase và bố của cô ta cãi nhau rất dữ dội. Mọi bất đồng không thể xóa nhòa và Nanase đã xông ra khỏi nhà, thề độc sẽ chẳng bao giờ quay lại đó nữa. Phu nhân Fuujin với mặc cảm tội lỗi đã một mình lái xe rượt theo cô con gái để ngăn lại. Hàng loạt những xô xát diễn ra sau đó, ngay trên đường cao tốc dẫn đến tai nạn thảm khốc khiến Nanase chết tại chỗ còn mẹ cô ta qua đời hai ngày sau đó với những nỗi đau dằn vặt về thể xác lẫn trái tim không thể nào hàn gắn.
oOo
“Sau khi vợ và con gái qua đời, chủ tịch Fuujin chính thức hóa điên, toàn bộ cổ phần đều bị họ hàng chiếm đoạt, kể cả cậu con trai út cũng bị gửi cho cô nhi viện. Ông ta cũng qua đời không lâu sau đó. Người ta chỉ biết nguyên nhân dẫn đến cái chết là do tai nạn, chứ không biết sự thật sâu xa ẩn sâu trong đó. Người chết đã mang bí mật xuống tận nắm mồ.” Karen nhẹ nhàng nói trong lúc chạy từ phòng ngủ ra cùng hộp cứu thương trên tay. Ả dìu hắn đứng dậy, đẩy xuống ghế, tháo vớ ra và băng bó vết thương ở chân.
“Làm thế nào...” Hắn cố hất bàn tay ả ra, không cho Karen chạm vào vết thương. “... không thể... tôi chưa từng... Làm thế nào mà cô biết?” Hắn đứng dậy, giữ mình tránh xa Karen.
“Tám năm trước, Kojima-san đã tìm hiểu về quá khứ của anh và anh có thể hình dung ra mọi thiện cảm tốt đẹp của cô ta dành cho anh biến mất kể từ ngày hôm đó.”
Yuya lau những giọt mồ hôi trên trán của hắn đi và chợt cảm thấy tức giận. “Cô đang định nói với tôi rằng Haruna đồng ý kết hôn với tôi, ngụy tạo việc sản sinh ra Rai như thế chỉ đã trả thù thay cho gia đình kia sao?”
“Anh có thể oán hận Kojima-san vì những chuyện đã làm với anh nhưng cô ấy không dính dáng gì đến quá khứ của anh cả.” Karen nói với hắn.
“Sau đó thì sao? Sau khi biết mọi thứ về Fuujin, tại sao cô ta vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân với tôi? Sao không bỏ quách tôi đi.” Hắn hỏi.
“Rai.” Một giọng thứ ba đi đến. “Tất cả là vì Rai. Anh chưa nghĩ ra sao, Yuya.”
Trái tim hắn ngừng đập khoảng 1 đến 2 nhịp khi thấy Yuko đang đứng ở lối vào.
“Tôi đến đúng lúc chứ, theo như kịch bản đã lên sẵn của cô á?” Yuko nói với Karen.
“Làm tốt lắm, vị khách của đêm nay!” Karen buông ra lời nhận xét.
Yuya nhìn người con gái vừa đến và vỡ lẽ ra tất cả những chuyện này.
“Cô...” Hắn khinh miệt nhìn Karen. “Cô lên kế hoạch tất cả chuyện này? Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
“Fuujin Nanase.” Yuko chen ngang, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ tội lỗi của chàng trai trước mặt. “Tôi trông rất giống cô ta, phải không?”
“Hỏi làm gì cho mất công, tự cô tự kiểm tra lại không phải tốt hơn sao?” Karen nghiêng đầu nhìn về đống tài liệu trên bàn cà phê. “Yuya không bao giờ tha thứ cho bản thân, cho rằng mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết cho mối tình đầu. Bằng cách nào đó, sự xuất hiện của cô đã lấp vào khoảng trống đó.”
“Hờ... nào giờ tôi cứ nghĩ mình phải là nhân vật độc đáo thế nào chứ hóa ra chẳng qua chỉ là một biểu tượng thay thế bóng ma trong quá khứ của anh.” Yuko chế nhạo hắn.
“Dừng lại! Cả hai người dừng lại!” Hắn hét lên.
“Giờ thì chúng ta hãy vào thẳng vấn đề.” Yuko nói cộc lốc.
Ánh nhìn cay nghiệt của Yuya xuyên qua người cô. “Cô nghĩ mình đã thắng được tôi và buộc tôi phải từ bỏ Rai? Tôi không dễ chấp nhận đến như thế đâu.”
“Một mình tôi sao? Không, tôi không phải là người duy nhất muốn anh từ bỏ!” Yuko khẳng định chắc chắn.
“Cô ấy nói đúng đấy.” Karen đồng tình với Yuko mặc dù ả ta không hề thích kế hoạch này nhưng bất lực để có thể ngăn chặn. “Kojima-san cũng tham gia việc này.”
Hắn khịt mũi xem như một lời thách thức. “Và cô cũng muốn tôi từ bỏ luôn chứ gì?”
“Đó là bởi vì em yêu anh.” Karen thở dài. “Anh quá kiêu ngạo để nhận ra cái gì thực sự tốt đối với mình. Cứ như trước kia, anh sẽ lại phá hỏng mọi thứ mất.”
“Từ bỏ để mọi người đều thỏa mãn còn tôi thì mất tất cả chẳng được lợi lộc gì hết sao? Đâu có dễ dàng vậy. Tôi thà mọi người đều đau khổ chứ không muốn ai hạnh phúc hết.” Hắn thề.
“Kojima-san đã đúng, cô ấy cũng nghĩ anh sẽ nói vậy đấy.” Karen dừng lại, chộp lấy đống tài liệu trên bàn rồi đưa cho hắn. “Mở nó ra đi.”
Với một chút nghi ngờ ban đầu, hắn cầm lấy đống tài liệu và khi mở ra, nội dung bên trong khiến mặt mũi Yuya trở nên trắng bệt. Tay hắn run rẩy đến mất khả năng kiểm soát khiến cho một số chúng rơi xuống dưới chân. Một cảm giác khó thở và đau nhói lại dâng lên trong lồng ngực khi hắn nhìn vào cái tên nổi bật trong bìa hồ sơ: Nanase, cái tên trong quá khứ đã xuất đầu lộ diện. Có lẽ hắn đã không còn sức lực để chửi rủa hay gồng mình lên chứng tỏ kiểu đàn ông mạnh mẽ nữa mà chỉ để dòng nước mắt chảy dài, im lặng rơi từ đôi mắt không chớp. Một quá khứ mà hắn đã phải làm việc rất chăm chỉ để chôn cất nó giờ đây lại đội mồ sống dậy, phô bày hết thảy sự xấu xí của nó. Dưới chân Yuya là những bức thư tình nặc danh hắn viết cho mẹ Nanase cùng với hàng chục bức ảnh sex đầy đủ mọi góc độ, tư thế của hắn với mấy nhân vật có thế lực trong ngành giải trí, thậm chí trong số đó có cả nam giới. Xen lẫn giữa những tấm hình ghê tởm đó còn có hẳn một hồi ức đẹp của hắn với Nanase lẫn thời gian hạnh phúc giữa họ. Tâm trí hắn tràn ngập ký ức về cô ta. Những kỷ niệm đầy đam mê, dịu dàng lẫn hối tiếc và khi bức di ảnh của Nanase để lên đầu tiên, hắn đã muốn chết theo cô ấy.
“Kojima-san đã tập hợp tất cả những thông tin liên quan đến Nanase đề phòng anh sẽ không sẵn sàng từ bỏ Ren. Sau khi Nanase qua đời, anh suy sụp cùng cực. Anh không thể vượt qua cái chết của cô ta vì anh là nguyên nhân gây nên những chuyện đó. Sau thời gian dài bị trầm cảm, anh sa đà chính bản thân mình vào hình tượng kẻ trai bao phá hỏng gia đình nhà người khác kia kiếm tìm nhà tài trợ cho anh. Anh quan hệ với cả nam lẫn nữ, luồn lách bằng mọi cách để kiếm những hợp đồng quản cáo. Sau này, khi anh thực sự nổi tiếng, trở thành nam châm trong ngành công nghiệp giải trí thì họ không dám lợi dụng anh nữa và anh sử dụng quyền lực hiện có của anh để đe dọa ngược lại họ.” Karen khơi gợi lại những vật lộn của hắn để lên được đỉnh cao tham vọng.
Tâm trí Yuya trở nên trống rỗng và mắt hắn chỉ có thể tập trung vào khuôn mặt tươi cười của Nanase ở trong hình.
Yuko cúi xuống để nhặt một tấm ảnh của Nanase, không quan tâm đến những bức hình sinh động khác của Yuya với mấy bà sồn sồn máu mặt trong giới giải trí quen thuộc. Cô nhìn chằm chằm vào người con gái trong bức ảnh và đã hiểu vì sao Yuya để mắt đến cô. Cấu trúc khuôn mặt cô giống với cô phát thanh viên này ở rất nhiều điểm ngoại trừ Nanase có đôi mắt sắc hơn và sóng mũi dài hơn.
“Yuya.” Yuko bình tĩnh nói. “Nhìn tôi này.” Cô lên tiếng gọi và đôi mắt mờ nước của hắn chuyển sang nhìn vào cô. “Tôi được sinh ra vào ngày 17 tháng 10 năm 1988 tại tỉnh Toghichi và tôi tên Oshima Yuko. Tôi nghĩ Fuujin Nanase hẳn phải là một cô gái tuyệt vời mới khiến anh yêu cô ta nhiều năm như vậy nhưng... tôi không phải cô ta. Một chút liên quan cũng không.”
Hắn vẫn im lặng, không cho hai người phụ nữ có cơ hội nhận biết suy nghĩ thật trong đầu hắn. Trí não hắn không thể xử lý được thực trạng chế giễu ngay trước mắt.
“Fuujin Hito...” Karen nói tiếp. “... Không biết sự thật sau cái chết của bố mẹ mình và chị gái nhưng nếu anh từ chối chấp nhận từ bỏ Rai và Yuko thì một tập tài liệu tương tự thế này sẽ gửi đến cho Hito và em không thể ngăn chặn được chuyện đó. Em đảm bảo với anh là không phải ai cũng tốt bụng và bao dung với anh như Nanase được đâu. Cái chết của họ đã khiến cho Hito sống trong cảnh khốn cùng. Lúc nắm được quyền điều hành công ty khi đã đủ tuổi, anh ta đã thu mua lại tất cả cổ phiếu của những cổ đông khác và hồi phục lại công ty từ dưới đáy xã hội. Lãnh nhận biết bao ganh ghét và thù địch từ nhiều đối thủ, anh ta nổi tiếng là một ông chủ cực kỳ tàn nhẫn. Ngay cả bây giờ, đang ngồi vào vị trí chủ tịch, anh ta vẫn rất lạnh lùng, độc tài quyết định toàn bộ vận mệnh của công ty, không từ thủ đoạn độc ác nào.”
Karen đưa tay về phía trước để gạt đi phần tóc bết mồ hôi dính trên má hắn. “Anh có thể đã gây nên nhiều lỗi lầm trong quá khứ nhưng anh không thể đi cùng con đường với người tên Hito này. Anh ta sẽ không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào một khi đã biết chuyện gì gây nên sự sụp đổ gia đình anh ta.” Ả quàng tay ôm lấy hắn và nói thật chậm để hắn bình tâm suy nghĩ. “Nhìn em này, Yuya. Em nhấn mạnh với anh là gã đàn ông này có thể tước đoạt mọi thứ anh đang có. Ngay cả khi không đem lại lợi ích gì cho anh ta, anh ta vẫn thản nhiên trả thù anh. Cái gì đã qua thì hãy để cho nó qua đi. Anh không thể hồi sinh Nanase, càng không thể sống một cách vô vị với người có vẻ ngoài giống cô ta, rồi bằng cách sử dụng con mình làm mối rằng buộc người đó với anh được. Vì vậy, hãy đến với em, mặc dù em không có địa vị gì đáng kể, em tự tin sẽ khiến anh hạnh phúc.”
Hắn biết Karen không phải là người quá xinh đẹp nhưng ả ta luôn tự tin về khả năng của mình. Tuy nhiên một khi dính dáng đến Hito, Karen cũng sẽ bất lực không cứu giúp nổi hắn và lúc này Yuya biết mình đã bị dồn đến chân tường. Hito chỉ là một cậu nhóc khi hắn gặp anh ta lần đầu tiên và hắn chưa lần nào quên anh ta. Dù nhiều lần muốn tìm cơ hội thanh minh cho bản thân nhưng Karen đã nói đúng, dù có nói gì thì người con gái hắn yêu thương cũng không còn nữa.
Hắn thở nhẹ và cất tiếng, bằng một giọng nhẹ nhàng và khàn đục vì sau cùng cũng tìm được chút sức lực để mở miệng: “Ngay cả với quá khứ trước kia của tôi, cô vẫn sẽ yêu tôi? Ngay cả con đường tôi chọn...” Hắn xoay người ả ta ra phía trước mặt mình, nhìn vào ả, cảm thấy nỗi đau trong lồng ngực đã dỡ bỏ đi một nửa.
“Phải... có ai đó từng nói với em rằng cuộc đời này chỉ công bằng khi hai người yêu nhau. Nhưng đối với một số người, chúng ta không thể chọn người mà chúng ta yêu, chúng ta chỉ đơn giản là yêu người có thể lấp đầy khoảng trống bên trong mà không cần biết tình yêu đó có được đáp lại hay không.” Karen hôn nhẹ lên trán hắn. “Còn bây giờ, để em nói với anh: Em không quan tâm vũ trụ này có công bằng hay không vì em và những đứa con của chúng ta đã lấp đầy khoảng thiếu hụt đó, dù anh không yêu em cũng được nhưng cũng đừng chạy theo cái bóng của Nanase nữa và dể cho cô ấy ra đi.”
“Con của chúng ta?” Hắn không chắc mình có nghe đúng hay không.
“Haruhi là con gái em, em mang thai hộ cô ấy, cách thức cũng như lúc cô ấy giả vờ mang thai Rai. Có nhớ quãng thời gian đó em bảo mình phải đi nghỉ dưỡng những 8 tháng không?” Ả thông báo và nhìn vào đôi mắt đang mở to ngạc nhiên ấy với hy vọng sau khi biết rồi hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hajime-san.” Yuko gọi hắn bằng một giọng dịu dàng nhất từ trước đến giờ. “Tôi không phủ nhận anh là bố của Ren. Anh có thể gặp thằng bé vào kỳ nghỉ hè và khi nó lớn lên, nó sẽ có sự quyết định là ở hay không ở với anh. Nhưng trong vài năm tới, hãy để tôi chăm sóc thằng bé như lẽ ra tôi phải làm thế và ý định của tôi không bao gồm có anh trong đó. Tôi không thể chấp nhận người nào đó... anh hiểu chứ... xen vào cuộc sống riêng tư của chúng tôi. Vậy nên, hãy vui lòng chấp thuận...”
Yuya đứng thẳng người, lấy tay dụi nước mắt và khịt mũi: “Cô nghĩ tôi là một kẻ tồi tệ lắm đúng không?”
Yuko lắc đầu: “Dù quá khứ của anh đã xảy ra chuyện gì cũng không can hệ gì đến tôi. Không ai là hoàn hảo cả.” Cô bật cười. “Tôi hiểu sâu sắc điều đó trong quá trình tìm lại bản thân. Xin lỗi vì đã từng khiến anh đau khổ nhưng tôi không phải là Nanase. Tôi không bao giờ có thể khiến anh hạnh phúc vậy nên hãy đứng dậy và bắt đầu một trang mới với người thực sự yêu thương anh.”
Hắn liên tục chun mũi trước khi bình tĩnh ngồi xuống ghế. “Cô muốn tôi phải làm gì?”
“Hoàn tất thủ tục từ bỏ quyền nuôi dưỡng Rai.” Yuko đưa ra lời đề nghị cuối cùng và cảm thấy cô có thể giành phần thắng trong cuộc tranh chấp này.
Yuya không nói gì một hồi lâu trong khi hai cô gái kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Khi đã đủ sức để cất tiếng, hắn đưa ra quyết định sau cùng, kèm theo đó là nụ cười thỏa hiệp. Đó là một chặng đường dài cho tất cả bọn họ và đã đến lúc phải chấm dứt.
Hắn đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe và băng ngang qua hai người phụ nữ: “Từ bỏ Rai thì tôi còn có thể làm nhưng đối mặt với Hito là chuyện bất khả thi đối với tôi. Chỉ xin cô hãy nhớ, tôi từ bỏ Rai không phải vì tôi là người bố không có trách nhiệm nhưng tôi quá mệt mỏi rồi. Có cho phép Rai xuất hiện trong cuộc đời tôi hay không là tùy ở cô. Chấm dứt mọi thứ ở đây, theo như ý cô muốn.” Hắn đi về phía cửa ra vào, không nhìn Yuko lấy một lần cũng như đoái hoài đến những tấm ảnh về Nanase.
“Cô không đuổi theo anh ta à?” Yuko hỏi người đàn phụ nữ.
“Cứ để anh ấy một mình đi dạo đâu đó. Yuya khá nóng tính nhưng một khi đã bình tĩnh lại anh ấy luôn có cái nhìn sáng suốt.” Karen nói và Yuko gật đầu.
“Cô hẳn là yêu anh ta rất nhiều, chắc chắn rồi.”Yuko thờ ơ nhận xét sau đó nói thêm. “Cô tính sao về Shunsuke, một lúc nào đó cũng sẽ có người mang nó đi.”
“Shunsuke thật sự đã bị mang đi ngay từ lúc mới sinh ra rồi.” Karen lắc đầu ngán ngẩm, trước con mắt kinh ngạc của Yuko. “Cô không để ý nhân viên y tá lẫn bác sĩ lúc đó hành động rất kỳ quặc sao. Nói cách khác, đứa bé trai hiện nay đang ở cùng chúng ta không phải là con của Yuya và Aihara. Tôi vừa mới lấy kết quả xét nghiệm ADN hôm qua.”
“Xem ra, Haruna đã tính toán đến cả những bước cuối cùng. Cô ấy chỉ chờ chúng ta hoàn thành nó.” Yuko bàng hoàng thán phục khả năng tính toán lẫn sắp đặt của người yêu. Ý nghĩ thoáng vụt qua trong tâm trí cô là nên khuyên cô ấy học thêm ngành đạo diễn sân khấu sẽ rất phù hợp.
“Hẳn rồi.” Karen cúi xuống nhặt đống tài liệu và hình ảnh. “Mặc dù tôi không biết những kẻ Kojima-san giao dịch là ai nhưng cứ nhìn vào những vật lộn của cô ấy suốt bao nhiêu năm qua để đáp ứng nhu cầu của họ đủ để nói rằng bọn họ nắm luật pháp trong tay. Nói cho Yuya biết sự thật về Shunsuke chẳng khác nào tự sát và tôi sẽ ôm bí mật này cho đến khi xuống mồ.”
oOo
Các thủ tục chỉ mất một tháng để hoàn thành vì không có vấn đề gì quá phức tạp giữa Yuko và Yuya. Vào cuối tháng 12, cô vui mừng vì nhận được quyền chính thức nuôi dưỡng Rai nhưng khó khăn vẫn chưa dừng lại ở đó. Tòa án yêu cầu hai bên bố mẹ phải giải thích rõ với Rai sự thật. Cậu bé sau khi biết tất cả những gì đã xảy ra thì từ chối nói chuyện với Yuko nhiều tuần lễ liền. Mãi đến giữa tháng 2, Rai cũng mở lời với Yuko và hỏi về nơi ở của Haruna. Yuko kể với thằng bé một phần nào đó sự thật, đủ để đứa trẻ tầm tuổi của nó hiểu. Đối với phần còn lại của câu chuyện, Rai sẽ tự tìm hiểu khi nó lớn lên.
Sau khi giải quyết những mâu thuẫn với con trai, cô lưu tâm đến việc tìm kiếm Haruna và chỉ có một nơi duy nhất cô có thể bắt đầu. Cô hít một hơi thật sâu và thở ra nhằm xua tan đi những lo âu trước mắt. Vừa chỉ bước được vài bước thì một chiếc xe tải cũ đã đỗ xuỵch chắn ngang trước mặt cô. Chưa hết ngạc nhiên thì hai người trong xe đã nhảy tót ra và tiến đến.
“Đã bảo cả hai ở nhà đi mà!” Yuko cằn nhằn khi thấy hai kẻ đó lướt ngang qua cô.
“Mấy đứa ngốc thường chả làm nên chuyện gì hết.” Keita nói.
“Vậy nên cứ tránh sang một bên để những người thông minh xử lý cho.” Rai cười tươi rói hùa theo.
Yuko cau mày nhìn đứa con trai 9 tuổi của mình. “Con biết đấy, mama thích con hồi trước hơn, dễ thương và nhút nhát.”
Rai nhăn nhó mà giọng vẫn đều đều. “Con cũng thích mama hồi trước hơn, khi không biết con là con của mama. Mama lúc đó xinh hơn bây giờ nhiều. Dù sao con vẫn chỉ ủng hộ mẹ Haru thôi!!!” Lời bình của cậu bé mang đến trận cười như phá mả từ phía Keita.
Yuko quê độ trước thái độ xấc láo của cậu nhóc và dòm lom lom ông anh trai cười hả hả của cô. Khi đến được cánh cửa, cả ba đột nhiên im lặng và đứng thẳng người.
“Sẵn sàng để làm điều này chưa?” Keita nhìn lướt qua cô em gái, người giống như sắp bị áp lực đè cho chìm nghỉm.
“Phải làm thôi, mình còn cách nào khác nữa đâu.” Lần nào cũng vậy, cô luôn lo lắng mỗi khi đối diện với bố mẹ Haruna, cũng không muốn bỏ cuộc dù chỉ là một cơ hội.
Rai không thể chờ đợi thêm được nữa nên đưa tay nhấn chuông cửa. “Có bọn con ở đây nữa mà, mama.”
Khi cánh cửa mở ra, họ lập tức quỳ xuống, đầu gối chạm hẳn xuống đất và ngồi lên gót chân sau. Mặt trời lặn trên cao tạo nên một sắc vàng gừng tuyệt đẹp, thỉnh thoảng, vài đàn chim chao lượn trên mái nhà Kojima. Người đàn ông già đứng bên bậu cửa một lần nữa không thốt nên lời, chỉ nhìn xuống bộ ba dai dẳng quen thuộc, từ chối mọi câu trả lời.
oOo
HẾT CHƯƠNG 14.
No comments:
Post a Comment