Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Thursday, September 18, 2014

[FANFIC] Chiếc hộp Pandora (Chap 15)

Rating: T
Author: Florence.
Thể loại: Romance, angst, smut.
Couple: KojiYuu.
Tình trạng: Complete (Dự kiến là 22 chương).
Chap 1 → 8 : Download File.doc | File.docx | 8B Docx


Chương 15: Ngày hẹn.






Đã 3 năm trôi qua kể từ lần đầu tiên Haruna đặt chân lên hòn đảo này. Lúc đầu, cô còn băn khoăn không biết mình sẽ cư trú tại nơi đây trong bao lâu nhưng với thời gian, đây bỗng chốc trở thành nơi an cư phù hợp nhất đối với cô. Haruna đã mua lại toàn bộ khu nhà hai tầng này chứ không còn phải thuê chỗ để mở quán rượu như trước nữa. Tòa nhà tuy nhỏ nhưng nơi này thuộc về cô, cô biến quán rượu nhỏ xíu của mình trước kia trở thành một nhà hàng có không gian rộng rãi hơn, còn nơi ở của bản thân thì trên tầng hai.


Việc kinh doanh trở nên thuận lợi kể từ lúc mấy cửa hàng dược liệu phía cuối thị trấn mọc lên như nấm. Phần lớn khách hàng của Haruna là thủy thủ lênh đênh dài ngày trên biển, hay thường xuyên hơn thì mấy người láng giềng chung quanh. Ngay cả khi nhà hàng này không tấp nập người ra kẻ vào như một số hệ thống đồ sộ khác ở trung tâm thị trấn, cô vẫn có một cuộc sống dư dả, đủ để trang trải và thuê thêm ba người làm: một nữ phục vụ, một nam pha chế và một nam đầu bếp.


“Miura, Suzuki và Kiriyama.” Cô triệu tập các nhân viên của mình.


Tất cả nhân viên vừa hoàn tất xong các công việc cuối cùng trong ngày và chuẩn bị đóng cửa. Họ tụ tập xung quanh cô chủ, chờ đợi bất cứ thông báo gì đến từ cô gái trẻ.


“Lưu lượng khách đến chỗ chúng ta vào thứ ba ít hơn hẳn các ngày trong tuần vậy nên bắt đầu từ tuần tới, tôi muốn chúng ta đóng cửa nghỉ vào ngày này. Tôi muốn có thời gian để lên kế hoạch sửa chửa và nâng cấp một số trang thiết bị ở trên tầng hai, chỗ ở của tôi.”


“Bao lâu thì việc bảo trì này kết thúc?” Miura Takeru, nhân viên pha chế hỏi.


“Theo như những gì tôi dự tính thì có lẽ sẽ kéo dài khoảng 5 tuần. Chúng ta sẽ mở cửa trở lại vào các ngày thứ ba khi mà công việc sửa chữa hoàn thiện.” Haruna nói.


“Cũng tốt thôi, vậy là tôi có dư ra thêm một ngày nghỉ để làm chuyện riêng của mình.” Kiriyama Shoun, người đầu bếp nói.


“Các bạn nghĩ sao? Có gặp trở ngại gì trong lúc tôi gia công lại mấy thứ ở tầng hai thì hãy nói với tôi một tiếng nhé!” Haruna nói với nhân viên phục vụ và nhân viên pha chế.


“Tôi thì không có vấn đề gì.” Đó là câu trả lời của Miura.


“Sao cũng được.” Suzuki nói.


“Để xem, đó là tất cả những gì tôi định nói tối nay. Thôi được rồi, tôi sẽ gặp mọi người vào ngày mai.” Haruna kết thúc rồi chúc họ ngủ ngon.


Khi chỉ còn lại một mình, cô nàng tập trung vào việc tính toán thu chi hằng ngày của quán, xong xuôi đâu đó mới bước lên cầu thang. Haruna tắm táp, đang định lên giường thì nghe thấy chuông cửa nhấn inh ỏi. Nhìn vào đồng hồ, lúc đó đã 11:40 tối.


“Trễ thế này rồi thì còn ai có thể đến được nhỉ?” Cô lầm bầm trong lúc đi xuống.


“Có phải cậu quên cái gì đó rồi không?” Haruna vừa nói vừa mở cửa, ngỡ rằng đó là một trong số mấy người nhân viên của mình nhưng phút chốc lời nói bỗng khựng lại và cô tròn xoe mắt.


Một sự im lặng đầy căng thẳng trôi qua trước khi cụm từ “mẹ ơi” cùng nhịp lay liên tục kéo cô về thực tại.


“R... Rai...” Haruna hoàn toàn mờ mịt.


“Mẹ, con đã chờ đợi quá lâu để gặp lại người một lần nữa.” Thằng nhóc 10 tuổi ôm chầm lấy cô.


Haruna vẫn đờ người ra, chôn chân ngay tại chỗ và không thể thốt lên bất cứ lời nào. Khi ý thức bắt đầu xâm nhập trở lại, ngay lập tức cô nắm lấy vai thằng bé và kéo nó ra xa một chút.


“Sao vậy, mẹ?” Thằng bé rất ngạc nhiên bởi hành động bất ngờ và đôi mắt bắt đầu ngấn nước.


Haruna ngậm ngùi nói: “Ta không...” Cô ấy hít vào và thở ra, tưởng chừng như đang nghẹt thở. “Ta không phải là mẹ của con, bây giờ con cần phải hiểu chuyện này.”


Ngay lúc đó, giọt nước mắt long lanh trên gương mặt thằng bé chậm rãi rơi xuống và nó bật khóc thật to đến choáng ngợp.


“Rai.” Haruna nhanh chóng quỳ xuống ngang tầm thằng bé, cảm thấy mình chẳng khác gì một con lừa khi hành xử quá khe khắt với một đứa trẻ. “Ta xin lỗi vì quá thẳng thắn. Đừng khóc nữa! Điều đó không có nghĩa là ta không yêu con. Thực tế là chưa bao giờ ta ngừng quan tâm tới con cả!”


“Vậy tại sao mẹ không vui khi trông thấy con?” Thằng bé tiếp tục nức nở.


Haruna vội ôm chầm lấy nó, an ủi nó bằng một bàn tay xoa nhẹ: “Ta xin lỗi. Tha thứ cho ta bởi sự hiện diện của con làm ta quá bất ngờ, đến mức không biết phải nói gì nữa.”


Rai cuối cùng cũng ngừng khóc và chạm tay nó đặt lên khuôn mặt cô: “Con biết mẹ sẽ rất kinh ngạc nhưng con không thể đợi đến ngày mai được.”


“Con đặt chân đến đảo này lúc nào vậy?”


“Vừa mới đến tức thì luôn.” Rai nhấn mạnh.


Haruna thở dài: “Thôi được rồi. Trời thì quá lạnh để con tiếp tục đứng ở đây. Ta sẽ làm cho con cái gì đó âm ấm bỏ vào bụng trước khi đi ngủ.”


Thằng bé mỉm cười kèm theo cái gật đầu mạnh mẽ: “Chờ đã, mẹ!” Cậu nhóc nói rồi nhìn về phía con hẻm tối rồi gọi lớn: “Có tiện không nếu tất cả bọn con ở lại đây?”


Haruna cau mày nhìn về cùng một hướng Rai đang nhìn. Từ bóng tối bước ra là hình dáng một chàng trai, một nhân ảnh vô cùng quen thuộc.


“Keita?” Cô cố trấn tĩnh, bất ngờ tăng lên gấp đôi bởi sự hiện diện của chàng trai trẻ trước mặt.


“Đã lâu không gặp, Haru-chan. Quá lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy em, trước khi tai nạn xảy ra cách đây 10 năm về trước.” Một nụ cười gợi nhớ kéo dài trên môi Keita.


Dòng hồi tưởng nhờ thế mà quay về, vần vũ trong đầu cô, với những ký ức về chàng thanh niên trước mặt. Mặc dù Haruna vẫn luôn ngồi cạnh cơ thể chàng trai này hầu hết thời gian có mặt trong bệnh viện nhưng cũng đã rất lâu rồi họ mới nói chuyện trực tiếp thế này với nhau.


“Thật tốt vì cuối cùng anh đã bình phục. Tôi vẫn hy vọng ngày này sẽ đến.” Haruna nói chân thành.


“Cám ơn vì em vẫn ở bên cạnh anh. Sự thật hiển nhiên đó là anh không thể đứng ngay tại đây nếu không phải lúc nào giọng nói của em cũng văng vẳng bên tai, thúc đẩy anh thức dậy khỏi vực thẳm u ám đó. Anh cũng rất mừng vì mình đã thức dậy kịp lúc để tạo nên sự khác biệt trong cuộc sống thiên thần nhỏ bé kia.” Keita nói khi quan sát cháu trai của anh ấy.


Haruna cảm thấy một sự thanh thản len lỏi trong người cô khi nghe những lời đó. “Vậy thì chúng ta vào trong thôi. Tôi đã mua tòa nhà này. Vì mới chính thức biến nó thành sở hữu của mình cách đây không lâu nên mọi thứ vẫn chưa hoàn thiện lắm nhưng tôi có dự trù sẵn vài phòng trống dành cho khách sử dụng nên xin mời đi lên tầng hai.”


“Cám ơn em.” Keita nói và lại liếc về phía con hẻm như Rai đã làm trước đó rồi nói. “Tùy mày chọn nơi cư trú đêm nay nhưng anh và Rai quyết định ở lại đây.” Nói rồi anh vỗ nhẹ vào vai thằng bé. “Đi nào cháu yêu, chúng ta cứ vào trước đã.”


Rai đi theo bác của nó vào bên trong, để lại Haruna đứng trời trồng nhìn về phía cuối con hẻm.


Haruna biết người nào đang hiện diện sau bức tường đá nhưng cô không thể nhích nổi cơ thể mình đến để chào đón cô ta được. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột và cô chưa sẵn sàng để đối mặt với cô gái đó.


Haruna cố vận hành não xem mình nên nói gì và sau vài phút vật lộn cô quyết định: “Giờ đã quá trễ rồi và Rai hẳn đã mệt mỏi từ chuyến đi dài ngày nên tôi sẽ chuẩn bị một phòng nghỉ cho thằng bé ở đây. Cô có thể ở bất cứ chỗ nào cô thích, mấy quán trọ dưới phố vẫn còn rất nhiều phòng trống nhưng nếu cô quyết định ở đây thì có thể ngủ ở ghế trường kỷ hoặc bên ngoài hành lang.” Nói rồi, Haruna quay trở vào trong, để lại cho cô gái bên ngoài muôn vàn suy nghĩ.


Yuko cuối cùng cũng di chuyển ra khỏi bóng tối, nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng ngay lối vào phía trước tòa nhà. Cô đã quan sát mọi thứ từng chút một và nhận ra Haruna đã bỏ không ít công sức vào ngôi nhà này. Bên ngoài mặc dù chỉ được quét sơn bóng phủ khắp bề mặt nhưng từng chi tiết nhỏ đều được thiết kế sao cho tinh tế, gọn gàng, bắt mắt nhất. Với những gì Yuko nhìn thấy, dường như cô gái trẻ này đã quyết định gắn bó vĩnh viễn với hòn đảo này. Một hơi thở dài thoát ra khỏi đôi môi cô.


Ishido, cô đã từng đề cập đến nó một lần. Nếu Haruna chưa từng nghe lỏm được ý định này của cô, có lẽ tên hòn đảo này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu cô ấy. Chỉ là Yuko không ngờ cô gái này có thể làm y như lời cô đã nói, theo đúng nghĩa đen, chuyển đến nơi khỉ ho cò gáy này. Cảm giác khó có thể tin được vẫn đeo bám lấy cô khi cô nhìn vào tòa nhà trước mặt.


oOo


“Cô nghĩ rằng có thể giành chiến thắng bằng cách đánh vào lòng xót thương của tôi dành cho thằng bé?”


“Cháu chưa bao giờ có ý định sử dụng Rai vào bất kỳ mục đích nào. Thằng bé ở đây chì vì nó chờ đợi một cơ hội nhìn thấy người nó là gọi là mẹ trong suốt những năm nó lớn lên. Cháu không có quyền khước từ yêu cầu đó.”


“Phải, những lời này của cô có thể đúng nhưng không có nghĩa là tôi sẽ cung cấp cho cô nơi ở con gái tôi, cho phép cô can thiệp vào cuộc sống nó lúc này. Không bao giờ tôi có thể đồng ý sau tất cả những gì nó phải trải qua.”


“Xem như cháu cầu xin chú. Cháu hứa với chú nếu Haruna từ chối, cháu sẽ để cô ấy lại một mình, nhưng cháu phải nghe câu trả lời từ cô ấy. Cháu cần phải đối mặt với cô ấy, điều lẽ ra phải làm trong mấy năm qua. Ít nhất là lúc này, hãy để cháu bù lắp những tổn thương mà cô ấy phải chịu.”


“Cô có tin rằng mọi thứ liên quan đến con gái tôi sẽ kết thúc nếu như nó từ chối cô không?”


“Cái này không thể phụ thuộc vào tin hay không tin là có thể làm được, Kojima-san, nhưng có, cháu đã từng nghĩ tới, cũng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Thế nhưng miễn là cháu và cô ấy còn hơi thở, cháu vẫn phải thử. Cháu đương nhiên phải ôm hy vọng và giữ cho niềm hy vọng này sống cho đến ngày một trong hai chúng cháu không còn tồn tại nữa.”


“Qủa là một niềm tin mạnh mẽ. Hãy nhớ rằng tôi làm chuyện này vì khao khát của thằng bé... để nó có thể yên tâm mà sống khỏe mạnh. Tôi không quan tâm đến cái hy vọng phu phiếm nào đó của cô.”


“Cám ơn chú, Kojima-san.”


oOo


Nghĩ lại cuộc trò chuyện, Yuko biết không bao giờ mình có thể giành được sự chấp thuận của gia đình Haruna nhưng thời gian sau này, cô hy vọng sự bất mãn của họ đối với mình sẽ giảm. Một ngày nào đó, có lẽ vậy, cô và Kojima-san sẽ có cuộc nói chuyện đàng hoàng.


Gần như là một cú sốc khi Kojima-san nói với cô về nơi ở của Haruna. Dẹp qua mọi băn khoăn sẵn có, Yuko nhận ra rằng một khi Haruna chọn Ishido tức là sâu trong thâm tâm cô ấy vẫn mong được cô tìm thấy. Điều đó mách bảo Yuko là Haruna vẫn còn yêu cô hoặc chí ít cô ấy chưa hoàn toàn dứt bỏ được tình cảm bản thân đối với cô.


Yuko vẫn nhìn đăm đăm vào lối vào cửa trước quán ăn, nhận ra rằng nó vẫn khép hờ, để chừa một khe hở nhỏ. Bất chấp sự lo lắng đang dâng lên trong lồng ngực, việc cô có thể làm là thỏa hiệp với lời đề nghị của Haruna, ngủ ở chiếc ghế dài, ít nhất là trong tối nay.


oOo


Haruna thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, bắt đầu ngày làm việc mới của cô bằng những việc linh tinh, chuẩn bị để mở quán ăn. Thứ sáu thường là ngày bận rộn nhất vì rất nhiều tàu thuyền cập bến trở về sau cuộc đánh bắt. Các thủy thủ và gia đình của họ thường dùng bữa tại nhà hàng này. Haruna luôn thích bầu không khí gia đình đoàn tụ ấm cúng mỗi thứ sáu, làm cô liên tưởng về mái nhà nhỏ của mình. Haruna vẫn luôn nhớ về gia đình nhưng cảm giác ấy đến và đi cũng nhanh chóng, nhất là khi mẹ cô chưa bao giờ quên gọi điện cho cô vào mỗi cuối tuần, khiến cho cảm giác nhớ nhà không hề tồn tại quá lâu. Bên cạnh đó Haruna quyết định mời họ đến ở cùng vào mỗi dịp hè về vì đó là lúc bận rộn nhất, khi học sinh các trường trung học, sinh viên đại học cùng với nhiều du khách nước ngoài từ đất liền du lịch đến nơi đây.


Suy nghĩ vui vẻ của cô khựng lại khi đặt chân ra đến đại sảnh. Ngập ngừng, cô bật đèn, tự hình dung hình ảnh một con người quen thuộc trên ghế dài. Khi chỗ trống hiện diện trong tầm mắt, Haruna chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Không có dấu hiệu của cô gái thấp bé kia nghĩa là cô ấy đã tìm được chỗ nào đó lánh tạm. Ý nghĩ đó làm Haruna cảm thấy thoải mái hơn vì lúc này cô chưa muốn đối mặt với Yuko. Tuy nhiên cảm giác yên ổn ấy lập tức bị xóa tan khi nhìn thấy ánh điện phát ra từ căn bếp, sau đó là một loạt các tiếng động lớn của xoong chảo va chạm trên nền đất. Haruna vội vã bước vào và nhận thấy người kia đang hâm một cái nồi trên bếp.


“À, xin lỗi vì đã làm cậu giật mình. Mình hy vọng cậu không phiền nhưng mình dậy sớm để giúp đỡ vì có thấy cậu dán thông báo giờ mở cửa quán ăn ngoài kia, mọi thứ sẽ bắt đầu sau 2 giờ nữa.” Yuko nói, ánh mắt trượt sang một bên để tránh tiếp xúc trực tiếp với người chủ quán ăn.


Haruna không nói gì, chỉ đi làm nhiệm vụ của cô là kiểm tra tất cả mọi thứ. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy họ nhưng may mắn thay nó bị phá vỡ khi ba người nhân viên bước vào.


“Chà, thơm quá. Cô bắt đầu bữa sáng bằng súp hả cô chủ?” Kiriyama đột nhiên im bặt khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ nơi nhà bếp.


“Tý cậu đi nướng bánh mì để ăn với súp đi nhé, hay chuẩn bị mấy cái bánh sandwind cũng được.” Haruna nói với đầu bếp của mình trước khi rời khỏi nhà bếp để ra đến sảnh.


“Người mới hả?” Chàng đầu bếp cau mày.


“A... xin lỗi... tôi không cố ý xông vào. Tôi tên là Oshima Yuko. Tôi không phải là nhân viên mới, tôi là một người bạn... à... người quen của cô chủ anh.”


Kiriyama nhìn cô đầy nghi ngờ. “Rốt cuộc là sao? Bạn hay là người quen?”


Yuko khẽ day day thái dương trước khi nở ra nụ cười không mấy thoải mái. “Trước mắt thì chỉ là người quen.”


“Phải rồi, tôi có thể ngửi ra mùi ‘đất liền’ trên người cô đó.” Người đầu bếp nói.


Yuko nheo mắt: “Mùi ‘đất liền’?”


“Đúng vậy, cô và đám người từ đất liền đều có mùi giống y chang nhau. Thêm cả, hòn đảo chúng tôi vốn rất nhỏ nên cư dân ai cũng đều chạm mặt qua nhau ít nhất một lần. Một gương mặt mới là điều dễ nhận ra nhất đấy.”


“Vâng, tôi có thể hình dung được.” Yuko đồng tình.


“Tên tôi là Kiriyama Shoun, mặc dù vậy mọi người chung quanh đây đều gọi tôi là Kisho, kể cả cô chủ.”


“Anh cho phép tôi gọi anh là Kisho chứ?” Yuko hỏi lại vì không chắc chắn phải xưng hô với chàng trai đối diện như thế nào nữa vì cậu ta trông trẻ hơn cô vài tuổi.


Kisho xoa cằm: “Còn phụ thuộc nhiều yếu tố. Phải xem tôi có thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên không đã.”


“Vậy là, sẽ có một bài kiểm tra tính cách?”


Kisho cười. “Chắc chắn rồi. Sở thích của cô là gì?”


“Ăn.”


“Món ăn ưa thích?”


“Tất cả mọi thứ có thể cho vào mồm.”


Nụ cười của Kisho dãn rộng và anh ta đưa tay về phía trước. “Giới thiệu lại lần nữa, tên tôi là Kisho.”


Yuko cũng mỉm cười. “Tôi mừng vì thấy mình qua cửa rồi.”


“Phải. Nếu bây giờ món súp có vị ngon hơn cả mùi hương thì xem như cô có hai sự đồng thuận.”


“Anh có vẻ là người dễ hài lòng nhỉ.” Yuko nói.


“Chúng ta có sở thích giống nhau mà.” Kisho cười.


“Thức ăn là nhu cầu thiết yếu của cuộc sống.” Yuko đồng ý.


Kisho nếm nước súp và nâng ngón tay cái lên như một sự phê chuẩn. “Khá tốt đấy cô gái, tôi không biết nữa nhưng có lẽ trước đây cô từng nấu ăn phải không?”


“Không hẳn là vậy. Chẳng qua là do ông chủ lúc trước của tôi rất thích nấu ăn nên ngài ấy đã truyền đạt cho tôi vài công thức thực hiện.” Yuko giải bày.


“Rất ngon đấy, Oshima-san.”


“Bây giờ anh cũng không cần dùng kính ngữ với tôi nữa.”


“OK, tôi hy vọng cô đã sẵn sàng vì hôm nay là một ngày bận rộn đó.” Kisho định khuyến cáo cái gì đó nhưng có vẻ cô nàng lính mới này đã biết tỏng.


“Ngày cập bến!” Yuko nói và mắt chàng đầu bếp vụt sáng một cách kinh ngạc.


“Vậy là cô đã được nói trước về lịch trình ra biển của ngư dân nơi đây?” Kisho nhận xét.


“Có 3 thị trấn và 2 ngôi làng nhỏ trên hòn đảo và thị trấn này là nơi tập trung đông dân nhất, 226 cư dân. Nghề chính của các anh là nuôi trồng ngọc trai, sản xuất đá quý và đánh bắt cá Marlin. Sản xuất ngọc trai và đá quý tại nơi đây là ngành công nghiệp phát triển đứng thứ 21 cả nước và đứng thứ 100 trên toàn thế giới. Thứ ba thường là ngày vắng vẻ nhất vì tất cả mọi người trong thị trấn đều ra khơi đánh cá hoặc vào các vịnh nhỏ mò tìm đá quý, số khác đi đến các trại nuôi trai. Thứ sáu là ngày đoàn tụ gia đình của các thủy thủ sau một tuần dài lênh đênh trên biển nên hầu hết các nhà hàng đều mở cửa tất bật vào ngày này, đặc biệt là những nơi gần bến tàu như ở đây. Tàu thuyền là phương tiện duy nhất để đi lại giữa các hòn đảo và đất liền. Và chỉ có một bãi đỗ trực thăng ở khu nghỉ mát phía dưới chân núi.” Yuko trích dẫn hầu hết những thông tin cô đọc được cách đây không lâu.


“Chết tiệt, cô đã làm những chuyện gì thế. Viết báo cáo về đảo Ishido hả?” Kisho kêu lên.


Yuko cười. “Tôi đã từng nghiên cứu về hòn đảo này vì đây là nơi tôi định sẽ ổn định cuộc sống.”


Kisho huýt sáo: “Nghiêm túc chứ? Bỏ thành thị xa hoa để cư trú ở một hòn đảo hẻo lánh? Không có quá nhiều thứ tiện nghi ở đây nhưng vì Ishido vốn là nhà của tôi. Hòn đảo này với tôi là chốn thiên đường hoàn hảo nhất.”


“Tôi hiện đang rất rảnh tay nên cứ chỉ dẫn nếu như anh cần giúp đỡ.” Yuko nói với chàng đầu bếp trẻ.


Ngày dài trôi qua tất bật hơn những gì Yuko dự đoán. Cô hầu như không có lấy một chút không gian riêng tư nào với Haruna cả. Cô nghĩ thế cũng hay vì bây giờ cả hai đều chưa sẵn sàng để đối mặt với nhau. Yuko biết họ sẽ không dễ gì chạm trán nhau sau một thời gian dài xa cách, càng khó khăn hơn khi nó liên quan đến Rai. Cậu bé quá nhạy cảm, đôi khi Yuko nghĩ mình có đứa con thông minh quá cũng là một trở ngại. Sớm hay muộn, Rai cũng sẽ thắc mắc và đặt câu hỏi, câu hỏi mà Yuya đã không thể trả lời vì không có câu trả lời dối trá nào có thể lấp liếm được mối quan hệ giữa cô và Haruna.


Vào cuối ngày, mối quan hệ tốt giữa cô với Kisho đã giúp cho cậu ta cởi mở chỉ cho cô biết nhiều hơn về thị trấn cũng như các vùng lân cận. Cô cũng thẳng thắn chia sẻ với chàng đầu bếp về ý định kinh doanh tàu biển của mình. Tất nhiên mọi thứ vẫn chỉ nằm ở mức dự định. Yuko chỉ nghĩ về công việc này như một cách để kiếm tiền trang trải cuộc sống, còn nếu muốn làm cái gì đó mà có đầy đủ đam mê thì cô lại hứng thú với việc kinh doanh đá quý hơn.


Yuko trở lại sau khi đổ rác. Cô thấy Haruna đang loay hoay ở bàn bếp để tính toán các khoản thu chi trong ngày. “Mọi người đi hết rồi à?”


“Ờ... phải...” Câu trả lời lơ đãng.


“Cần mình làm gì nữa không?” Yuko hỏi.


Haruna thoáng nhìn lên một chút rồi cô ấy suy nghĩ: “Hãy chắc chắn là mọi công tắc điện đều đã được ngắt.”


Yuko biến mất vào phòng bếp để kiểm tra hộp công tắc. Một lát sau cô trở ra và thấy cô gái trẻ đã đóng quyển sổ thu chi lại. “Cậu xong rồi hả?”


“Chỉ xong hôm nay thôi. Thường vẫn phải tính tổng doanh thu hằng tuần vào mỗi tối thứ ba.”


“Thứ ba hả? Cái này lạ à nha. Sao cậu không nghỉ vào ngày chủ nhật như mọi người và thu xếp sổ sách vào ngày hôm đó.”


“Tôi sử dụng chủ nhật là ngày nhập hàng vào kho nên ít có thời gian làm thêm chuyện gì khác với cả thứ ba là ngày tiệm chúng tôi vắng vẻ. Tôi thường sẽ để Suzuki tự xoay sở mọi việc một mình còn bản thân thì bận bịu với đống sổ sách.” Haruna nói với cô.


“Wow, công việc sắp đè gãy cổ cậu rồi.” Yuko nhận xét.


“Tôi định sẽ thuê thêm nhân viên nhưng tình hình tài chính chưa cho phép. Tôi phải nâng cấp tầng hai tòa nhà vậy nên từ giờ cho đến khi xây sửa xong, tôi mắc kẹt với nhiều thứ và phải tự mình giải quyết.”


Yuko nhìn Haruna rời khỏi bàn bếp đi về phía tủ. “Hãy để mình giúp cậu.”


Haruna ngần ngại mở chai rượu trong tay. Không muốn làm cho bầu không khí giữa họ ngột ngạt thêm nữa, cô ấy nhanh chóng hỏi: “Làm một ly không?”


Yuko gật đầu và tham gia cùng cô ấy tại quầy: “Vậy thì đồng ý hay không đồng ý đây?”


Haruna do dự nhìn ly rượu của mình rồi chìm vào im lặng. Cô ấy đợi cho đến khi Yuko đặt ly rượu của cô xuống: “Tôi không có tiền để trả cho cô...”


Yuko lập tức giơ tay lên ngắt lời: “Mình không định sẽ nhận lương của cậu. Ít nhất hãy để mình phụ cậu cho đến khi việc nâng cấp của cậu hoàn tất. Sau đó, cậu muốn thuê ai khác chạy bàn trong nhà hàng, để cậu an tâm tính toán sổ sách thì cứ việc. Thêm vào đó, việc ở bên cạnh phụ giúp cậu nhập hàng cũng như xem cậu quản lý sẽ giúp mình tích lũy kinh nghiệm để tự mình khởi nghiệp.”


Nụ cười nhẹ nhếch lên nơi khóe môi Haruna. “Kinh doanh tàu biến á hả?”


“À... ra là cậu vẫn nhớ.” Yuko nói với một nụ cười vui vẻ. “Mình vẫn chưa quyết định. Mình đang nghĩ đến việc chọn lựa một công việc khác nhưng chẳng có gì là chắc chắn cả. Mình nghĩ rằng trước nhất phải nắm chắc nhu cầu chính yếu của người dân đảo Ishido là gì cái đã.”


“Tôi hiểu. Đó cũng là lý do thúc đẩy tôi mua tòa nhà này. Tôi chắc chắn cô sẽ sớm nghĩ ra bản thân phải làm gì và hẳn đó là kế hoạch tuyệt vời. Vì hơn bao giờ hết, hòn đảo này là lựa chọn từ đầu của cô.” Haruna nói.


“Hẳn rồi.” Yuko khẳng định lại lần nữa. Sau đó căn phòng chìm vào im lặng.


Haruna cảm thấy một cuộc chạy đua dữ dội đang rần rần trong trái tim mình. Khoảnh khắc bình yên này cần được giải vây, trước khi nó bị nâng tầm lên một tình huống khó xử hơn. Cô ấy đặt ly rượu xuống và lách người nhường chỗ cho người kia để tiến về phía lối ra.


“NyanNyan.”


Nghe tên mình được gọi từ người kia khiến trái tim cô ấy ngừng đập trong giây lát. Haruna sợ, cô ấy rất sợ nếu phải quay mặt lại. Tuy nhiên cô ấy biết nếu không làm vậy thì lại càng chứng tỏ cô ấy vẫn còn bị sự hiện diện của người con gái đó ảnh hưởng. Từ từ, Haruna nghiêng cằm về phía sau, đặt ngang vai.


“Chuyện gì?” Việc cố gắng giữ bình tĩnh đang giết chết cô ấy.


“Nếu cậu thấy không phiền, mình muốn Rai ở lại đây cho đến khi mình tìm được chỗ cư trú lâu dài. Mình cũng hy vọng cậu cho phép lấy địa chỉ nơi đây để đăng kí chỗ học cho thằng bé. Mình biết chỉ còn 3 tuần nữa là đến kỳ nghỉ hè vậy nên phải khẩn trương làm sớm càng tốt.”


Haruna hơi lo lắng khi nghe đến chuyện Rai sẽ ở cùng mình. “Rai luôn được chào đón ở đây. Chẳng có gì tốt mà tôi lại không làm cho nó.”


“Cám ơn cậu. Mình sẽ cố gắng tìm nơi nào đó sớm nhất có thể.”


Haruna rất muốn phản đối lời tuyên bố cuối cùng nhưng cảm thấy chưa đến lúc để bộc lộ bất kỳ quan điểm cá nhân nào về chuyện đi hay ở của bộ ba người đó. Không quá nhiều rắc rối nếu họ ở đây nhưng đồng thời Haruna cảm thấy không thoải mái. Có quá nhiều căng thẳng ngầm giữa cô ấy và Yuko, những khúc mắc khó mà giải quyết được nên nếu có thể họ nên tách nhau ra càng xa càng tốt.


“Tùy ý cô.” Haruna trả lời và rời đi ngay lập tức.


Yuko chi còn một mình nhưng sự hồi hộp vẫn chưa dứt. Cô đã lên tinh thần cho tất cả những chuyện này. Đầu của cô cúi thấp trong những suy nghĩ miên man. “Phải làm sao đây? Phải làm sao để cậu chấp nhận bọn mình?”


oOo


Nhiều ngày sau và hằng hà tuần lễ sau đó cứ tiếp tục trôi qua một cách ngột ngạt và Keita gần như mất bình tĩnh với em gái mình. Mọi thứ càng lúc càng rối tinh cả lên khi Rai bắt đầu có dấu hiệu phát hiện ra chuyện gì đó kỳ lạ đang diễn ra giữa hai người mẹ của nó.


“Gần hai tuần rồi nhóc, phải làm gì đó đi hoặc là rời khỏi đây!” Keita cáu kỉnh với Yuko khi họ rời khỏi tòa chị chính của thành phố.


Cặp đôi dừng lại để ăn trưa tại một quán nhỏ gần bờ biển.


“Anh tưởng em không muốn thúc đẩy mọi thứ sao?” Yuko cũng nói với sự hậm hực. “Nhưng em không nghĩ tiếp cận cô ấy lại khó khăn đến như vậy.”


“Rồi sao? Em nghĩ em ấy sẽ chào đón em với một vòng tay rộng mở hả?”


“Chết tiệt, anh không phải dạy khôn em! Em biết mình là một đứa tệ hại thế nào! Nhưng em không thể nói chuyện thẳng thắn với cô ấy khi mà lúc nào Haruna cũng trốn tránh em như né bệnh dịch. Cô ấy xây dựng bức tường phòng thủ quanh bản thân mình và nếu chẳng may em đè sập sự phòng bị mong manh đó, rất có thể cô ấy sẽ bỏ đi lần nữa.


Keita điên cuồng vò rối đầu tóc: “Phải rồi! Ít ra em còn nhận thức được bản chất thực sự của mình! Có tiến bộ đấy!”


“Nói người khác thì hay lắm, vậy mà em thấy có tay chơi nhạc rock nào đó thậm chí còn chả đủ can đảm nói tên họ của mình trước mặt Suzuki-san. ” Yuko trêu chọc ông anh.


“Im đi! Anh không có số đào hoa được như mày, hiểu chưa? Anh không thể cứ thế tiến đến trước mặt cô ấy rồi cười nhăn nhở khoe răng được.” Keita đi theo sau cô em khi họ đã ăn xong xuôi.


Họ tiếp tục đi tham quan vài vòng hòn đảo và gặp một người bạn mà ông chủ cũ của Yuko đã giới thiệu, Washio Subaru. Washio đề xuất với cặp anh em vài ý tưởng kinh doanh và thậm chí nhận lời cố vấn cho họ. Ông già tận tình hệt như tiếng tốt mà họ từng nghe qua trước đó.


“Vậy anh nghĩ sao?” Yuko hỏi anh trai khi họ trên đường về nhà.


“Mọi thứ nghe từ Washio-san đều rất khả thi nhưng không thể cứ đổ hết vốn liếng chúng ta vào chuyện nuôi cấy ngọc trai được. Nghĩ kỹ một chút đi cưng, anh nhận thấy ông chủ hiện tại đang nhượng lại nông trại đó cho chúng ta với cái giá phải chăng. Vấn đề là anh không am hiểu chuyện nuôi cấy ngọc trai cho lắm nên phải mất vài năm để phát triển cũng như theo kịp cách sử dụng những công nghệ đó. Ông ấy chỉ làm sẵn cái nền gốc cho chúng ta phần nào đó thôi, còn lại chúng ta vẫn phải bắt đầu với con số 0.” Keita bày tỏ quan điểm.


“Phải, em cũng thấy quá mạo hiểm. Nhưng chấp nhận rủi ro bao giờ cũng là một bước khởi đầu để làm nên sự nghiệp. Em tin mình có thể làm tốt nếu chuyên tâm thời gian về lâu về dài.”


Keita nhìn em gái, lông mày khẽ nhướn lên: “Vậy giờ thì sao?”


“Hừm, chúng ta hãy quay lại đó xem xét thêm vài lần nữa. Em không muốn quyết định bất cứ chuyện gì quá vội vàng.”


“Oh, quả nhiên em trưởng thành thật rồi, bakaYuu!” Keita kết luận bằng một trận cười và lãnh ngay một cú bạt đầu.


oOo


Mùa hè đến, quán ăn thật sự đông đúc và Yuko thậm chí còn ít gặp Haruna hơn trước. Thời điểm dễ đụng độ nhất với cô gái trẻ là vào ban đêm, trước khi đi ngủ. Quan sát phong cách làm việc cần mẫn của Haruna, Yuko quyết định bắt đầu công việc kinh doanh của chính mình. Cô gặp gỡ Washio thường xuyên hơn, thảo luận về vụ làm ăn. Ông già khuyên cô nên thuê một căn hộ nào đấy gần nông trại, như thế sẽ tiện cho việc đi lại hơn, đó là bước đầu tiên.


Vào một tối thứ bảy, sau cuộc hẹn với Washio, cặp anh em quyết định thu mua trang trại nuôi trai của ông già và thu nhận một phần công nhân vẫn đang làm việc nơi đây, tiện thể học hỏi kinh nghiệm thực tiễn của họ. Khi về đến nhà thì quán ăn đã đóng cửa. Keita tắm rửa rồi tụ tập với Kisho và đám bạn mới đến chơi của cậu ta. Trước khi đi ngủ, Yuko kiểm tra đứa trẻ của mình và nhận ra nó không hề ở trong phòng khách. Cô liếc nhìn trước cửa phòng ngủ của Haruna và sau một lúc suy nghĩ, cô tiến đến và gõ nhẹ lên cửa.


“Rai có ở trong đó không? Mình đến để đưa nó đi ngủ.”


“Xin đừng!”


Yuko quay đi nhanh chóng nhất có thể khi cánh cửa vừa mở ra. Đứng trước cô lúc này là một Haruna vừa mới tắm xong với mái tóc ướt sũng và làn nước chạy dọc theo gáy. Cô chẳng hề nhận ra tóc cô ấy đã dài hơn trước rất nhiều, có lẽ vì cô ấy luôn né tránh cô.


“Thằng bé muốn ngủ ở chỗ tôi đêm nay và lúc này nó ngủ rồi. Đừng đánh thức nó dậy!”


Yuko nghe Haruna nói và phải tập trung tất cả sự chú ý của cô để chỉ nhìn vào gương mặt cô ấy. “Mình... à... thế cũng tốt, mình không ngờ thằng bé muốn ngủ trong phòng cậu.”


Haruna kéo lớp áo choàng bên ngoài cao lên đến tận cổ, cô ấy cảm giác ánh nhìn nồng nàn của cô lùn kia có thể nhìn thấu cơ thể, xuyên qua lớp vải. Ý nghĩ đó khiến cô ấy ớn lạnh và lập tức muốn chạy trốn. “Cô đang đứng chặn cửa phòng tôi.”


Phải mất cả mấy phút để Yuko hiểu được ý nghĩa câu nói: “Ồ... xin lỗi. Mình sẽ đi ngay. Ý mình là... mình đi liền đây... Chúc cậu ngủ ngon.” Yuko di chuyển xuống cầu thang một cách nhanh chóng, miệng lẩm bẩm nguyền rủa chính mình và phải tìm cách nào đó làm nguội bản thân. Tắm nước lạnh, và phải thật lạnh.


Haruna vội khép cửa phòng, chốt lại. Cô ấy tìm cách chống lại cơ thể run rẩy của mình, một ngọn lửa âm ỉ đang đốt cháy cả cơ thể Haruna từ sâu bên trong.


oOo


Keita về nhà vào sáng sớm hôm sau, đi thẳng vào trong bếp và tìm thấy em gái của anh ngồi thừ người bên cạnh chén súp còn thừa lại của ngày hôm qua. “Nguyên nhân gì khiến em nhìn như đống phân chưa dọn mấy ngày thế?”


“Em không ngủ được, còn vì sao mà người anh nồng nặc mùi cám heo thế?”


Keita gãi gãi vùng da nơi cánh tay rồi ngáp: “Vết tích từ trận nhậu vì một trong những thằng bạn của Kisho nôn lên khắp người anh. Anh cần cafe thật mạnh vào lúc này.”


“Anh nên đi tắm đi, thế hiệu quả hơn.” Yuko bổ sung vào. “Anh có vẻ thân thiết với Kisho quá nhỉ, nhất là thời gian gần đây ấy?”


“Bọn anh có nhiều điểm chung.” Keita trả lời.


“Phải rồi, hình như Suzuki-san, cũng sống ở khu nhà anh ta, cách đó hai cánh cửa. Chúng ta dường như quên mất là cô ấy từng sống cùng Miura, người cũng đang làm việc ở đây.”


Keita rên rỉ trong lúc đứng dậy tự làm cho mình cốc cafe: “Có vẻ như cô ấy là người quyết định chấm dứt. Miura cũng tỏ ra vô cảm khi cô ấy nói lời chia tay và lúc này anh thấy mình nên nỗ lực làm gì đó với người mà anh thích, ngay cả khi chưa phải là thời điểm thích hợp. Không giống như em, sống chung mái nhà với người tình trong mộng của mình mà vẫn ngại ngùng chưa vồ lấy con người ta...”


Yuko ho sặc sụa và mắc nghẹn ngay khi cái muỗng vừa đưa đến miệng. Chưa nói hết câu, Keita đã tròn xoe mắt và lập tức ngồi xuống cạnh em gái mình, thăm dò.


“Ố là la!!! Đó là lý do vì sao em thức dậy sớm vào sáng chủ nhật thế này, với bộ dạng của một cái xác sống. Có chuyện gì đó xảy ra vào tối qua phải không?”


Quai hàm Yuko đông cứng: “Không có gì xảy ra hết, và đó cũng chả phải việc của anh...” Cô cầm lấy muỗng súp húp lấy húp để như thể chẳng màng đến ngày mai làm chi nữa hết.


Ánh mắt Keita nheo lại nhìn em gái mình, sau đó anh nhận vì sao Yuko đột nhiên im bặt. Da gà Yuko đang nổi lên dữ dội khi nhận ra người-tình-trong-mộng mà anh trai mình vừa nhắc đang đứng ngay lối vào nhà bếp. Hắng giọng, Keita đứng dậy, chộp lấy tách cafe của mình tại quầy.


“Anh biết. Anh biết là cơ thể anh đang bốc mùi. Anh đi tắm đây, tắm vòi sen.” Keita nói bâng quơ với nụ cười ngớ ngẩn nhất khi đi ngang qua Haruna ở cửa ra vào.


“Vết tích gì kia?” Haruna quan sát Yuko.


“Cậu đi mà hỏi ổng.” Yuko cố tỏ vẻ hờ hững, hy vọng Haruna đã không nghe được cuộc trò chuyện của họ.


Cô chiêm ngưỡng Haruna đi lại trong căn bếp để chuẩn bị bữa sáng. Sự im lặng chết người luôn kéo dài, gần như rút cạn sự tỉnh táo nơi cô và Yuko tự hỏi họ còn có thể tiếp tục giả vờ bao lâu nữa. Ba tuần là không dài nhưng đối với một người đã cô đơn suốt 3 năm là một sự tra tấn khủng khiếp. Cô thực sự gần chạm đến giới hạn cuối cùng của mình nên chỉ có thể hy vọng căn hộ cũ của Washio đã sẵn sàng để dọn đi ngày hôm nay.


“Mình đã tìm thấy một chỗ.” Yuko bất ngờ tuyên bố, phá vỡ sự im lặng khó chịu.


Haruna dừng lại một chút giữa không trung, trong lúc với lấy cái đĩa trên tủ. “Tôi hiểu.”


“Mình vẫn chưa chắc chắn đó có phải là nơi thích hợp để định cư lâu dài nhưng kể từ bây giờ, nó sẽ là nền tảng đầu tiên để mình khởi nghiệp.”


“Cô đã quyết định sau này sẽ làm gì chưa?” Cô ấy tiếp tục với việc ăn sáng.


Yuko gật đầu: “Cậu có quen biết Hashimoto-san không?”


“Có một chút. Ông ấy sở hữu một vịnh nhỏ phía nam hòn đảo này. Tôi đã từng đến đó một, hai lần. Nước biển rất trong và sạch sẽ. Lần cuối cùng tôi nghe về ông ấy là ông đang tính nghỉ hưu nhưng lại chẳng có ai để tiếp tục công việc kinh doanh hiện tại nên đã rao bán khu đất đó.”


“Mình đã mua khu nông trại đó để nuôi cấy ngọc trai.” Yuko nói.


Haruna dừng hẳn mọi hành động, ngước nhìn cô gái kia. “Cô nghiêm túc chứ?”


“Mình chưa có kinh nghiệm gì cả. Mình cần phải trải nghiệm nên ông Washio đề nghị mình và anh trai đến ở trong nông trại chừng vài tuần để học tập. Nếu bọn mình thích và tin rằng bản thân có thể điều hành được thì sau đó sẽ ký hợp đồng với Hashimoto.”


“Ông Washio là một trong những cư dân thân thiện nhất hòn đảo này. Gia đình ông luôn tham gia các hoạt động từ thiện hay đóng góp gì đó vào nhiều tổ chức phi lợi nhuận khác. Họ đã giúp ích cho thị trấn này rất nhiều.”


“Phải, mình từng nghe qua từ ông chủ cũ của mình. Dù sao thì sớm thôi, mình sẽ không quấy rầy cậu nữa. Ý mình là bố mẹ cậu sẽ ghé thăm vào những ngày hè tới. Mình nghĩ tốt nhất là không nên lảng vảng quanh đây nữa. Washio giới thiệu cho bọn mình một căn hộ không tồi với giá thuê hợp lý. Mình sẽ đến kiểm tra các vật dụng nội thất ngày hôm nay và nếu ổn, bọn mình sẽ chuyển ra khỏi đây vào tối nay.” Yuko nói và nhận được sự bỡ ngỡ từ Haruna.


Yuko ước rằng cách diễn đạt của mình có thể khiến cô ấy mủi lòng, dù chỉ một chút nhưng cô biết tốt nhất vẫn nên nói thêm: “Đừng lo lắng, mình sẽ không mang Rai theo. Như mình đã nói, mình vẫn chưa ổn định mọi thứ và chỉ sống dựa vào tiền tiết kiệm nên tốt nhất vẫn nên để thằng bé ở lại với cậu. Chỉ hy vọng cậu không từ chối khi mình đến thăm nó, có thể thường xuyên hơn những người khác một chút.”


Haruna cảm thấy nhẹ nhõm: “Cám ơn. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến thăm thằng bé.”


“Khi mình đi rồi, nếu cảm thấy nội thất căn nhà đã sẵn sàng, có lẽ mình cũng không quay lại đây mà sẽ nhờ Keita về mang đồ đạc của bọn mình đi. Mình đoán việc nâng cấp của cậu cũng sắp hoàn tất và cậu cũng đã tuyển được thêm người phụ giúp nên chẳng cần sự hỗ trợ của mình làm gì nữa. Mình sẽ chỉ gặp lại cậu khi quay trở về thăm Rai mà thôi.”


Nói bất cứ gì đó đi NyanNyan. Bảo mình là một con ngốc, tự ý quyết định mọi việc mà chẳng hề hỏi qua ý kiến cậu và nói cậu yêu mình. Cô đứng thẩn thơ ở đó, chờ đợi phép màu nào đó sẽ xảy ra nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả.


Biểu hiện của Haruna không hề do dự dù chỉ một chút...


Chết tiệt, chuyện này còn bất khả thi hơn kiếm được đường lên mặt trăng... Yuko biết điều đó. Hơn nữa, mặt trăng này của cô từ chối thoát ra khỏi những đám mây bao phủ, chúng chặt chẽ vây quanh cô ấy. Rào chắn ấy quá mạnh mẽ đến mức cô không dám thử phá vỡ nữa.


Haruna nhìn cô gái thấp bé kia đi qua cửa bếp. Một cảm giác mất mát khủng khiếp nảy sinh nhưng Haruna chẳng đủ can đảm để thừa nhận. Cô ấy không chắc mình liệu có muốn níu giữ Yuko lại hay không nhưng Haruna biết rõ trái tim cô ấy vẫn khép chặt, từ chối mở ra lần nữa để phải chịu thêm tổn thương. Cô ấy chỉ còn biết trông chờ vào thời gian, rồi khi mọi thứ qua đi, họ sẽ biết phải nói gì với nhau.


Khi bố mẹ Haruna đến thăm vào kỳ nghỉ hè, họ vui mừng khi trông thấy Rai và càng thoải mái hơn khi không có bóng dáng Yuko bên cạnh. Bà Kojima đoán Yuko tránh mặt vì sự chán ghét của ông bà nên chủ yếu đến đây để cho Rai một chuyến du lịch. Bầu không khí căng thẳng vẫn dâng cao cho cặp vợ chồng Kojima khi Rai đặt ra quá nhiều câu hỏi, những thắc mắc mà bình thường thằng bé cứ băn khoăn mãi. Cậu bé bắt đầu tự hỏi về mối liên kết giữa hai người mẹ của nó và điều gì đã làm họ căng thẳng với nhau suốt một thời gian dài như vậy.


oOo


HẾT CHƯƠNG 15.

2 comments:

  1. Dồ Dồ vô cùng năng xuất *vỗ vai*

    Bư Bư iu Dồ Dồ ~

    ReplyDelete
    Replies
    1. tiện lượn qua thấy =)) đọc luôn ròi đem về :3

      Dồ Dồ cũng iu Bư Bư :3

      Delete