Tựa: 冬季到埼玉来看你
Tác giả: YCL狠可爱丶Couple: KojiYuu
Thể loại: chắc nhẹ nhàng :v
Tình trạng raw: Đoản văn - Hoàn
Tình trạng Edit: DONE
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me
P/s quà cho 2 em nhỏ nào đó =)))
bé TRÚC cùng Lạt-chan cũng mau mau úp đết đi :v
Tình trạng Edit: DONE
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me
P/s quà cho 2 em nhỏ nào đó =)))
bé TRÚC cùng Lạt-chan cũng mau mau úp đết đi :v
Mới sáng sớm, nhìn mái nhà đối diện đã chuyển từ xám sang trắng xóa, Oshima Yuko mới phát hiện, ra là mùa đông đã đến rồi. Ngồi trên giường suy nghĩ hồi lâu cũng không biết hôm nay có thể làm chuyện gì, đứng dậy đi vào phòng bếp xé một bao cà phê hòa tan giá rẻ để pha. Bưng li cà phê đứng nhìn về hướng cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, lại thấy 2 3 tiểu hài tử, chắc là muốn học hỏi trong manga làm người tuyết, kết quả chỉ mới lăn có 1 tí thì bỏ đó để nặn banh tuyết, sau đó lại phát hiện chuyện thật hay -- đem khối banh tuyết đó ném tới đối phương. Oshima nhìn một hồi, cảm giác hoang mang, nhớ lại thật lâu trước đó, cũng có một người thường hướng giữa mặt nàng mà ném banh tuyết, tuyết nát ra rơi vào cổ nàng, lạnh buốt, Oshima lông mi đều nhăn lại với nhau. Dù là như thế nhưng nàng cũng đều rất vui vẻ.
Oshima Yuko phát hiện mình có chút nhớ thương người kia, sau đó, nàng biết rõ hôm nay mình muốn làm gì.
Đi Saitama.
Từ Tochigi đến Saitama tính ra cũng không xa, nhưng dù như thế nào cũng nên có một chút cảm giác đang đi du lịch, thế nhưng với Yuko thì cũng giống như đi cửa hàng tiện lợi giá rẻ thôi, chỉ mặc một cái áo khoác cùng chiếc túi da chứa 10 ngàn yên.
Vừa xuống xe không bao lâu, thì trời mưa tại Saitama, cho nên khi đến trước cửa nhà Kojima thì Oshima cũng ướt như chuột, điều đó lại càng làm cho Haruna hoảng sợ. Sau đó, cứ như vậy 2 người, 1 người trong, 1 người ngoài đứng nhìn nhau một hồi lâu, bởi vì Haruan vẫn còn 1 vấn đề phải lo lắng, chính là trong phòng rất bừa bộn hay là cứ đóng lại dọn xong rồi hẵng cho Yuko vào? Thế nhưng như vậy Yuko sẽ bị cảm thì sao? Liền lúc đó Oshima Yuko mở miệng, đại khái là do mắc mưa nên giọng nói có hơi khàn khàn, "Lạnh quá." Sau đó Haruna rất nhanh tiến đến kéo Yuko đẩy vào phòng tắm.
Thừa dịp Oshima Yuko đang tắm rửa, Kojima Haruna ép cái thân thể 95 tuổi của mình sửa sang dọn dẹp lại căn phòng. Phòng bếp thì mới 3 4 tuần không có dọn túi rác, sàn nhà thì lông chó chắc cũng đc 1 cm cùng giấy vứt khắp nơi, trên mặt bàn thì bánh mì nổi mốc xanh, chất đầy trên sofa là cái loại tạp chí. Dọn 1 hồi, Kojima Haruna bãi công: "Được rồi, đoạn sau để cho Yuko dọn vậy, dù sao cũng không phải lần đầu." Sau đó bắt đầu ngẩn người,
Cửa phòng tắm chậm chậm mở ra một khe nhỏ, một luồng khói trắng bốc ra, chậm rãi tan đi hiện ra khuôn mặt của Oshima.
"Ah... Nyan nyan, quần áo... có quần áo không..."
Kojima thập phần ghét bỏ liếc nhìn Oshima, sau đó đi tìm một cái áo sơ mi oversize
"Không có quần sao?" Đôi lông mày nhíu lại
"Tớ không có quần chỉ có váy, quần áo lớn nếu mặc trên người Yuuchan thì cũng chả khác váy là mấy đâu, yên tâm đi. Trong phòng cũng có máy làm ấm nên cũng không lạnh đâu." Đã lâu không nhìn thấy lông mày chữ bát làm Haruna nở nụ cười, lời nói ra cũng có phần ác ý và trêu chọc.
"Cái gì gọi là quần áo rất lớn chứ..." Vừa mặc vào vừa lẩm bẩm, bất quá đúng như Haruna đã nói, cùng váy không sai biệt, vạt áo phủ đến tận đầu gối. Ra khỏi phòng tắm, tuy là đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn là rất choáng váng, vừa rồi rất nhanh bị đá vào phòng tắm không để ý kĩ lắm, yên lặng nhìn một hồi cũng tìm được cây chổi trong mớ bòng bong và bắt đầu quét dọn. Chủ nhân căn nhà thỏa mãn nhìn, sau đó, theo bên cạnh tùy ý cầm lấy quyển tạp chí rồi để mặc cái đống bùi nhùi kia lại cho Yuko bé nhỏ, tiến lại ghế sa lon ngồi nhìn.
"Nyan nyan, nói gì thì nói đây cũng là nhà cậu mà, sao lại để dơ như thế này chứ." Nhìn Kojima bộ dáng nhàn nhã, Yuko người ướt sũng mồ hôi bất đắc dĩ nói.
"Ah... để tớ giúp Yuuchan sấy khô quần áo." Haruna cảm thấy Yuko nói cũng đúng, nghiêng đầu nhìn, tìm được lí do đơn giản lên tiếng. Sau đó một tay cầm cái máy sấy ở trên bàn trà thổi quần áo, một bên vẫn nằm sấp xem tạp chí.
Một buổi chiều Oshima vật lộn với một mớ bòng bong trong nhà sẽ ngẫu nhiên xuất hiện những âm thanh kinh hô như kiểu bị điện giật hay gì đó vang lên.
Kojima Haruna cũng không hỏi Oshima Yuko vì cái gì đột nhiên lại đến, cũng không hỏi Oshima sẽ ở lại Saitama bao lâu.
Tuy sau khi tắm mưa gặp được Kojima đã được tắm nước nóng, nhưng hôm sau Yuko vẫn bị cảm.
Bởi vì Kojima chưa từng nghĩ sẽ dẫn người về nhà mình ở, cho nên trong nhà chỉ có một cái giường lớn, gian phòng còn lại thì chất đầy các vật dụng linh tinh khác, sau đó Oshima lại lộ ra lông mày hình chữ bát nhìn trong ví, đồng ý để Yuko ngủ trên ghế sofa, nhưng đã đến lúc tối đi ngủ, Oshima lại nói, "Hai người ngủ chung vẫn là ấm áp hơn nha ~" "Trước kia không phải cũng đã từng ngủ chung sao" "Trên ghế sofa bẩn như vậy Nyan nyan nên cho người đến sửa sang lại nha." dùng lời lẽ nhăng cuội leo lên giường, có đạp cũng không chịu rớt của Oshima, Haruna đành cùng Yuko ngủ cùng trên giường. Vì vậy, qua hôm sau, Haruna cũng bị lây bệnh cảm.
"Nyan nyan, xin lỗi..." Lông mày chữ bát cùng bộ dáng đáng thương.
"Tuổi cũng bự chán rồi nên đừng có trưng ra bộ mặt giả bộ đáng thương nữa." Bởi vì bị cảm nên âm thanh có chút rầu rĩ, ngữ điệu cũng có phần kì quái. Oshima vì như thế nên bật cười. Làm Haruna nổi giận, "Oshima Yuko nhà ngươi! Tại sao tớ là người bị lây lại nặng hơn người bị bệnh trước đó chứ" Âm thanh vẫn như trước rầu rĩ, cùng ngữ điệu kì quái. Oshima một bên nén cười đến muốn bị nội thương, lại lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa. "Bởi vì Nyan nyan không có vận động đó, nên sức đề kháng cũng khác nhau." Sau đó bị Haruna cầm gối ném qua ngay giữa mặt.
"Hay Nyan nyan có thể cân nhắc làm tay ném bóng đi. Trước kia ném banh tuyết cũng chuẩn y như thế này."
Kojima nghiêng đầu nhớ lại xem mình đã ném banh tuyết lúc nào, suy nghĩ hồi lâu cũng lên tiếng, "cậu còn nhớ rõ sao?"
"Ừ, một mực đều nhớ rất rõ"
Haruna ghét bỏ nhìn Yuko, "Cậu đúng là thù dai"
"Ài, không phải đâu, bởi vì có Nyan nyan là nguyên nhân mà, mọi thứ về Nyan nyan tớ sẽ không thể nào quên được mà ~" vừa nói vừa lên một bên ghế sofa di chuyển đến chỗ của Haruna, tay cũng hướng cặp đùi trắng như tuyết mà vươn tới. Kojima cũng không giống bình thường, không phản kháng, để tùy sắc đại thúc sờ chân của mình.
"Đột nhiên lại về Tochigi, hơn nữa qua lâu như vậy cũng không liên lạc với Haruna, mình còn tưởng cậu đã quên mình rồi chứ."
"Thật có lỗi với cậu, bởi vì mình muốn xác định lại một việc." Người bị hại không phản kháng nên sắc đại thúc lại đưa tay hướng lên ngực.
"Xác nhận việc gì chứ?" Người bị hại rốt cuộc cũng giác ngộ thò tay bắt được đôi tay không yên phận trước ngực mình.
"Ah, cái này ah, là xác nhận chính mình đến cùng có phải hay không thật sự thích Nyan nyan mà thôi." Lời nói xong cũng muốn tự mình xác nhận là có hay không, Haruna đem tay ra không chặn tay Yuko nữa, rốt cục cũng tập kích được tới ngực nàng.
"Vậy kết quả là gì?"
Oshima Yuko di chuyển thân mình lên, hôn vào môi Kojima Haruna.
"Đáp án không phải rõ ràng rồi sao ~ phu nhân của tớ."
Haruna phát hiện tình cảnh của mình hiện giờ rất nguy hiểm, giãy dụa đẩy Yuko ra, "Cậu như thế nào cũng xác định là mình cũng thích cậu chứ?"
Yuko cười rất lâu, "Bởi vì có nội gián ah ~" nói xong lại nhào tới cắn Haruna, bởi vì nụ hôn trước đó mà lỗ tai đã đỏ lên.
"Đừng... không được"
"Nyan nyan bị cảm nha, phải đổ mồ hôi mới tốt, nhưng mà Nyan nyan lại không thích vận động cho nên mình sẽ giúp cho." Thanh âm có chút khàn khàn, "hơn nữa, mình cũng đã muốn làm điều này lâu rồi."
Tay phải theo vạt áo tiến vào bên dưới, cởi bỏ nội y của Haruna, tay trái lại đặt trên eo. "Tại eo Nyan nyan không có quần áo sờ tới sờ lui thoải mái hơn nhiều nha ~" bởi vì vừa nói vừa ngậm lấy vành tai nên lời lẽ có chút mơ hồ.
"Đừng... ah... nói chuyện..."
Yuko đem áo Haruna cởi ra, "Không được, lúc này mà không nói gì không có được nha." ~ Nói xong Yuko ngậm lấy hạt đậu hồng, tay phải cũng đùa giỡn bên còn lại.
Yuko tuy là nói như thế, bất quá lại không biết nói như thế nào. Tay theo eo dời xuống, nhưng chỉ là vuốt phần trong chân của Haruna.
"Yuu... Yuko..." Haruna thở hổn hển, chân có chút ủy khuất... mà bắt đầu.
"un... Nyan nyan muốn làm gì nhỉ?" Giọng nói thập phần độc ác, đã biết rõ còn cố hỏi, như một lão già dê mà cười cười. Haruna không nhịn được một cước đá Yuko văng xuống giường, xoay lưng lại với Oshima. Yuko không hề đùa giỡn, tiện đường mò lên thì cởi luôn váy của Haruna ra, thấy cái quần ren đen hấp dẫn là mắt lại sáng rực lên nhưng cũng cởi nó ra một bên. Dùng ngón tay chạm nhẹ, leo lên, một lần nữa hôn lấy Haruna, lưỡi quấn giao với nhau. Cảm thấy thân dưới cũng đã đến lúc nên đưa 2 ngón tay vào, do dự một chút trước khi ngón tay ngay ngắn chui vào trong Haruna. Kojima nước mắt chảy ra, nhịn không được cắn lưỡi Yuko, nhưng không dùng lực nhiều lắm. Yuko không dám động tay, đau lòng nhìn Haruna, chỉ khi Haruna buông lưỡi mình ra mới dám động thủ. Đôi mắt phủ một màn sương, lần này không phải là vì đau mà vì thoải mái. Oshima cảm giác được thân dưới đã bắt đầu run rẩy, bên trong cũng ngày một chật chội, biết là đã đến lúc. "Ah... Yuu... Yuko..." Không ngừng phát ra tiếng rên vụng về, chôn mặt nơi hõm vai của Yuko. Một lát sau Haruna cũng đã đến đỉnh điểm.
Lúc Yuko đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn mặt, Haruna bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ rồi. Vì Haruna lau thân thể nàng thật tốt. Haruna tuy là cao nhưng lại quá gầy, Yuko nhìn thấy có chút đau lòng. Vòng tay ôm ở eo Haruna, đem đầu tự lên ngực nàng, nhẹ giọng nói,
"Ngủ ngon, Oshima phu nhân của tớ."
--
Yuko sau khi xuống xe, đã đến nhà cha mẹ của Haruna, trước kia thì Haruna cũng ở chung với cha mẹ.
"Haruna hả, năm ngoái đã chuyển ra ngoài ở rồi, bởi vì không thể chịu được bác cứ lải nhải, rất là tùy hứng luôn."
"Bác gái, có thể cho cháu địa chỉ hiện tại của Haruna không?"
Haruna mama nhìn Yuko thật lâu, Yuko cũng không nói lời nào, thẳng lưng nhìn đối lại. Sau đó Haruna mama đi đến tủ chén lấy ra một tờ giấy, đưa cho nàng. Oshima đứng dậy cảm ơn, khi mở cửa trước khi đi, Haruna mama hướng Yuko nói, "Về sau, chăm sóc Haruna thật tốt nhé."
Yuko sửng sốt một chút không có nói chuyện.
"Haruna đúng là có khi rất tùy hứng, nhưng mà đứa nhỏ đó chỉ đổi với người mình thích mà tin tưởng thôi."
"Bác gái, làm sao bác biết được chuyện này?"
"Haruna ấy, cái đứa nhỏ đó, lúc gặp ác mộng đã gọi tên cháu, không còn gọi mama nữa rồi."
Yuko hướng Haruna mama lạy, nói: "Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Haruna, nhất định không để cậu ấy chịu bất cứ tổn thương nào."
Yuko đi ra cửa, từ trên lầu hai truyền xuống thanh âm của Kojima Ryo, "Oshima-san, nếu chị không đối tốt với tỷ tỷ, em nhất định sẽ không tha cho chị đâu."
Đây là việc mà Haruna không biết.
Yuko cũng có chỗ không biết chính là, đêm Haruna bị cảm mạo không phải là do Yuko làm. Mà chính là đêm hôm đó, sau khi Yuko đi ngủ, Haruna trong bóng đêm chăm chú ngắm nhìn nàng.
Rồi sau đó,
Hôn lên môi của nàng.
HẾT.
*xúc động* ~ *trấm nước mắt*
ReplyDeletecảm ơn Dồ nhèo á ; v ;
cơ mà 2 người lựn Dồ ới :'(
kệ 2 ng chớ TvT có quà thì ăn mừng đi chứ ; v ;
DeleteCái đoạn cảnh nóng kia đủ để mang nó lên hàng NC rầu nhá bạn Dồ. Đề nghị chèn rating vào ngay cho tôi!!! :v :v ~
ReplyDeleteỜ thì nhẹ nhàng, chưa đủ độ sến như tưởng tượng, Nhưng mà Bư Bư thích cái khung cảnh ban đầu fic này tạo ra: man mác buồn, nhè nhẹ những dòng hồi tưởng. Chuyến đi đến Saitaima của Yuko là hành trình tìm lại hồi ức cũ xưa, cũng là hành trình tìm lại chính mình.
P/s: Thế túm quần lại 2 đứa này trong fic nhiu tuổi thế? Cái vụ cơ thể 95 làm tôi hoang mang a ~
thấy đoạn nóng nó có tí xíu nên kệ nó =)))) mà bạn Bư nói thế thì để mai lên lap gắn rating thêm vào =))
Deletebởi vì cái khung cảnh vừa vào đông man mác buồn đó nên mới edit cái fic này đó :3
tạm trốn ng yêu 1 thời gian để xác định lại tình yêu của mình ~ để cả 2 tự xác định luôn thì có lí hơn ~
trong fic 2 ng cũng cỡ ngoài này thôi =))
ko rõ hồi xưa Nyan tham gia cái AKB to xx làm gì mà bị nói là thân thể 95 tuổi ấy =)) cái đợt XX thể thao trong nhà ấy ~
nên lòi thêm 1 biệt danh từ hồi đấy =))