Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Saturday, December 20, 2014

[FANFIC] Mơ Hồ (KojiYuu)

Tựa: Mơ Hồ
Tác giả: Dồ ft. Geizuke
Couple: KojiYuu

Note:
1. Vô tình tìm lại cái fic viết dở dang cũng lâu lâu rồi, đem ra cùng đồng bọn thêm mắm dặm muối lại... Cơ bản thì đồng bọn muốn HE mà bạn Dồ thì tự dưng nổi hứng lại không muốn như thế :|  nhưng mà trên cơ bản thì cứ chờ xem xao :))

2. Vì 11 hôm rồi (từ cái ảnh hôm 14.12.09) k thấy nhẫn của Kojima-san nên bạn Dồ hem muốn HE :v
3. Có thể là sẽ còn 1 part SP nào đó nữa =]]


----






Yuko's OPV


Có thể cô ấy không biết hoặc không muốn biết rằng tôi đã yêu cô ấy. Tình yêu mà tôi dành cho cô ấy chưa bao giờ ngừng nghỉ, thậm chí tôi yêu cô ấy hơn cả bản thân mình.Cô ấy như một loại độc dược, một loại rượu ủ lâu năm, càng ủ lâu yêu càng sâu đậm, càng không thể tách rời được, tôi yêu cô gái đó đến gần như cả mất trí. 

Nhưng tôi lại không tài nào đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Tôi đã từng nghĩ đến điều đấy nhưng sự thật là tôi vẫn không thể chắc chắn được những suy đoán của mình là đúng.

Tôi phải làm gì đây? Đâu đó trong thâm tâm vẫn tự mách bảo mình rằng cô ấy cũng có tình cảm với tôi, đã không ít lần tôi tin đó là thật, nhưng cũng vô số lần cô ấy khiến cho tôi cảm giác cái suy nghĩ đó chỉ là sản phẩm của sự ảo tưởng. Là do cô ấy đang trêu đùa tôi hay do tính cách cô ấy vốn là như thế.

Chắc tôi vì yêu mà phát điên mất!

Kojima Haruna, người mẫu hạng nhất hiện nay tại Nhật Bản, hiện tại đang là người mẫu độc quyền cho công ty thời trang RICORI của Shinoda Mariko, một nhãn hiệu vừa mới ra mắt không lâu nhưng đã vụt sáng như một hiện tượng của làng thời trang.

Haruna và Mariko có một mối quan hệ rất thân thiết. Mối quan hệ đó là gì tôi không rõ nhưng mỗi lần họ đứng cạnh nhau thì nói thật là tôi chỉ muốn quăng cái máy ảnh vào mặt hai người.

Mà cũng sẵn giới thiệu luôn, tôi là Oshima Yuko, nhiếp ảnh gia của RICORI. Tôi vốn cũng không có tiếng tăm gì nhiều, khả năng chụp hình cũng tầm tầm đủ để không bị chết đói. Và không biết vào một ngày đẹp trời nào đó tôi được mời về làm chụp hình mẫu cho RICORI. Tuy vậy từ khi tôi được nhận vào đây thì tôi chỉ có phải làm việc với mỗi Haruna. Thời gian đầu thỉnh thoảng Mariko vẫn có để tôi chụp cho một số mẫu khác nhưng chỉ được một hai lần thôi và từ đó trở đi tôi chỉ chụp hình cho Haruna.

Có lẽ tôi và cô ấy có duyên với nhau thật.

Lần đầu tiên tôi gặp Haruna là khi tôi chỉ là một trợ lý học việc của một nhiếp ảnh gia khá nổi tiếng, khi đó ông ta đã chụp cuốn Photobook đầu tiên của cô ấy. Lúc ấy tôi và cô ta cũng không hề thân thiết gì, đến cả trừ khi là vì công việc thì tôi cũng chẳng dám trò chuyện với cô ấy nữa.

Năm đó, khi cuốn Photobook của Haruna được xuất bản đã nhận được rất nhiều phản hồi tốt, thậm chí nó trở thành cuốn Photobook bán chạy nhất ở thời điểm lúc bấy giờ. Tuy vậy điều khiến tôi ngạc nhiên là tấm hình duy nhất mà tôi chụp cho cô ấy lại được đem lên làm bìa cuốn sách.

Sau này khi gặp lại ở RICORI tôi vẫn không dám hỏi quyết định đem tấm hình đó lên làm trang bìa là do quản lý hay cô ấy tự quyết. Dù sao thì một chút hy vọng nhỏ đó khiến tôi để mặc cho bản thân mình tự hoang tưởng đi thay vì vùi dập nó.

Bây giờ thì (có lẽ) tôi đã trở thành người chụp hình riêng của Haruna. Với một lịch chụp hình dày đặc của một siêu mẫu như cô ấy thì việc tôi ở bên cạnh cô ấy cả ngày đã dần như một lẽ dĩ nhiên. Cô ấy bận rộn và còn cuốn theo cả tôi, thậm chí có những hôm tôi phải ở lại nhà cô ấy để chuẩn bị cho buổi chụp hình vào sáng sớm hôm sau.

- Oshima-san, nấu bữa tối đi! – vừa bước vào nhà là cô ấy đã lập tức nằm bẹp xuống chiếc ghế sopha.

- Ểh?!

- Mệt lắm. Không vào bếp đâu… - cô ấy nói với cái giọng nhè nhè khi úp toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của mình xuống cái gối của ghế sopha.

Lúc nào cũng vậy, cô ấy luôn nói chuyện với tôi bằng cái kiểu câu cụt lủn đầy ngữ khí ra lệnh đó. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy điều đó thật dễ thương.

Aaaaaaaaaaa… tôi không phải M đâu!

- Tiền thuê nhà một tháng của cô là bao nhiêu? – trong khi ăn bất chợt Haruna hỏi tôi.

- 90 000 yen một tháng.

- Umh… có vẻ đắt nhỉ.

- Làm sao mà bằng căn hộ cả triệu của cô. Haha…– tôi cố gắng nói đùa cho cuộc nói chuyện bớt nhạt nhẽo.

- Uhm. – Haruna gật gật đầu rồi tiếp tục ăn, có lẽ là tôi không có khiếu hài hước.

Mà nói đến nhà của tôi… một tháng tôi về nhà được bao nhiêu lần nhỉ? Tính xem nào một tuần bảy ngày thì tôi đến nhà Haruna năm ngày. Dường như số ngày trong cả tháng tôi ở nhà của mình gom lại cũng không được quá một tuần nữa. 

Tiền nhà ở Tokyo này đâu phải là rẻ đâu chứ!!!

- Hay là cô đến nhà tôi ở luôn đi cho tiện.

Khi đang đứng cùng tôi xem lại mấy tấm ảnh đã chụp, bất chợt Haruna nói làm tôi ngạc nhiên đến nỗi suýt đánh rơi luôn cái máy ảnh.

- Ểh?! Cô vừa nói gì?

- Tới nhà tôi ở. Tôi biết là chỗ nhà cô đang thuê địa điểm cũng khá tốt nhưng cô không được ở thì tốn tiền hằng tháng làm gì cho tốn kém.

Nghĩ xem nào… ở cùng với Haruna sao. Trước nay tôi toàn phải ngủ ở ghế sopha, nếu ở chung biết đâu tôi sẽ được… umh thì, ngủ cùng với cô ấy. Ah… đây không phải là lúc tưởng tượng xa xôi như vậy. Xem nào, tuy là người mẫu nổi tiếng nhưng thực chất Haruna rất lười biếng, việc nhà đặc biệt nhác làm. Chẳng nhẽ cô ấy kêu tôi ở cùng là để…

- Không được!

- Gì mà không được. Chẳng phải đều lợi cho cả hai sao?

- Cái gì mà lợi cho cả hai?!

- Này nhé, cô tiết kiệm được 1 khoản tiền thuê nhà, lại tiện cho công việc của cả 2, tôi có thêm người trò chuyện đêm khuya, nếu cô không ngại thì không cần trả tiền nhà cũng được.

- Cô đang gạ tình tôi đấy à?

- Cô có cho tôi cũng không ham! – tôi biết cô ấy đang đùa nhưng trong tim tôi có chút hơi tổn thương.

- Tôi đâu có rẻ tiền đến mức mà phải đem cho không như vậy!

- Không cần biết cô đắt hay rẻ, trả cái nhà đang thuê đi, ngày mai dọn hết đồ qua nhà tôi ở. Vậy nha! – cô ấy luôn giải quyết mọi việc rất nhanh gọn, mặc kệ ý kiến của người khác.

- NÈ! Ai cho cô tự quyết như vậy. Rồi nhỡ có scandal gì ảnh hưởng đến RICORI chắc Mariko cạo đầu tôi mất.

- Cô tưởng nhìn cô giống con trai lắm chắc…trừ khi mấy tay săn ảnh háo hức muốn tạo scandal cho tôi mới nhìn nhầm thôi, chắc chả sao đâu, với cả chuyện đó dễ xử lí thôi, yên tâm đi. Cùng lắm lúc đó tôi bảo cô là người tình bí mật của tôi là ổn. – quả thật là một con người đáng sợ, nói về scandal mà nhẹ nhàng như không vậy.

- C-cái gì… người tình gì chứ? – tôi biết là hai má mình đang đỏ bừng lên và tôi đang cố cao giọng để che giấu điều đó.

- Sao? Cô không thích làm người tình của tôi thì làm giúp việc cũng được. – cô ấy đem tôi từ chín tầng mây đẩy nhẹ xuống đất với một nụ cười hết sức thản nhiên.

Tôi xấu hổ đến mức không thể nói gì thêm nữa, nhưng tôi lại không thể để cô ấy biết tôi đang ngượng được, nếu thế cô ấy sẽ biết tôi thích cô ấy mất. Thế là tôi đành tỏ ra im lặng quay mặt sang chỗ khác.

- Sao vậy? Cô giận à? – cô ấy lay lay tôi, chết thật, chưa bao giờ tôi muốn cô ấy tránh xa tôi ra như bây giờ.

- K-không có!

- Thôi nào, tôi đùa thôi mà. Cô dễ giận thật đó! Hay là… - đột nhiên cô ấy cúi sát lại gần tôi, tôi có thể nghe rõ được nhịp thở của cô ấy ngay bên tai mình. – Hay là… Cô thích tôi sao?

Haruna nói xong liền quay lưng đi để tôi đứng như chôn chân ở đó. Cô ấy đã biết rồi sao?




-------

Haruna's OPV 



- Mogi-san, người đó là ai vậy?

- Ý cô là Yuko? À… đó là trợ lý học việc của tôi, Oshima Yuko. Có vấn đề gì sao?

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy ngoài ấn tượng đó là một người khá nhỏ con ra thì tôi cũng chẳng có lưu tâm gì nhiều. Có điều là… tại sao cô ta cứ nhìn tôi chằm chằm như thế?

- Tôi thích tấm này.

Trong khi lựa chọn những bức ảnh có thể đưa vào Photobook đầu tiên của tôi, tôi bị ấn tượng bởi một tấm chụp tôi từ xa. Nó giống một bức hình chụp lén hơn bởi vì tôi cũng hoàn toàn không biết mình đã chụp tấm này khi nào. Nhưng tôi khá là thích nó, màu nắng vàng nhạt nhòa xuyên qua khẽ lá xanh, tôi trong chiếc váy trắng tinh ngồi ngẩn ngơ nhìn về một nơi nào đó. Màu sắc, đường nét lẫn cả hồn ảnh đều rất tuyệt.

- À, tấm này Oshima-san chụp đó. – Mogi-san nhìn bức ảnh cười nói – Con bé đó cũng khá, nếu được dạy dỗ thêm một chút chắc chắn cũng thành tài sớm thôi.

- Oshima?

- Là trợ lý học việc của tôi hôm nọ cô đã hỏi đấy.

Thì ra cô ta.

Tôi quyết định đem tấm ảnh đó làm hình bìa cuốn Photobook đầu tiên của tôi. Sau này, thỉnh thoảng tôi cũng có đôi lần làm việc chung với Yuko, cô ấy không hề hỏi tôi gì về tấm hình bìa ấy, cô ta không thấy lạ sao. Nhưng hình như kể từ đó trở đi, ngoài cô ấy ra tôi không thấy ai chụp hình cho mình mà đẹp hơn cả.

Một thời gian sau, Marichan mở công ty thời trang mời tôi về làm người mẫu độc quyền. Tôi và Marichan vốn là họ hàng xa, từ bé cả hai đã rất thân thiết với nhau nên chuyện tôi làm việc cho chị ấy cũng sẽ chẳng là vấn đề lớn lao gì. Tuy nhiên tôi chợt nghĩ nếu để Yuko chụp cho mình thì sẽ tốt biết bao. Thế là tôi một hai nằng nặc đòi Marichan mời Yuko về RICORI.

Về cơ bản thì chỉ là tôi không muốn tài năng như cô ta bị lãng phí.

- Kizuko-san, chị có thấy Oshima-san đâu không?

- Hình như em ấy đang ngủ ở trong phòng thay đồ đấy.

- Ngủ?

- À, tại vì buổi chụp hình sáng nay của em. Cô ấy phải đến sớm để chuẩn bị trang phục và cả máy móc.

- Ồ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị.

Khi tôi bước đến phòng thay đồ, không khó để tôi có thể lập tức nhìn thấy cô ấy đang nằm dài lên bàn ngủ với một tư thế khá là khó chịu. Nằm như vậy mỏi chết!

Tôi tiến lại gần cô ấy với chút do dự, tôi có nên đánh thức cô ta không. Có vẻ như cô ấy đang rất mệt mỏi, có lẽ tôi nên để yên cho cô ấy ngủ.

Umh… tóc Yuuchan mềm thật, tôi nghĩ mình có thể nghịch nó mãi mà không chán đấy. Mà khoan đã… Yuuchan? Thậm chí tôi vẫn còn gọi cô ấy là “Oshima-san” cơ mà!

- Yu-yuuchan… - tôi vô thức khe khẽ bật thành tiếng.

- Umh.. hửm…

Trong một thoáng bất chợt, tôi cảm thấy cái cách cô ấy dụi mắt thật dễ thương. Yuko đã thức giấc nhưng cô ấy không hề có vẻ ngạc nhiên vì sự hiện diện của tôi.

- Kojima-san, có chuyện gì vậy?

- Không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi cô mấy bộ ảnh cô làm đến đâu rồi?

- Cũng sắp xong rồi. – cô ấy vừa ngáp vừa trả lời tôi.

- Bộ cô thiếu ngủ lắm hả?

- Un… nhà tôi khá xa studio mà tôi lại phải đến sớm để chuẩn bị nên ngủ không đủ.

- Sáng mai có buổi chụp, vậy tối nay cô đến nhà tôi đi.

Từ sau đó cô ấy đến nhà tôi thường xuyên hơn và đều là chuẩn bị cho các buổi chụp hình. Yuko khá dễ ngượng, cô ấy không thích ngủ cùng giường với người khác nên luôn nằng nặc ngủ ở sopha. Ngoài ra thì đây chính là loại người nghiện công việc, cô ấy thường ở phòng khách nhà tôi lóc cóc chỉnh sửa hình ảnh, có hôm đến gần sáng tôi còn thấy cô ấy vẫn làm việc. Nếu tôi không nhiều lần bắt cô ấy ngủ chắc chắn lại sẽ đem cái bộ mặt bơ phờ đến studio.

Con người này luôn tạo cho tôi một cảm giác kì lạ. Từng chú, từng chút một… tôi muốn lại gần cô ấy hơn.

- Hay là cô đến nhà tôi ở luôn đi cho tiện.

Dần dần ở bên cạnh Yuko càng lâu tôi càng không muốn rời xa cô ấy. Tôi không biết rõ liệu mình có thích cô gái này hay không, nhưng hiện tại tôi đang đặt cược tất cả cảm xúc của mình cho việc này.

Đúng như dự đoán của tôi, cô ấy ra sức từ chối. Nếu là tôi bình thường thì tôi sẽ không cố gắng thuyết phục nữa làm gì, tôi vẫn thường thích để kệ mọi thứ tự nhiên diễn ra hơn. Nhưng lần này thì khác…

- Hay là… Cô thích tôi sao?

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy. Khi tôi quay lưng đi cô ấy vẫn đứng chôn chân ở chỗ cũ. Liệu chỉ đơn thuần rằng cậu đang shock hay thật sự tôi đã nói trúng tim đen của cậu rồi, Yuuchan?

Haruna ơi là Haruna… Tại sao lại liều như vậy chứ?

- Okaeri!

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Yuko dọn sang ở cùng tôi. Cuộc sống vốn cũng không có gì thay đổi mấy, chỉ có vì chúng tôi ở cùng nên tôi yêu cầu cả hai phải xưng hô thân mật hơn một chút.

- Ểh?! Kojima-san… umh, à… Tadaima!

- Này! Tớ đã nói với cậu gọi tớ là Nyan nyan rồi cơ mà! Dù sao thì chúng ta cũng ở cùng nhà… - một cách vô ý, tôi bĩu môi như đang làm nũng.

*tách*

- Woah! Nyan nyan dễ thương thật đó! – cô ấy hí hửng khoe cho tôi “tác phẩm” của mình.

- Nè! Ai cho cậu chụp tớ! Xóa đi!!!

- Không! Dễ gì chụp được cậu dễ thương được như vậy.

- Xấu lắm, xóa đi! Yuko~

Tôi cố giật lại máy ảnh từ tay Yuko, ban đầu cậu ấy để máy ở trên đầu nhưng sau khi sực nhớ về chiều cao khiêm tốn của mình thì Yuko nhanh chóng giấu ra sau lưng. Trong lúc giằng co, bất chợt tôi nhận ra mặt cả hai đang gần nhau… rất sát.

Nếu bây giờ tôi hôn cậu thì có sao không nhỉ?

Môi của tôi đã chạm vào môi của Yuko, rất nhẹ, rất khẽ… Cô ấy ngỡ ngàng nắm lấy vạt áo của tôi, điều đó khiến tôi hoàn toàn không muốn rời khỏi đôi môi ấy. Đưa cánh tay giữ lấy cái eo nhỏ nhắn, tôi muốn đem con người trước mặt mình ôm siết vào lòng, chặt, thật chặt.

Hiện tại trí óc của tôi dường như đang dừng hoạt động, tôi không biết rõ bản thân mình đang làm gì với đôi môi mềm mại ấy của Yuko. Điều duy nhất tôi ý thức được là mình đang nhấm nháp đôi môi ấy, thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó, từng chút một trút lấy hơn thở của Yuko.

Đến cuối cùng do cả hai đều cần không khí nên tôi đành phải buông cậu ấy ra. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc.

- X-xin lỗi…

- S-sao cậu lại... hôn tớ? – Yuko nói lắp bắp, giọng nói khàn khàn nghe cũng lạc hẳn đi.

- Vì… tớ thích… - tôi lặng lẽ đưa tay vuốt đôi môi đang sưng đỏ trước mắt mình.

- Tớ… cậu…

- Vì tớ muốn đánh lạc hướng cậu để lấy cái máy ảnh thôi! Không có gì cả! Haha…

Đồ ngốc! Tôi đang nói cái gì thế này.

- Oh… đây – Yuko đưa chiếc máy ảnh của cô ấy cho tôi – Cậu không thích tấm nào thì cứ xóa đi. Xóa hết cũng được! Tớ mệt rồi, tớ đi ngủ trước đây.

Cô ấy nói mà đầu cứ cúi gằm xuống đất, tôi không thể nhìn thấy được đôi mắt của cô ấy, tôi không thể nào biết được cô ấy đang nghĩ gì. Phải chẳng tôi vừa làm tổn thương người tôi yêu?

“Người tôi yêu” sao? Yuko bỏ về phòng và khóa chặt cửa lại, tôi không biết liệu cậu ấy có đang khóc không. Tôi yêu Yuko nhưng lại khiến cho cô ấy khóc…

Liệu sau đêm nay cô ấy có tha thứ cho hành động ngu ngốc của tôi không?

Liệu sáng hôm sau chúng tôi có thể tiếp tục vui vẻ nói chuyện với nhau hay là khi tôi thức giấc sẽ không còn tìm thấy được sự tồn tại của Yuko trong căn nhà này nữa?



Tôi không biết, thật sự tôi không hiểu. Tình yêu… tại sao nó lại khó chịu đến như thế?


...

2 comments:

  1. ơ thế Sama đẹp trai cao ráo có trong cảnh nào vậy????giới thiệu để quảng cáo à chị ơiiiiiiiiiiii

    ReplyDelete
  2. tung tiếp part special đi bé dồ ới oi7iiiiiiiiii -_-

    ReplyDelete