A Point
Where the Past and the Future Intersect
Where the Past and the Future Intersect
Permission: I got it (-∀-`)
Pairing: NanRuru (Shimazaki Haruka x Mori Anna)
Translator: Me a.k.a Jo@blogger
Đoạn này các bạn đừng đọc thì hơn ;A;
p/s: 2.9.11 tôi không thể tiếp tục theo dõi em được nữa. 1 năm ròng đó em có cho mấy bé kia up hình 2 lần, 1 lần ảnh ẹo k biết ở đâu mà mờ căm ; A ; nhưng ít ra tôi biết em còn liên lạc với các thành viên khác đặc biệt là Ranran và Nana :D em như một cơn gió lướt qua cuộc sống của tôi rồi gần như biến mất.
Khi ouji biến mất thì hime ; A ; nói chung là ;A; em đã hành little oshi của tôi trong 1 khoảng thời gian kha khá ;A; 2 đứa ngốc tụi em tốt nhất là còn liên lạc với nhau đấy nhé ; A ; (ôi mong ước)
p/s 1: Anna là đồ ngốc, đồ ngốc đồ ngốc ;A; Pokutan ngốc ;A;
p/s 2: Paru cũng là đồ ngốc ;A; Parutan ngốc ;A;
P/s 3: tôi cũng ngốc vì cắm đầu vào 2 đứa ngốc này ;A;
Anna à liệu em có xuất hiện lại một lần nữa để làm ouji của hime trước công chúng không???
Đó như một một ánh sáng le lói lên
trong lòng Haruka khi họ gặp nhau lần đầu tiên. Một sự thu hút ngay tức thì, cảm
giác lúc nào cũng muốn được bên cạnh người đó. Ban đầu, điều đó làm Haruka hơi
khó xử nhưng rồi bằng cách nào đó thì cô gần như bị cô gái đó mê hoặc. Nhưng đó
là một bầu không khí dễ chịu với Anna.
Tất cả những lời mời, nụ cười ngây ngô, giọng nói quan tâm và ánh mắt trong vắt
không một chút giấu giếm.
Haruka cũng sớm biết rằng không chỉ một mình cô bị Mori Anna mê hoặc, mà là tất
cả cả mọi người. Haruka đã để ý đến Anna rất nhiều, điều đó thật khó cho cô. Cô
ấy đầy mê hoặc và trong sáng. Cô quan tâm và thân thiết với mọi người. Mọi
người bao gồm luôn Haruka. Họ không phải kẻ địch của nhau, nhưng Haruka không biết
làm sao để có thể hiểu được sự vô tư của Anna và cũng không biết những cô gái
khác đang nghĩ gì, Haruka chỉ có thể tiếp tục giữ khoảng cách của mình.
Cho đến ngày đó.
Đó là một ngày mưa tầm tã và Haruka
đã dành cả một tiếng đồng hồ để lục lọi túi xách và ngăn tủ chỉ để tìm một cái
ô. Cô thở dài, nhìn khung cảnh ướt át trước mắt qua khung cửa, khi cô nghe có
tiếng cười khúc khích từ phía sau. Khi quay lại thì thấy có ba cặp mắt đang
nhìn cô, hai trong số đó thì nhìn với ánh mắt thích thú còn một thì có vẻ hơi
ngại ngùng.
“C-Có gì sao?” Haruka ấp úng, tất cả cũng vì cô gái ngồi giữa – Anna, người như
đang làm nhân giữa cái bánh sandwich là Suzuran và Mariko, cả hai người họ đang
cười như điên. Haruka quay lại, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Anna –
không phải một Anna cool và quyến rũ – nhìn ngượng ngùng.
Lại một tràng cười nữa của Suzuran và Mariko, họ vẫn đang ‘kẹp thịt’ Anna đáng
thương. “Có nói không nào!” Suzuran lên tiếng giữa tràng cười.
Anna, người nhìn như có vẻ sẽ chết vì
ngượng, nhìn Haruka đang xấu hổ. Cô đưa tay, đưa cây dù của mình cho Haruka. “Um…
cậu quên dù phải không? Cứ dùng của tớ đi.”
Nụ cười lúc Anna đặt cây dù vào tay Haruka mà không cần chờ câu trả lời của
người kia dường như nó không giống với nụ cười thường ngày. Nó không thể nào
giận được, một sự mê hoặc chết người, nhưng bây giờ nó vẻ thật hơn, trung thực
hơn, Anna hơn.
Haruka đã nhìn ba cô gái đó, mắt cô dính chặt vào lưng của Anna. Trở về nhà cùng với một nụ cười ngượng ngùng và
đôi má ửng hồng. Ngày tiếp theo, khi Haruka đưa trả dù với một hộp kem như một
lời cảm ơn, họ đã có một cuộc trò truyện nho nhỏ trong ngày. Bắt đầu thì ai
cũng ngượng ngùng nhưng càng về sau nó càng ồn ào và vui vẻ.
(Và họ dường như không thể tách rời từ hôm đó. Vài tháng sau cái ngày đó, trong một ngày mưa ẩm ướt, cả hai người cùng
về nhà dưới một chiếc ô khi tay của họ đang khoác vào nhau, Anna đã thừa nhận
điều đó.
“Tớ đã muốn nói chuyện với cậu từ ngày đầu tiên,” Khuôn mặt xấu hổ của Anna ửng
đỏ khi nói những từ đó, một âm thanh vừa đủ để Haruka có thể nghe qua tiếng
mưa. “Nhưng cậu luôn luôn giữ khoảng cách với mọi người, tớ chưa bao giờ biết
được rằng cậu đang nghĩ gì. Thành thật mà nói thì tớ hơi sợ đó.”
Haruka hơi khó chịu khi mọi người
nhìn họ, và Anna đã cố thuyết phục cô dù cô ấy cũng đang ngượng như thế. Cô
cười và cảm thấy như mình đã gần gũi hơn với Anna. Họ đúng là một cặp đôi ngốc,
Haruka nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Anna không cho cô mượn dù và họ cũng sẽ
chưa bao giờ nói chuyện với nhau. ‘Tụi tớ
đã làm hết sức rồi đó.’ Haruka nghĩ về điều đó một lần nữa và cô đã viết
một cái ghi chú để gửi cho Suzuran và Mariko để cảm ơn họ gì đã ức hiếp Anna
vào ngày hôm đó.)
-
Lần đầu tiên Anna cảm thấy có gì đó
khác, một điều gì đó, dành cho Haruka, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái
kia khóc. Anna thì không biết cách để làm người khác vui. Cô cũng chẳng bao giờ
đưa ra một lời khuyên nào để giải quyết vấn đề cho mọi người. Nhưng cô là một
người kiên nhẫn. Cô có thể ngồi hàng giờ đồng hồ mà không làm gì. Anna nghĩ cô
ấy chỉ như một người bạn tốt, ít nhất là vậy.
Cô ngồi bên cạnh Haruka. Lắng nghe cô
gái kia nức nở và khóc. Những người khác có ý định đến giúp nhưng Anna đã lắc
đầu và đưa tay ra hiệu là cô sẽ ở lại với Haruka.
Anna không vòng tay mình qua vai
Haruka, cũng không xoa lưng cô ấy, cũng không cố ôm cô ấy và khi Haruka ngả đầu
lên vai Anna, Anna cố gắng ngồi im đó. Cô cũng không nói ‘Không sao đâu.’ và ‘Tớ chắc
mọi thứ sẽ ổn thôi mà.’ Hay ‘Cậu sẽ
ổn mà.’ Nhưng khi Haruka thì thầm với cô, “Đừng đi,” Anna đã trả lời chắc chắn rằng, “Tớ không đi đâu.”
Haruka không nói tại sao cô lại khóc
nhưng Anna cũng không để tâm. Tất cả những gì cô muốn Haruka biết là cô ấy
không cô đơn và luôn có Anna bên cạnh cô ấy. Rất lâu sau đó, nhịp thở của
Haruka cũng chậm dần và tiếng nức nở cũng không còn. Nhẹ nhàng, Anna cẩn thận
để Haruka nằm lên đùi mình. Chỉ một cử chỉ nhỏ, khẽ vuốt tóc Haruka, nhưng cử
chỉ đó chỉ làm Anna nhận ra rằng tay cô và Haruka đã đan lại với nhau từ lúc
nào.
(Anna vẫn chìm trong suy nghĩ của bản
thân. Chỉ là một suy nghĩ vu vơ, trở thành một lời tự hứa với bản thân. Là
Haruka, người đã bắt cô nói ra, chỉ một khoảng thời gian ngắn, suốt đêm hôm đó
cả hai người họ chỉ nằm gần nhau trên chiếc giường, nói về khoảng thời gian đó
và khoảng thời gian kia và nhớ lại khi.
Anna cười và mặc cho đã biết rằng
điều đó là vô ích. Cô không thể kháng cự lại khi Haruka phồng miệng và khẽ chạy
dọc ngón tay lên tay Anna, những hành động mà Anna thích vô điều kiện. Cô ấy đã
bắt cô cười và nhấn mạnh đầu cô xuống gối, nhìn nụ cười của Haruka. Cô đặt tay
Haruka vào tay mình và đeo một vật nhỏ vào tay Haruka, cũng giống như chiếc
nhẫn mà cô đang đeo.
“Tớ sẽ không bao giờ làm cho cậu buồn lần thứ hai đâu, Haruka.”)
-
Về phần Haruka, lúc mà cô nhận ra thì
đúng là sốc. Không thể nhận rằng cô đã cảm thấy có gì đó của Anna làm cô sốc –
điều này chưa bao giờ xảy ra, nó cực kì
hài hước – đó là điều kinh hoàng khi cô nhận ra rằng Mina đã chứng kiến hết
tất cả.
Cô đã đứng phía sau camera, chờ Anna
ghi hình xong phần video thừa nhân cho một chương trình thực tế, khi nhận thức
được những gì sắp diễn ra/ Cô đã đứng xem Anna rất gần và nghe những lời cô ấy nói
- sự thừa nhận của cô ấy – bất ngờ thay, tất cả những gì Haruka nghe thấy lúc
này là tiếng tim đập của bản thân. Nó át luôn cả những gì Anna đang nói.
Thình thịch… thình thịch… Thình thịch…
“P-Paru, cậu…”
Haruka quay lại, mở to hai mắt, nhìn phản ứng của Mina. Cố gắng lắc đầu nhưng
đôi má ửng hồng lên càng nhanh và cô cảm thấy như muốn bốc cháy luôn.
“O.M.G, Có phải em!” Mina cười tinh ranh và tiến lại gần lại Haruka. “Có phải
em đã nhận ra điều đó khi xem đoạn video thừa nhận giả của Nanchan- oh trời ơi bác
Aki-p ơi!” Nói rồi cô bật cười và Haruka cố gắng ngưng nó lại nhưng vô ích.
“Minarun! Đ-Đừng nói với ai! Hứa với em được không?”
“C-Chị hứa.” Minarun cố gắng làm mặt nghiêm túc trong 1 giây, đủ dài để nói mấy
từ đó, trước khi bật cười còn lớn hơn lúc nãy, làm Haruka hoàn toàn thất vọng,
“Điều đó thật rẻ tiền, Paru ơi!”
(Nhưng thật ra Minarun đã chẳng giữ lời hứa và đi nói với Anna khi Haruka không
để ý. Haruka như bị bóp nghẹt bởi những tràng cười từ Minarun, khi Anna bỏ cô
ấy ra. Haruka nghĩ Anna sẽ làm gì đó hài hước nhưng chẳng có gì đến cả. Thay
vào đó Anna đã mỉm cười và ôm chặt lấy cô.
“Cậu thật đáng yêu.” Anna thì thầm với một nụ cười khúc khích và hôn vội lên má
cô ấy một cái, điều đó làm Haruka cảm thấy yên tâm hơn.)
-
Lần đầu tiên nghe về quyết định rút
khỏi nhóm của Anna – và sự thật là Anna đã không nói với cô về điều đó – Haruka
chẳng biết phải làm gì, cũng không biết nên nghĩ thế nào.
“Anna,” Đó là từ duy nhất mà cô có thể nói. Những người khác đã khóc, vài người
đã đến an ủi cô ấy nhưng Haruka không biết nên làm gì, không biết nên nghĩ gì. “Anna”
Cô cứ liên tục lập lại nó, nhiều lần hơn nữa, cô gần như lạc giọng với sự hoài
nghi.
Cô đã về nhà từ sớm, lặng lẽ rời đi mà
không ai khác biết, và khi đến nhà. Cô nghe tiếng mẹ gọi nhưng mặc kệ và đi
thẳng về phòng, đóng cửa, khóa cửa.
Cô ngồi trên giường, nhìn vào điện thoại, chờ đợi một cuộc gọi, chờ đợi một tin
nhắn, chờ đời Anna. Nhưng chẳng có gì đến, một giờ trôi qua. Haruka chưa bao
giờ cảm thấy cô đơn như lúc này.
Cô muốn khóc bởi vì đau, đau lắm, rất đau
– nhưng chẳng có giọt nước mắt nào rơi cả.
Điện thoại bất ngờ có một tiếng bíp, vô hồn nhìn vào màn hình mà không buồn mở
mail. Đó không phải mail mà cô đang đợi. Đó không phải là nhạc chuông tin nhắn
từ Anna. Một phút trôi qua và điện thoại cô lại bíp một lần nữa. Và một lần
nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần
nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa.
Điện thoại vẫn liên tục vang lên những tiếng Bíp.Bíp.Bíp khô khốc. Một lần và một lần nữa nhưng đó không phải là
âm thanh mà cô muốn nghe và Haruka cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Đau quá. Điện thoại cô vẫn tiếp tục vang
lên những tiếng bíp.
“Dừng lại… làm ơn… dừng lại đi… Anna…
dừng lại đi… không… làm ơn…” Haruka cầu nguyện, cầu xin, năn nỉ. Nhưng chẳng ai
đáp lại lời nguyện cầu của cô, cũng không ai nghe được lời cầu xin của cô, cũng
không ai biết về những lời năn nỉ của cô và tiếng ồn vẫn không dừng lại.
Haruka hét lên.
“Dừng lại… làm ơn… dừng lại đi… Anna… dừng lại đi… không… làm ơn…”
“Haruka! Haruka!” Anna đánh thức Haruka
khỏi cơn hoảng loạn, ngững những tiếng nức nở của cô gái kia lại. Haruka nhìn
quanh phòng sợ sệt, ánh mắt đầy nỗi sợ hãi. Cô đã tìm được Anna và điều đó làm
cô cảm thấy bình tĩnh.
“Anna…”
“Chỉ là một giấc mơ thôi. Tớ ở đây,
tớ không đi đâu cả.” Anna lo lắng và kéo cô gái lại gần hơn, vòng tay ôm lấy
một Haruka vẫn đang run lên từng đợt. Tay Haruka khẽ di chuyển và nắm chặt vạt
áo cô. Anna cảm thấy như có một hồ nước trong đôi mắt ấy và có cái gì đè nặng
lên ngực cô khi cô nhận ra mình đã sai rồi.
Đó là một trong những khoảng thời
gian tồi tệ trong cuộc đời của Haruka và nỗi sợ hãi chưa bao giờ rời bỏ cô. Ác
mộng, dù không thường xuyên, đến rồi đi, và mỗi lần như vậy Haruka thường giật
mình tỉnh giấc khi mình đang khóc. Trái tim cô tan vỡ vì Anna. Đôi lúc Anna cảm
thấy bản thân mình có lỗi dù không biết bao lần Haruka nói rằng đó không phải
lỗi của cô, Anna biết điều đó. Cô biết cô là người đem đến rất nhiều nỗi đau
cho Haruka và cô cũng biết điều đó đau đớn như thế nào. Nhưng cô không thể làm
gì được nên cô chỉ tập trung vào những gì cô có thể làm.
“Tớ sẽ không đi đâu hết.” Lời của hứa Anna, một lần nữa, hứa với Haruka và bản
thân mình.)
-
Nhưng lần đầu tiên học dính phải một
scandal và sự ra đi, tất cả những chuyện đó. Haruka đã cảm thấy sự thất vọng và
khó chịu cứ len lỏi trong cô. Anna đã gặp họ với một nụ cười, vẫy chào trong
vui vẻ và chào họ với tất cả năng lượng
nhưng Haruka chỉ cảm thấy điều đó quá phiền và có một chút bực bội nữa. Cô thấy
tức giận vì Anna cứ diễn như không có điều gì xảy ra, tức giận vì Anna đã rời bỏ
vị trí đầu tiên, tức giận bản thân cô ấy vì không làm gì cả và tức giận cả bản thân mình và Anna bởi vì chết tiệt, Anna
nhìn thật, thật xinh đẹp và tốt và ít
nhất cô cũng có thể hỏi Mina hay Suzuran để có một tấm hình của Anna nên cô
sẽ không làm gì để gây bất ngờ cả.
Và khi Anna đứng trước mặt cô và họ
chào nhau với một nụ cười ngượng nghịu và những lời chào hỏi lúng túng. Những
người khác bắt đầu rời khỏi và để họ lại một mình. Họ đi với nhau trong sự im
lặng suốt một quãng đường dài cho đến khi Haruka vấp phải thứ gì đó và Anna đã
đỡ cô – vòng tay quanh Haruka, khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài inch. Có một dòng
điện bất ngờ chạy qua cơ thể và vòng tay ấm áp của Anna ôm trọn lấy cô làm
khuôn mặt trở nên ửng hồng. Nhanh chóng buông nhau ra, cả hai lúng túng xin lỗi
nhau cho đến khi người kia ngăn lại và những cảm xúc như đang tra tấn Haruka
cũng biến mất trong chốc lát.
Họ nói về mọi chuyện, đến nhiều nơi,
chụp ảnh purikura với nhau và trước khi Haruka nhận ra điều đó, cô đã bật cười
với những trò đùa của Suzuran. Một trò đùa nữa đã làm mọi người cười, ánh mắt
Haruka lướt qua Anna. Anna nhìn cô, trìu mến và gần như – Haruka ghét phải thừa
nhật điều đó – nhưng dễ thương, với nụ cười trong vắt trên khuôn mặt cô ấy,
trước khi bản thân đông cứng lại, Haruka cũng nở một nụ cười. Y như bắt chước lại và ủy mị nhưng Haruka có thể
đắm chìm hoàn toàn vào trong ánh mắt mê hoặc đó của Anna.
Trước khi nói câu tạm biệt, Anna đã
bước về phía Haruka và mỉm cười ngây ngô, như thể nếu không cười như thế cô ấy
sẽ không cười lại, và Haruka đã đáp lại hành động đó.
“Tớ sẽ không đổi số đâu.” Anna nhẹ
nhàng nói với cô và Haruka cũng không thể ngừng những nụ cười, chỉ những từ ngữ
đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
“Của tớ cũng vậy.” Haruka nói kèm
theo một nụ cười.
Họ ôm nhau sau một thời gian dài,
Haruka đã cảm thấy nếu mọi chuyện vẫn như cũ. Họ ôm lần cuối trước khi bị chia
cắt, vẫn là những nụ cười. Quay lại với mọi người và nói lời tạm biệt với nhau,
tình bạn của họ lúc đó có lẽ còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Buổi tối đó, khi Haruka thay quần áo,
cô đã tìm thấy một mảnh giấy trong túi áo khoác, được gấp rất cẩn thận.
Tình cảm của tớ sẽ không thay đổi.
Chúng chỉ là những từ ngữ đơn giản nhưng cũng đủ để làm Haruka cười hạnh phúc,
cảm giấc rất, rất ư là ấm áp khi cô gửi mail đến số điện thoại quen thuộc.
Tình cảm của tớ cũng không thay đổi.
-
Khi Anna vướng phải những tin đồn, lần đầu tiên cô nói chuyện với Haruka.
“Tớ yêu cậu.”
Họ đang trong phòng của Anna cònHaruka thì đang ngồi trên giường, và mắt thì mở rất to.
“P-Pokutan?”
Họ chưa bao giờ thừa nhận tình cảm
của mình; họ không cần khoe mẽ nhưng họ biết điều đó tồn tại. Nhưng đó là một cảm giác
khó chịu sâu trong trái tim của Anna, và cô biết điều đó sẽ xảy ra, bất chợt cô
muốn nói cho Haruka biết những gì cô đang cảm nhận.
“Tớ yêu cậu.” Anna lặp lại, bò lại nơi Haruka đang ngồi và quỳ trước đó. Haruka
đang nhìn cô một cách khó hiểu và lúng túng, Anna, bất ngờ thừa nhận điều đó,
rất nghiêm túc. “T-Tớ nói, tớ yêu cậu.”
Vài giây trôi qua trước khi Haruka
mỉm cười và Anna có thể cảm thấy được những ngón tay của Haruka đang luồn trên
tóc vô và trượt xuống má, rất nhẹ nhàng.
“Tớ cũng yêu cậu”
Haruka cuối xuống và hôn lên trán
Anna, Anna cảm thấy toàn thân nóng ran lên.Trong khoảnh khắc, cảm giác khó chịu
biến mất thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và tình yêu – tình yêu mà chỉ một
mình Haruka có thể đem đến cho cô.
(Đây là lần đầu tiên Anna nói điều đó với Haruka nhưng chắc chắn đó sẽ không
phải là lần cuối cùng.
Thi thoảng cô không thể nói ra điều
đó vì nó rất khó và đau đớn với cô. Những từ đó nghẹn trong cuống họng cô, cảm
giác rạo rực trong tim như đốt cháy lồng ngực cô, nhưng cô cũng biết cô không
thể nói điều đó, không phải cách bình thường giữa mọi người và cũng không phải
khi Haruka cảm thấy rất, rất, rất khó có thể chạm tới cô ấy, Nhưng họ đã vượt
qua được khoảng cách, cả hai người, tiến từng bước một, và giờ họ đã có nhau.
Anna nói điều đó một lần nữa, lần này ngọt ngào hơn và đặc biệt hơn gấp trăm
lần những lần khác, khi họ ở trong phòng của Anna và trên giường của Anna, quấn vào nhau,
và tay thì đan từng ngón lại với nhau.
“Tớ yêu cậu. Không cần sẽ có gì xảy ra, tớ vẫn sẽ yêu cậu” Anna thì
thầm. Họ đã mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn
và chắc chắn hơn. Mọi thứ sẽ khó khăn nhưng họ sẽ kiên cường. Anna nói
cho Haruka mọi cảm giác của mình và khi không có cách nào khác Anna sẽ làm gì
đó ngốc nghếch vì Haruka của cô, chỉ cần là vì Haruka.
Và Haruka bật cười khúc khích, cười
lớn và tiến lại gần với Anna hơn. Nụ cười và đôi mắt của Haruka ngập tràn cảm
xúc – tình yêu và sự yên bình – và Anna nghĩ Haruka thật sự, thật sự rất đẹp.
“Được rồi.” Haruka thì thầm, khẽ để tay lên mặt Anna. Kéo lại gần mình hơn và
hôn lên trán cô, chần chừ đôi môi trong chốc lát trước khi bị vòng tay của cô gái kia ôm chặt.
“Tớ cũng yêu cậu”)
END.
---------
Đến cuối cùng thì tôi vẫn nhớ em, không thường xuyên nhưng vẫn nhớ, cảm giác khi biết về tin đồn của em, rồi biết em sẽ retire, biết em sẽ biến mất khỏi đôi mắt của tôi như một cơn gió. Nhưng tôi biết em sẽ vẫn tiếp tục làm tốt những việc mình nên làm. Em sẽ tiếp tục kiên cường, tiếp tục là một cô gái ngơ ngơ nhưng đầy trách nhiệm. Và với tôi, em luôn luôn là Ouji của Hime.
2011.09.02 - 2012.09.02
Rồi sẽ có ngày em trở về chứ? Về lại với hime ngốc của em. Dường như chỉ có một mình em mới làm cho cô ngốc đó cười một cách ngượng ngùng, cười một cách đúng nghĩa của một nụ cười. Hime luôn cười, nhưng đôi mắt thì buồn da diết, buồn đến đau lòng. Hime của em cũng đã mạnh mẽ lên nhiên rồi. Vậy thi chắc chắn Ouji cũng đâu thua kém Hime phải không?
Không yêu không được mà T_T
ReplyDelete2 đứa baka T_T
Mình cũng baka luôn khi yêu 2 đứa này T_T
p/s: chắc do Jo vội quá nên có nhiều lỗi chính tả ~ Khi nào rảnh thì edit lại hén :)
edit lại hết rồi đó ;A; sẵn tiện sến thêm 1 mớ luôn ;A;
DeleteTừ ngày Ouji đi, chẳng còn thấy Hime cười như trước nữa, cái nụ cười tươi ơi là tươi. Lúc nào nhìn thấy ảnh, dù khóe miệng có cong lên như thể đang hạnh phúc thì đôi mắt nhìn buồn khôn tả. Giờ nhìn lại ảnh cả hai chụp chung mà chỉ muốn khóc, nụ cười ngày ấy hình như là theo Ouji mà đi mất rồi.
ReplyDeleteMỗi lần xem MG3,[nếu như Anna đóng vai Peace thì hay lắm nhỉ]...chỉ biết ngồi cười trừ...nghĩ rằng mình mà khóc thì thật mất mặt.
Puro team!...Nơi mình đặt hi vọng ở AKB sau khi Korin bắt đầu sự nghiệp diễn viên một cách chính thức...bay theo gió rồi.
Ouji luôn quan tâm đến Hime, điều này chắc sẽ ko thay đổi đâu.
DeleteVà cả lời hứa Ouji đã hứa là ko làm Hime buồn lần thứ hai nữa.
Chắc ouji sẽ không quên đâu. Và có lẽ cũng vì lời hứa đó mà Hime đã luôn cười, dù nụ cười đó còn đau hơn nhưng giọt nước mắt.