Tựa: You brighten my world
Tác giả: liebedich【yuCouple: KojiYuu
Thể loại: hường phấn :v
Tình trạng raw: Trung văn - Hoàn
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me
nói chung á... là chiếc nhẫn lạc mấy hôm rồi nay xuất hiện trở lại làm tớ thấy hơi bị hớn nên tớ update 1 chương nữa =))
------
Từ hôm đó đến giờ đã vài ngày rồi, hai
người một lần gặp mặt cũng không có,
Haruna mỗi ngày đều tự hỏi liệu nàng có cơm để ăn không? Mỗi ngày nàng
ngủ có đủ không? Nhưng suy nghĩ một hồi thì Haruna đối với chính mình tự nhủ,
chỉ vô tình gặp nàng thôi mà sao phải suy nghĩ về nàng chứ. Nhưng ông trời
chính là thích đem số phận con người ra mà đùa cợt, lúc nàng không nghĩ sẽ được
gặp lại người kia nữa thì bỗng dưng sẽ gặp lại...
"Bài này đến tớ!"
"Cái này ai chọn vậy?"
"Là tớ!"
Haruna cùng bạn bè cùng đi KTV đến tận
khuya mới về.
"Mai gặp lại"
"Ừ, mai gặp lại. Đi đường cẩn thận
nha"
"Ừ, cậu cũng vậy nha"
"Ừ, bái bai"
"Bye bye"
Haruna cùng mọi người cáo biệt, trên đường
về nhà có đi qua một đường hầm, lúc Haruna nhìn thấy một người nào đó đang đắp
giấy các-tông ngủ trong đường hầm, Haruna tiếp tục đi tới... cơ bản là vì trời
cũng đã khuya, đường hầm đã tối thì càng đen, nàng không thể thấy rõ mặt người
nọ, nhưng Haruna không bỏ qua, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút ánh
sáng, men theo đó tiến đến bên cạnh người nọ, chính là người nàng muốn gặp lại
bấy lâu nay!
Nhìn mặt người này cứ như vậy ngủ trong
đường hầm, Haruna không bất giác khóc, sau khi cảm nhận được có ánh sáng đập
vào mắt, Yuko dần mở mắt tưởng lại đèn xe, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy cô gái
tính tình ôn nhu mấy hôm trước cứ nhất mực đòi băng bó vết thương cho mình, người
nọ nói với nàng tên là Kojima Haruna
【 Tại sao cô ấy lại khóc? 】 Yuko trong lòng nghĩ như vậy
【 Người dễ thương thì khi khóc cũng liền dễ thương như vậy
sao? 】
Yuko có chút bất tri bất giác đưa tay
lên mặt Haruna thay nàng lau đi nước mắt.
"Vì cái gì lại khóc?" Yuko
lau nước mắt, sau ngồi xuống hỏi
"Bởi vì chứng kiến cô ngủ ở chỗ
như thế này, không tự giác..."
"Được rồi! Đi theo tôi!"
Haruna đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó cầm lấy tay Yuko nói
"Đi đâu?" Yuko không biết
nàng muốn gì, nghi ngờ hỏi
"Đi về nhà tôi!"
"Không đi!" Yuko nghe xong lập
tức cự tuyệt
"Vì sao?" Haruna khó hiểu hỏi
"Không thích" Yuko dứt khoát
trả lời nghi vấn của Haruna
Haruna nhìn khuôn mặt Yuko 'tôi không
muốn đi, biến mau! đừng có làm phiền tôi', nội tâm thì luôn cảm thấy là chính
nàng đang ngạo kiều a ~
"Cô không đi cũng phải đi"
"Tôi nói không là không"
"Không được!" Haruna đứng lên
nắm cả 2 tay của Yuko liều mạng kéo lên, nhưng không hề biết tên tiểu ải tử này
tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng lại rất khỏe mạnh, mặc kệ Haruna kéo như thế nào cũng
không nhúc nhích.
Haruna thì dù cho đang thở dốc cũng
không chịu buông tay
"Tôi nói rồi, không đi! Cô phiền
quá!" Yuko đối với Haruna không kiên nhẫn mà hét lên
Haruna vẫn muốn dùng sức ngả hết người
ra sau để kéo, Yuko vừa nới lỏng thì Haruna tất nhiên sẽ ngả nhào, nhưng theo
phản xạ có điều kiện thì đưa tay ra chống ở phía sau, cùng lúc đó thì nghe một
loại âm thanh hơi bị thanh thủy a...
"Ah ah a! Cổ tay, đau quá"
Haruna đưa tay lên nhìn thì thấy toàn bộ đều sưng đỏ lên rồi, càng lúc càng
đau. Yuko không biết làm sao với một Haruna đang đau đến mức nước mắt chảy
ròng, lại nhìn thấy tay Haruna toàn bộ đều đã sưng tấy lên, biết là chuyện này
không đơn giản không nói nhiều liền trực tiếp ôm lấy Haruna chạy đến bệnh viện,
nếu chậm trễ sợ cái tay này sẽ bị chặt mất...
Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, y tá cảm
thấy sau một trận mưa gió lại được chứng kiến một tên lùn ăn mặc rách rưới,
toàn thân vô cùng bẩn thỉu lại đang ôm một mỹ nhân cao gầy xinh đẹp tiến đến
trước mặt các nàng.
"Cổ tay của cô ấy... bị gãy...
nhanh giúp cô ấy..." Yuko ôm Haruna thở phì phò cùng các y tá nói rõ tình
huống, liền tranh thủ thời gian để xử lí mọi chuyện.
Yuko đem Haruna đặt ngay ngắn trên ghế
rồi mới buông lỏng thần kinh dựa vào tường trượt dài xuống, ngồi dưới đất thở
phì phò. Thần kinh con người vốn đi khi đang kéo căng buông lỏng ra sẽ mệt mỏi
rất nhiều, hơn nữa bây giờ lại khuya lơ khuya lắc rồi, ngồi xuống chưa bao lâu
Yuko đã lập tức ngủ thiếp đi, liền sau đó lại nghe được âm thanh sợ hãi làm cho
bừng tỉnh. Mở mắt ra tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chứng kiến Haruna ngồi trên
ghế, tay còn lại không ngừng đánh bác sĩ, hai chân thì liên tục đạp mạnh xuống
đất. Yuko chậm rãi từ mặt đất đứng dậy cầm chặt lấy cánh tay đang rảnh rỗi đánh
người kia.
"Đừng sợ"
Haruna nghe được âm thanh liền quay đầu
lại dùng đôi mắt ngập nước nhìn nàng, bác sĩ thừa cơ hội đem xương cốt nắn lại
cho chuẩn. Cơn đau làm Haruna liều mạng nắm lấy tay Yuko mà cắn một cái thật
sâu, nước mắt cũng vì thế là liên tục chảy ra. Yuko dùng tay còn lại mở túi ra
lấy khăn tay ra để lau nước mắt cho nàng. Lúc bó bột xong cũng không còn đau đớn
nữa, sau khi làm xong mọi thứ Yuko dìu Haruna ra viện.
"Này!"
"Hử?"
"Hiện tại tôi đang bị thương! Sinh
hoạt cũng nhiều thứ bất tiện!"
"Ừ"
"Tay của tôi là do cô làm bị
thương đấy"
"Không phải tôi" Yuko lạnh
lùng nói
Ngữ khí của Yuko tuy nói là rất lãnh đạm,
nhưng nàng cũng giữ lấy Haruna, sợ nàng đi trên đường giẫm phải cái gì đó lại bị
té, người được giữ nghe ngữ khí lãnh đạm như thế lại nổi giận.
"Là do cô làm chứ ai!" Haruna
tức giận bĩu môi đối với Yuko nói
"Rồi rồi, là tôi làm!" Yuko
không muốn cùng nàng tranh luận vấn đền này nên qua loa trả lời
"Cho nên tôi muốn cô chiếu cố
mình!" Haruna với vẻ mặt hết sức thản nhiên nói với Yuko
"Oh!"
"Đến ở cùng với tôi, mọi chuyện đều
là cô lo!"
"Được!"
"Hắc hắc!" Haruna nhìn nàng
đáp ứng về ở cùng với mình sau vui vẻ như một tiểu hài tử không khác là bao
Gió đêm vẫn vô tình thổi, Yuko nhìn quần
áo của Haruna, thấy chiếc khuya áo đầu tiên không cài, sợ nàng bị lạnh nên đã
giúp nàng gài lại cho tốt, làm cho cổ áo dựng thẳng lên, bảo vệ đến cổ. Đến bây
giờ Yuko vẫn còn không hiểu nổi tình trạng hiện tại của mình, không hiểu tại
sao nàng lại có thể nhìn thấy nỗi đau của mình, bằng cách nào đó lại đồng ý đến
ở nhà của nàng, bằng cách nào đó thấy trái tim lại cảm nhận được sự ngọt
ngào...
Hết chương 2
--
là như vậy đó ~
vẫn câu cũ :v
k biết khi nào mới có chương mới :v
biết đâu khi KojiYuu có moment sẽ có k chừng ~~~~ ww
Nhờ chiếc nhẫn thần thánh :'(
ReplyDeleteDạo này e thích cái thể loại này quá chừng :'(
Yuu là ngạo kiều =))))))))))))
P.s: Vẫn là câu "Dồ ơi chương mới :'(" e coi hông đã :'(
e hông đã kệ e ah ~~ =))
Deletechờ dịp nào đó hay hay đi :3
biết đâu nay mai Yuu up ảnh có nhẫn thì xao *uốn éo*
Deletee thích Yuu là ngạo kiều a >w<
=))) hẳn là Yuuchan có úp ảnh nhưng nhẫn thì lại biến mất nữa rồi :v
Delete