Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Saturday, October 25, 2014

[Fanfic - Edit] You brighten my world (Chương 3)

Tựa: You brighten my world
Tác giả: liebedich【yu
Couple: KojiYuu
Thể loại: hường phấn :v
Tình trạng raw: Trung văn - Hoàn
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me





-----


Yuko giúp Haruna lấy chìa khóa rồi mở cửa, sau Haruna cho nàng đi tham quan nhà

"Đây là phòng tắm, khăn mặt cứ treo ở đây là được rồi, đây là sữa rửa mặt, bên cạnh là sữa tắm, quần áo thay ra cứ vứt vào trong giỏ ở đây, hôm sau bỏ vào máy giặt để giặt là được rồi, cứ làm theo chỉ dẫn là được, khi nào xong nó sẽ báo."

"Ừ"

"Đây là phòng của tôi, bởi vì tôi ở một mình nên về sau cô cùng tôi sẽ ngủ trên cái giường đôi này"

"Tôi có thể ngủ ở sô fa"

"Nửa đêm tôi muốn uống nước thì sao?"  Haruna lúc này chính là dùng ngữ khí người bệnh để uy hiếp Yuko.

Haruna mở tủ đồ của mình, tìm kiếm một hồi, thấy một bộ tương đối nhỏ, có lẽ là sẽ vừa với Yuko, lại kéo đến ngăn dưới lấy ra một cái khăn mặt mới, rồi kéo thêm ngăn kế bên lụm ra một bộ đồ lót mới.

"Cô tắm trước đi rồi sau đó giúp tôi tắm rửa"

Trong lúc Yuko tắm rửa thì Haruna ở phòng khách xem tivi giết thời gian, Yuko tắm rửa không lâu cho lắm. Nghe được tiếng mở cửa, Haruna xoay qua nhìn Yuko vừa tắm rửa xong bước ra

"Ừ, quần áo rất vừa người, không nghĩ đến chuyện cô có làn da trắng đến vậy ah, lớn lên cũng rất đẹp đây này" Haruna ngẩng đầu nhìn Yuko nói ra suy nghĩ

"Lại đây" Yuko nghe lời tiến đến bên cạnh Haruna, ngồi ở cạnh, cầm một đầu khăn khô đưa cho nàng

"Trước tiên lau khô tóc đi đã" Đây là lần thứ nhất Yuko thấy công chúa Haruna dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với mình. 

Yuko nghe lời cầm khăn bắt đầu lau tóc, cảm nhận được mùi dầu gọi mùi chanh rất thơm, Yuko vì rất thích mùi này nên tham lam hít lấy hít để cái khăn mặt

"Tôi đói bụng rồi, cô nấu gì cho tôi ăn đi!" Haruna không khác gì nữ vương lên tiếng

"Tôi sẽ không nấu." Yuko vẻ mặt mờ mịt nhìn Haruna đáp trả

"Ài... tôi đã nói cô sẽ làm mọi thứ mà" Haruna bất đắc dĩ thở dài lui về phía sau 1 bước nói ra

"Được rồi!"

Haruna hướng phía phòng đến đi đến, Yuko như chú cún còn đồng dạng đi sát phía sau

"Cầm cái nồi này, rồi hứng nước"

"Sau đó để lên lò, bật bếp"

"Trong tầng hai dưới tủ lạnh có mì, lấy ra"

"Dùng nước ngâm một chút, đợi nước nóng thì bỏ mì vào"

Haruna nói, Yuko làm theo, nhưng vì di chuyển không hợp lí lên mọi thứ cứ rối hết cả lên, trên trán vừa tắm xong đã lấm tấm mồ hôi, Haruna ra ngoài phòng khách lấy một ít khăn giấy nội tâm cười nhẹ,

"Đồ ngốc" Haruna nhẹ giọng mắng, nhưng trong lòng thì rất cao hứng

Cả người tâm tình siêu tốt cầm khăn giấy trở lại phòng bếp, nhu hòa thay Yuko lau đi mồ hôi, cố ý hỏi

"Có mệt không?"

"Tàm tạm"

Tính tình Yuko thì bướng bĩnh thấy rõ, dù mệt chết cũng sẽ không thừa nhận, kiên trì mà chịu đựng, Haruna nhìn Yuko đã mệt đến muốn chết đi mà vẫn không chịu thừa nhận thì càng vui vẻ, đột nhiên nàng một mực muốn khi dễ tên tiểu ải tử này. Yuko loay hoay cuối cùng cũng hoàn thành được hai phần mì.

Yuko thật hiểu chuyện, vô cùng tự nhiên cầm lấy đôi đũa gắp vài sợi mì, đưa gần chính mình thổi vài cái mới đưa đến miệng Haruna.

"Bị nóng sao?" Yuko rất sợ là Haruna sẽ bị nóng nên lo lắng hỏi

"Không có nóng, ăn ngon lắm"

"Yuuchan chỉ mới lần đầu xuống bếp đã nấu được món ngon như thế này, quả là có thiên phú ah~" Haruna ăn ngon miệng lên tiếng khen ngợi

"Ngon thì ăn nhiều một chút"

Yuko cứ như vậy đút cho Haruna ăn, Haruna ăn xong thì an vị ngồi sofa xem TV (rồi ko cần đi tắm sao =]] )

"Có nước rửa chén ở bên cạnh đó" Haruna ngồi ở ghế xem TV hướng Yuko nói

Yuko rất nhanh đã ăn xong phần mì (nguội lạnh) của mình, ăn xong tự giác đến phòng bếp rửa chén. Trong khi Yuko rửa chén, Haruna vẫn luôn nhìn vào bóng lưng bận rộn của nàng, mãi đến khi Yuko rửa chén xong quay lại thì Haruna mới cuống quít chuyển hướng nhìn về phía TV

"Yuuchan toàn thân đều là mồ hôi, đi tắm một chút rồi hẵng đi ngủ, Haruna đi ngủ trước nhé"

Yuko tắm sơ qua rồi mới cẩn thận từng li từng tí bò lên giường, quay đầu nằm xuống đã tiến vào mộng đẹp, nhẹ nhàng nở nụ cười. Từ sau khi mama mất, người này là người duy nhất quan tâm đến nàng.


Yuko mama... khi nàng mới 8 tuổi, vì bệnh tật đã qua đời, từ đó về sau Yuko lúc nào cũng chỉ có một mình. Vì sinh tồn, mỗi ngày đều đi ăn cắp, thường thường nếu bị người ta bắt được là hung hăng bị đánh một trận, lết cái thân bị thương đến những quán ăn, người nào ăn còn thừa ném đi thì nàng lụm lại, chính mình giải quyết cơn đói, thời gian cứ dần trôi qua, sau khi tìm được bí quyết, Yuko về sau rất ít khi bị bắt.

Qua nhiều năm như vậy, nàng hiểu được cái xã hội này, cũng tại cái xã hội tuyệt vọng này mà nàng đã gặp được Haruna... Haruna ngủ mơ không tự giác mà ôm lấy Yuko, đem nàng trở thành gối ôm, ôm trong lòng, miệng còn nói mớ

"Yuuchan, không cần sợ, có Haruna ở bên cạnh, cậu sẽ không tịch mịch nữa rồi"

"Có Haruna ôm thì cậu sẽ không lạnh nữa"

Yuko đột nhiên bị Haruna đánh thức, nghe được những lời nói mớ của Haruna, khóe mắt nháy mắt đã ngấn nước, theo đó nhỏ giọt trên gối, mà chính đối phương lại không biết gì một giấc ngủ đến khi trời sáng.


Haruna bởi vì gãy tay mà xin phép ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày nàng đều đem Yuko ra ngoài đi dạo, sẽ đi cửa hàng, siêu thị, đường nhỏ... Mỗi lần Yuko đến những nơi này đều đặc biệt sợ hãi, liều mạng kéo tay Haruna không chịu buông. Mỗi lúc như thế Haruna sẽ an ủi nàng

"Không sao đâu Yuuchan, có tớ ở đây mà, không cần sợ"

"Không có ai đuổi đánh cậu đâu, Yuuchan cứ ngẩng đầu ưỡn ngực đường đường chính chính đi vào đi"

Tuy nghe Haruna nói như vậy nhưng Yuko vẫn cúi đầu, dù sao mười mấy năm qua đều sống trong sợ hãi, nhất thời không thể sửa ngay được.


"Yuuchan, đừng sợ, có tớ đi cùng cậu mà"

Haruna tiếp tục cổ vũ Yuko, cánh tay nắm tay Yuko cũng vì thế mà nắm càng chặt, cảm nhận được sức mạnh của Haruna, sau dần Yuko cũng ngẩng đầu, thẳng lưng mà tiến bước,

"Chúng ta vào thôi"

Haruna nắm lấy tay Yuko, hai người cùng bước vào một siêu thị. Yuko một tay đẩy xe, một tay nắm chặt tay Haruna cùng nhau đi mua sắm, người xung quanh nhìn thấy đều quăng ra ánh mắt khác thường, ghét bỏ có, khinh bỉ có, thương hại có, chán ghét có.. Yuko nhìn ánh mắt của những người kia, đem đầu cúi gằm xuống. Haruna làm sao lại không nhìn thấy mấy loại ánh mắt đó chứ vì vậy dùng sức kéo cánh tay Yuko, cúi xuống lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói

"Yuuchan, ngẩng đầu lên, không cần sợ."

"Bây giờ không ai có thể khi dễ cậu nữa đâu. Chúng ta có cuộc sống của chúng ta, không cần quan tâm đến người khác."

Nói xong Haruna hôn nhẹ lên đôi má Yuko, khuôn mặt nàng đỏ ửng ngước lên nhìn, y như Haruna dự đoán, nàng cười rộ lên.

"Yuuchan, hôm nay chúng ta ăn thịt bò được không?"

"Ừ"

Haruna nhìn thoáng qua loại thịt đã được cắt sẵn, tùy tiện cầm một hộp bỏ vào xe đẩy. Chọn thêm một ít nguyên liệu vừa đủ cho hai người ăn, cùng một ít vật dụng lặt vặt hàng ngày liền xếp hàng tính tiền.

"Yuuchan, cầm cái này đi"

Yuko kinh ngạc nhìn Haruna

"Đợi tí nữa Yuko đi trả tiền ah" Haruna cười cười nhìn Yuko.

"Tớ..."

"Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu"

Xếp hàng không lâu thì cũng đến lượt Haruna, hai người đem những thứ vừa mua ra để người bán hàng tính tiền

"Xin chào quý khách, tổng cộng là 1550"

"À...ờ... ờ"

Yuko bối rối mở túi tiền lấy ra tờ 2000 đưa cho người bán hàng, người đó dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn lướt qua Yuko nhưng cũng nhanh chóng đưa lại tiền thối cho nàng, Yuko run rẩy nhận tiền lẻ bỏ vào trong ví. Rất nhanh đem túi tiền đưa lại cho Haruna, chính mình thì xách đống đồ vừa mua.

"Yuuchan, bộ dáng ban nãy thiệt là đáng yêu luôn đó" Haruna kéo cánh tay Yuko cao hứng nói

"Tớ... tớ..." Yuko vẫn còn chưa ổn định, nói chuyện có chút cà lăm, tay cũng còn run rẩy

"Yuuchan, không cần khẩn trương như vậy, về sau Yuuchan có thể cầm tiền của chính mình đi mua đồ là được rồi. Cũng không còn ai dám dùng ánh mặt miệt thị với Yuuchan nữa."

Haruna kéo cánh tay Yuko, hai người cứ như vậy đi về nhà mà không nói câu nào...

Dõi theo bóng lưng hai người bước đi dưới ánh hoàng hôn, có thể nhìn thấy Haruna đã đem ánh mặt trời đến với Yuko, làm tan biến hết tất cả những âm u của nàng...


HẾT CHƯƠNG 3

----

câu y như ở 2 chương trước =)))

nhưng dần sau này có lẽ khi nào KojiYuu có mmt thì sẽ update [câu giờ :v ] =)) or có dịp gì đó đặc sắc :3

No comments:

Post a Comment