Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Wednesday, August 8, 2012

[Fanfic - Trans] The Mad House (Chap 2)

Author: Miyumi | Original: Link
Permission: I got it (-∀-`)
Pairing: Maybe alot
Translator: Me a.k.a Jo@blogger



Chapter 2 




Đã 1 tuần kể từ ngày Mariko ‘bị’ chuyển sang Viện tâm thần Hirokawa. Cuối cùng cô cũng đã quen với mọi thứ, từ bệnh nhân đến y tá. Cô cũng đã tìm ra cách để có thể giúp đỡ bệnh nhân của mình. Mariko đang đi xuống sảnh và cô nhận ra có ai đó đang cản đường mình. Nhìn thấy cái nơ quen thuộc, cô thừa biết đó là ai. Nhìn xuống và thấy bác sĩ ‘hạt tiêu’ Takamina.

“Hey Mariko, tớ cần cậu giúp một chút.” Takamina nói

“Chuyện gì thế?” Mariko đáp

“Gần đây tớ bị quá tải và tớ không có thời gian để quan tâm hết đến các bệnh nhân. Liệu cậu có thể chăm sóc giùm một người trong số đó không.”

“Ai?”

Takamina đưa Mariko một tập tài liệu. Cô mở ra và bắt đầu đọc.

Tên: Atsuko Maeda
Tuổi: 19
Phòng: 210
Chuẩn đoán: mắc phải Hội chứng tiểu nữ hoàng ( Little Empress Syndrome). Thời niên thiếu của cô hầu như chỉ vướng phải vấn đề này và ba mẹ bắt buộc phải gửi cô đến đây. Biểu hiện của hội chứng này là người mắc phải không cư xử bình thường và kính nể bất cứ ai. Khi cô không thể có những gì mình muốn, cô sẽ như một đứa trẻ/ suy sụp trầm trọng. Được gửi đến đây để chữa trị và sau đó sẽ được về nhà. Cũng nên chú ý rằng khi cô cư xử như một đứa trẻ thì càng nguy hiểm.

“Cậu sẽ chăm sóc cậu ấy vài ngày thôi” Takamina nói.

“Bao lâu?” Mariko muốn một câu trả lời chính xác.

“Khoảng ba ngày.”

Mariko nhìn vị bác sĩ hạt tiêu vẻ không tin tưởng cho lắm nhưng có ai đó gọi cho cô.

“Ah tớ phải đi đây. Hãy để ý đến cậu ấy một chút nhé? Được không?”

Takamina bước đi khi Mariko đang nhìn vào tập tài liệu và cô tự hỏi liệu mọi chuyện có ổn không đây. Cô quyết định đến thăm cô bệnh nhân tạm thời này của mình. Khi cánh cửa mở ra, cô đã bị nguyền rủa bởi những âm thanh từ đâu đó. Cô nhanh chóng tìm ra nơi phát ra tiếng nhạc và tắt nó đi.

“Này!!”

Mariko quay sang và nhìn thấy một cô gái với mái tóc ngắn và đôi mắt màu nâu.

“Sao cô lại tắt nhạc” Cô gái hỏi

“Quá ồn ào.” Mariko đáp lại

“Mở nó lại đi.”

“Không.”

“Mở nhạc lại ngay lập tức!”

Acchan bắt đầu dậm mạnh chân xuống sàn nhà như một chú bò tót đang nổi điên.

“Khoan, khoan đã tôi chỉ đến đển nói với cô vài điều thôi.” Mariko cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại.

“Nói nhanh lên.” Acchan nói khi cô bước đến và bắt đầu sơn móng tay của mình.

Nhìn sơ qua thì phòng của Acchan được bày trí khác xa những căn phòng của bệnh nhân khác. Nó chất đầy những vật dụng nữ tính và những con thú bông được trang điểm. Cô ấy như một tiểu nữ hoàng.

“Bác sĩ Minami của cô nhờ tôi chăm sóc cô vì cô ấy đang có việc bận” Mariko nói.

“Không. Tôi không cần cô. Tôi muốn Takamina!” Acchan hét lên.

“Tôi xin lỗi nhưng Takamina đang bận giải quyết những vấn đề khác và không có thời gian để đến đây.”

“Tôi muốn TAKAMINA!”

Acchan lại bắt đầu dậm mạnh chân xuống sàn và tay thì co rúm lại. Đây chắn hẳn là triệu chứng của cô ấy.

“Đem Takamina tới đây mau!” Cô ra lệnh.

“Tôi không thể cô ấy đang-” Mariko không thể nói hết câu

Căn phòng toàn tiếng hét của Acchan trong khi Mariko liên tiếp bị cô gái nhỏ hơn tấn công. Mariko cũng không ngờ rằng cô bé này lại khỏe đến như thế này.

“Tôi muốn Takamina” Acchan hét lên kế bên tai Mariko làm cô muốn điếc luôn.

“Ai đó giúp tôi với” Mariko cũng hét lên

Cùng lúc cũng có ai đó chạy bên ngoài sảnh

“Acchan!”

Takamina đứng ngay ngoài cửa. Khi vừa thấy cô ấy, Acchan lập tức xem Mariko như không hiện diện.

“Takamina!"”


Acchan chạy đến và nhảy lên người Takamina như một đứa bé.

“Takamina, tớ không thích cô ta. Đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tớ nữa nhé!” Acchan nói.

“Xin lỗi Acchan nhưng không được. Cô ấy sẽ chăm sóc cậu khi tớ đi công tác. Chỉ một chút xíu thôi, được không?” Takamina nói.

“Nhưng tớ muốn Takamina cơ!”

“Khi trở về, chúng ta sẽ cùng nhau ăn kem được không?”

“Đồng ý!”

Acchan như một nàng công chúa nở nụ cười với Takamina. Rồi khi Takamina rời đi. Mariko đứng đó cũng phần nào hiểu tại sao cô gái này lại có những biểu hiện như thế vì Takamina cứ luôn dỗ ngọt cô ấy.

“Tôi chán lắm!” Nàng công chúa lên tiếng.

“Thì sao?” Mariko hỏi

“Làm gì vui vui đi.”

“Không.”

“Tốt thôi. Tôi sẽ tìm người khác!”

Acchan đứng dậy và chạy nhanh ra khỏi phòng trước khi Mariko có thể bắt được cô ấy. Mariko chạy ra sảnh để tìm nàng công chúa. Rồi cô nghe có tiếng hét từ phòng của Haruna. Mariko nhanh chóng chạy xuống và thấy Acchan đang cưỡi trên lưng của Haruna.

“Nhanh lên, nhanh lên nào!” Acchan nói.

“Xuống, xuống ngay, xuống, xuống ngay!” Haruna hét lên.

Mariko cố gắng giúp Haruna nhưng vô ích vì cô không thể đến gần được.

“Này! Để Nyan Nyan của tớ được yên! Đừng lo tớ sẽ cứu cậu!”

Mariko nhìn và thấy Yuko đang đứng ngoài cửa. Làm sao mà cô ấy có thể ra khỏi căn phòng thì Mariko vẫn tự hỏi vì cô nhớ rằng cửa phòng cô gái này đã được khóa với mục đích để cô ấy không thể làm phiền Haruna. Yuko chạy đến trước mặt Haruna.

“Để Nyan Nyan của tớ được yên đi!” Yuko hét lên.

“Nghĩ sao vậy, cô ấy là con ngựa của tớ mà!” Acchan hét lại.

“Không được gọi Nyannyan là ngựa nghe không!”

Hai người họ bắt đầu đánh nhau trong khi Haruna cứ phải đứng giữa. Bỗng có đóng cửa mạnh và Mariko nhìn thấy Jurina

“Này, tôi có thể nghe tiếng của mấy người từ tận dưới sảnh đó. Im lặng để chị tôi có thể ngủ coi!” Cô nói

“Im đi Jurina. Cậu thậm chí cũng có ngủ được đâu.” Acchan nói.

“Nói gì thế hả?”

Jurina chạy đến và ném Acchan ra khỏi lưng của Haruna. Jurina ở trên Acchan và bắt đầu đánh. Cùng lúc đó thì Yuko cũng đã đu lên người Haruna như một con koala.

“Nyannyan!” Yuko nói thì cô đang ôm chặt lấy eo của Haruna.

“Ahhh xuống đi coi!” Haruna nói khi đang lắc cho Yuko rớt xuống.

“Cậu sẽ phải trả giá cho những gì cậu nói!” Jurina nói khi nắm đấm của cô gần chạm vào Acchan.

“Đừng có chạm vào tôi!” Acchan hét lên.

Mariko chỉ đứng đó và không biết nên làm gì. Nhưng khi Sayaka chạy đến và nhìn cô một cách tức giận.

“Đừng có đứng yên như thế!” Sayaka nói với Mariko.

Mariko vẫn chỉ đứng đó như thể Sayaka đang nói một ngôn ngữ của người ngoài hành tinh ấy.

“Ahhhh! Cậu đúng là vô dụng!”

Sayaka quay sang 2 bệnh nhân đang ẩu đả nhau và ngừng họ lại. Cô túm lấy Jurna và ném cô nhóc lên giường rồi cô bước đến và ‘tháo’ Yuko ra khỏi người Haruna như xé một miếng băng keo. Sức mạnh của Sayaka như một con khỉ đột vậy, cô cảm giác như đang xem Sayaka khiêng 2 cái thùng nước trên vai vậy.

“Acchan đi nào!” Sayaka nói.

“Không!”

Sayaka chỉ liếc Acchan thôi mà đã làm cô ấy ngưng lại và đi theo. Vài phút im lặng. Sayaka bước lại phía của cô.

“Nghe đây. Khi bệnh nhân đánh nhau, nhiệm vụ của bác sĩ là ngăn họ lại. Chứ không phải như cô, chỉ đứng đó và nhìn. Họ có thể sẽ bị thương thậm chí là giết nhau nên lần sau cô làm ơn hãy động tay động chân một tí đi. Hiểu chưa?”

Mariko gật đầu.

“Tốt. Giờ tôi đi đây.”

Sayaka đi để lại Mariko cùng với Haruna trong phòng. Cô nghĩ Sayaka như một vị quan tòa với giữa các bệnh nhân. Có lẽ đó là lí do tại sao họ lại nghe lời cô ấy như vậy. Mariko dỗ ngọt để Haruna có thể bình tĩnh lại và quay lại phòng Acchan. Cô lại bắt đầu tự hỏi cô y tá của mình đâu mất rồi. Khi mở cửa phòng, cô đã tìm thấy y tá của mình. Mii-chan đang bò và Acchan thì đang ở trên lưng cô ấy.

“Nhanh lên!” Acchan nói khi cô đánh vào đầu Mii-chan.

“Shinoda-sama!”Mii-chan gọi trong vô vọng.

“Cô gái này bị sao thế nhỉ?” Mariko tự nghĩ.

Mariko ném Acchan ra để Mii-chan có thể đứng dậy.

“Này, tôi vẫn chưa chơi xong!” Acchan nói.

Mariko nắm lấy tóc Acchan và kéo cô ấy đến gần mình.

“NGHE ĐÂY!” Mariko nói.

“Bác sĩ và bệnh nhân không phải đồ chơi của cô. Họ cũng là người giống cô thôi. Đừng có đi lòng vòng và gây chuyện với họ nữa. Đừng có làm mọi việc tồi tệ hơn và cô diễn giống như một đứa ích kỉ. Cô muốn được ra ngoài thấy ánh sáng mặt trời hay là muốn bị nhốt trong phòng. Tự nghĩ đi?”

Acchan chỉ gật đầu và nước mắt thì bắt đầu chảy.

“Tốt. Giờ thì ngồi xuống và giữ im lặng đi.”

Mariko bước đi để lại Acchan vẫn ngồi đó sợ sệt. Mariko và Mii-chan rời khỏi phòng, để lại không gian cho nàng tiểu công chúa suy nghĩ về hành động của mình.

“Cảm ơn vì đã giúp mình.” Mii-chan nói.

“Chuyện nhỏ thôi.” Mariko nói.

“Mà sao cậu lại ở trong cái tình trạng đó được?”

“Mình đi tìm cậu và thế là cô ấy nhảy bổ lên người mình. Cô ấy khỏe và đánh đau gì đâu ấy.” Mii-chan nói khi đang xoa đầu.

“Thôi, quên chuyện đó đi, chúng ta đi uống trà nhé?”

“Đồng ý!”

Mariko đã quyết định sẽ thay đổi Acchan và giúp cô ấy khỏi bệnh. Ba ngày sau chắc sẽ là cơn ác mộng của nàng tiểu công chúa rồi.

Ba ngày sau..

“Wow Acchan, cậu đã khá lên nhiều rồi nhỉ!” Takamina nói.

“Hee hee chắc rồi! Cũng nhờ Mariko cả thôi!” Acchan nói.

“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ.”

“Không có gì to tát đâu.”

Thực ra thì. Ba ngày qua, Mariko luôn phải chịu những vết sẹo từ nàng tiểu công chúa để có thể giúp nàng bình tĩnh lại. Cuối cùng cô cũng ‘thu phục’ được nàng công chúa. Dù không nhiều nhặn gì nhưng cô cũng vui vì điều đó.

“Mariko, cảm ơn cậu nhiều lắm. Lần sau tớ sẽ đãi cậu bữa tối.” Takamina nói.


“Vậy thì quá tốt.” Mariko nói

“Đi nào Acchan! Đi ăn kem nhé.

“Yay!”

Khi hai người bước đi, Acchan quay lại và nói gì đó với Mariko.

“Lần tới tôi sẽ không tốt như thế đâu.” Là những gì tiểu công chúa nói.

Rồi cô ‘tặng’ Mariko một nụ cười lạnh băng và bước đi. Ớn lạnh xương sống khi nhìn hai người họ. Có gì đó trong cô tự nói rằng đó không phải lần cuối cô nghe điều đó từ Acchan, một tiểu nữ hoàng.




End chap 2.

8 comments:

  1. Đọc đến chap này mới thấy đúng cái trại điên lun =]]]]]]

    ‘tháo’ Yuko ra khỏi người Haruna như xé một miếng băng keo.
    => ác chiến thì thôi chứ =]]] tưởng tượng ra là thấy mắc cười dồi =]]]]]

    Cái màn xáp lá cà đúng chất trại điên nhá =]]]]]]
    Yuu là hiệp sĩ vs con ngựa trắng cùng áo giáp sáng lóa bay tới giải cứu Nyan =]]]]]]] Cái đoạn Koala =]]]]]]]]]]]]]

    Sayaka đến giải cứu thế giới vs sức mạnh của 1 con khỉ đột =]]]]]]]]]]]]


    “Lần tới sẽ tôi sẽ không tốt như thế đâu.” Là những gì tiểu công chúa nói. -> lỗi chính tả hén ;))

    ReplyDelete
  2. Acchan nham hiểm quá =))) mấy chap tiếp theo chắc bạn lùn khổ thân rồi =)))

    k đọc trước bản E để chờ bản Việt của Jo nhá đấy nhá ;;)

    KojiYuu thì sức mạnh tình yêu vượt qua tất cả =))) Yuuchan vì Haruna đã bẻ khoá vượt biên chạy qua phòng bên cạnh để cứu người đẹp như mình suy đoán =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. dịch đoạn đó mà cười muốn rụng răng =)))

      mình đọc bản eng xong mình cũng muốn bệnh theo mấy bạn này đó kabi à =)))))))

      Delete
  3. Phải công nhận là cái đoạn Yuko làm hiệp sĩ đọc mà cười kinh khủng luôn =))
    Cái đoạn này =))
    “Nyannyan!” Yuko nói thì cô đang ôm chặt lấy eo của Haruna.

    “Ahhh xuống đi coi!” Haruna nói khi đang lắc cho Yuko rớt xuống.
    Sao cảm tưởng Yuu là keo dính chuột vậy =))

    Jurina chạy đến và ném Acchan ra khỏi lưng của Haruna. Jurina ở trên Acchan và bắt đầu đánh. Cùng lúc đó thì Yuko cũng đã đu lên người Haruna như một con koala.

    Sao Ju có 15 tuổi mà mạnh dữ vậy =))

    Cái nhà thương điên quản lý mấy bệnh nhân này đúng là kì tích =)) May mà k bác sĩ hay y tá nào bị điên như bệnh nhân =))

    H` mới hỉu sao phòng Yuu v Nyan gần nhau =)) Bạn Yuu có khả năng cạy cửa tìm Nyan bất cứ lúc nào bạn ấy muốn =))

    Tớ thắc mắc mấy bệnh nhân của Takamina quá =)) Chắc là có Tomochin nhể =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Yuu trong fic này đúng kiểu bệnh nặng mà "giấu" luôn =)) như hồi chap 1 Troll-sama bảo Yuu nhẹ hơn chị em nhà WMatsui ấy =))

      Ju bị mắc chứng lạ mà =)) nhờ mắc chứng đó nên 15 tuổi đã vô cái trại này ở đó =))

      Từ từ rồi bạn sẽ biết bệnh nhân của Taka là ai =)))

      Delete
  4. Mariko nắm lấy tóc Acchan và kéo cô ấy đến gần mình.

    “NGHE ĐÂY!” Mariko nói.

    “Bác sĩ và bệnh nhân không phải đồ chơi của cô. Họ cũng là người giống cô thôi. Đừng có đi lòng vòng và gây chuyện với họ nữa. Đừng có làm mọi việc tồi tệ hơn và cô diễn giống như một đứa ích kỉ. Cô muốn được ra ngoài thấy ánh sáng mặt trời hay là muốn bị nhốt trong phòng. Tự nghĩ đi?”


    Đọc thì nhẹ nhàng dưng mà nghĩ đến cảnh Sama nắm tóc chan thì .... tóc gáy dựng đứng =)))))))

    ReplyDelete
    Replies
    1. =)) câu trên cùng mới là điểm nhấn =)) cái cụm nói bên dưới chỉ là phụ họa thôi =))

      Delete