Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Monday, August 20, 2012

[Fanfic - Trans] The Mad House (Chap 4)

Author: Miyumi | Original: Link
Permission: I got it (-∀-`)
Pairing: Maybe alot
Translator: Me a.k.a Jo@blogger



CHAP 4


Mariko đang bước xuống sảnh khi có ai đó đang chạy theo cô. Nhìn lại, thấy cô gái với mái tóc ngắn lỉa chỉa và đôi mắt màu nâu. Mariko muốn nói gì đó nhưng đã bị cắt lời ngay sau đó.


“AHHHHHH Tôi thực sự, thực sự, thực sự, thực sự xin lỗi!!!” Cô gái nói.


“Không sao.” Mariko nói khi mà vẫn đứng đó.


“Cô có ổn không vậy?”


“Tôi? Tôi ổn. Ổn Ổn Ổn Ổn Ổn Ổn Ổn ! Không thể nào ổn hơn được nữa. Tại sao? Cô có khỏe không? Cô bị thương ở đâu à?”


“À không, tôi ổn…”


Mariko không thể tin được là cô gái này lại có thể nói như tên bắn kiểu đó. Cô cũng thấy cô gái đang co rúm lại.


“Mà thôi, tôi phải đi đây. Tôi đang chạy trốn khỏi một con gorilla. Tạm biệt nha. Vroom Vroom Vroom!”


Rồi cô gái biến mất trong chớp mắt. Một chút sau đó Sayaka xuất hiện. Đứng trước mặt Mariko thở hồng hộc.


“Cậu có thấy một cô gái với mái tóc ngắn và dư thừa năng lượng chạy qua đây không?” Cô hỏi.


“Ồ, có. Cô ấy chạy hướng đó.” Mariko nói và chỉ xuống phía dưới sảnh.


“Cảm ơn!”


Sayaka lao đi như bay theo hướng Mariko chỉ.


“Sae! Quay lại đây ngay!” Cô hét lên.






Mariko không thể giúp gì ngoài việc tự hỏi là chuyện quái gì đang xảy ra. Khoảng nửa tiếng sau, Sayaka bước lại chỗ Mariko và nhìn y như một vận động viên vừa chạy marathon.


“May mà có thể quay lại đây.” Cô nói khi đang tu một chai nước.


“Đó là ai vậy?” Mariko hỏi


“Miyazawa Sae. Bệnh nhân của mình.”


“Cô ấy bị chứng gì?”





“Cô đang ở trong tình trạng tệ của ADHD* (Attention Deficit Hyperactivity Disorder - Rối loạn tăng động giảm chú ý) khi mà vui quá là y như một con sóc chuột. Ngoài ra cô ấy còn bị rối loạn thần kinh vì chứng co giật của mình nữa. Cô ấy cũng khỏe khoắn và luôn luôn cười. Để cô ấy có thể ngủ, chúng tôi phải cho cô ấy uống thuốc an thần và cột để hạn chế lại. Cô gái đó sẽ không bao giờ bình tĩnh nếu không có thuốc.

* ADHD (Attention Deficit Hyperactivity Disorder - Rối loạn tăng động giảm chú ý): Là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người


“Chắc hẳn cô ấy rất dai sức.”


“Đó là lí do tại sao tớ sẽ giao cô ấy cho cậu” Sayaka nói.


“Gì chứ?” Mariko nói như kiểu không thể tin được.


“Tớ có một buổi họp và tớ cần ai đó có thể chăm sóc cô ấy.”


“Một mình y tá thì không thể nào ngăn cô ấy được.”


“Gần đây nhất khi một cô y tá cố gắng ngăn cô ấy lại thì chúng tôi phải gọi cảnh sát mới có thể bắt cô ấy lại được.”


“Ohhh.”


“Đó là lí do tại sao tớ giao cô ấy cho cậu. Tớ chỉ đi vài tiếng thôi. Cậu có thể chăm sóc cô ấy mà.”


“Nếu cậu đã nói vậy thì được thôi.”


“Tuyệt. Oh và một điều nữa, Sae BỊ CẤM CHỈ THỊ với tất cả những món ăn có đường. Nếu cô ấy ăn được thì sẽ giống như một trái bom vừa được sạc điện đó. Cậu nhớ nhé?”


“Ok. Vậy tớ giao cô ấy cho cậu nhé. Và trong phòng của tớ có thuốc an thần nếu cậu cần.”


“Cảm ơn. Mà phòng cô ấy ở đâu?” Mariko hỏi


“208.” Sayaka nói.


Sau khi Sayaka đi, Mariko đến tìm Sae. Khi mà cô thấy Sae thì cô ấy đang trong tình trạng bị cột chặt trên giường với một sợi dây da cố định trên tường.


“Quá sức chịu đựng rồi sao?” Mariko tự ngẫm


Sae thấy Mariko, ngoài việc cười ra thì cũng chẳng biết làm gì.


“Sayaka đâu rồi?” Cô hỏi.


“Cô ấy đi họp rồi.” Mariko nói.


“Hiểu rồi. Mà cô ấy đi rồi thì liệu cô có thể tháo cái mớ dây nhợ này cho tôi được không? Chúng phiền phức quá.”


“Có cố gắng nhưng không.”


“Chết tiệt. Khi nào mới đến bữa trưa thế? Tôi đói muốn chết rồi đây!”


Mariko nhận ra rằng Sae không được ăn trưa cùng với mọi người.


“Y tá sẽ sớm đem đến thôi.”


Cùng lúc đó có tiếng gõ cữa và Mii-chan bước vào cùng với một cái khay.


“Đây là bữa trưa của cô.” Cô nói và đặt nó đến trước mặt Sae.


“Mà Shinoda-san, Yuko đang gọi cô đấy.”


“Thật sao? Được rồi. Tôi sẽ trở lại ngay. Cô chăm sóc Sae nhé.”


“Được thôi!”


Mariko rời khỏi đó để đến phòng Yuko. Cô thấy Yuko đang nằm dài trên sàn nhà và nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Haruna. Mariko tự hỏi làm quái nào mà cô ấy có tấm ảnh đó ở một nơi như thế này.


“Cậu cần gì sao Yuko?” Mariko hỏi.


“Tớ tự hỏi nếu cậu đưa nó cho Haruna. Tớ đã làm nó trong giờ mỹ thuật và thủ công.”


Yuko đưa cho Mariko một tấm ảnh, trên đó có một cái gì đó nhìn giống con mèo, xung quanh nó thì tim tá lả. Dưới tấm ảnh thì Yuko đã viết “Từ người bạn sóc chuột Yuko. Mình yêu cậu Nyannyan!” Và xung quanh tên Haruna thì chi chít tim.


“Chắc chắc là tôi sẽ đưa cho cô ấy rồi.” Mariko nói rồi quay lưng bước đi.


“Cảm ơn!”


Mariko nhìn lại cái thiệp, y như của đứa nhóc 8 tuổi vẽ vậy. Không đề cập thì thôi chứ cảm giác y như mấy đứa học sinh cấp 2 đang tỏ tình với người mà tụi nó thích ấy. Yuko thật sự rất cần giúp đỡ. Mariko bước qua phòng Haruna và khẽ đẩy cái thiệp qua khe dưới của cánh cửa. Vài giây im lặng và sau đó bạn có thể nghe thấy Haruna ngân dài “EHHHH?” Vậy là xong, Mariko trở lại phòng của Sae. Khi đến nơi, cô thấy Mii-chan nằm dưới đất, Sae chạy mất tiêu và căn phòng thì nhìn y như vừa có một cơ bão đổ bộ vậy.


“Này, cái khỉ gì xảy ra ở đây vậy?!” Mariko hỏi.


“Ừ thì….” Miichan nói khi đang đứng dậy.


“Sae nói cô ấy không thể ăn trong cái tình trạng tay cột chặt nên tớ đã nới lỏng ra. Rồi cô ấy nói muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt nên tớ đã đưa cho cô ấy vài viên kẹo trong túi.”


“Cậu nói gì cơ?”


Rồi có âm thanh đổ vỡ kèm theo tiếng nổ. Mariko nhìn ra ngoài và thấy Sae chạy xuống sảnh y như một người điên.


“Sao cậy lại cho cô ấy những thứ có đường hả??” Mariko nói.


“Tớ, tớ-”


Mariko không có thời gian để nghe những lời giải thích nữa. Cô bước ra sảnh và chạy theo Sae. Nhưng cô gái này nhanh đến mức không tưởng và rất khó để có thể đuổi kịp. Tệ hơn là hôm nay cô còn mang cao gót. Khi đang chạy theo, Takamina đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô. Mariko ngưng lại ngay tức thì để tránh va chạm với chú lùn.


“Chuyện gì đang xảy ra?” Takamina hỏi.


“Sae chạy mất rồi. Và cô ấy đã ăn những thứ có đường nữa.” Mariko nói.


“Chết chắc rồi. Gọi Sayaka chưa?”


“Cậu ấy có buổi họp rồi.”


“Càng chết thê thảm hơn.”


“Có chuyện gì thế?”


Acchan bất ngờ xuất hiện và nhìn như mới vừa ngủ dậy ấy.


“Sae thoát và còn được ăn những thứ có đường nữa.” Takamina nói.


“Nữa sao. Lần mới đây nhất khi cô ấy cao hứng lên đã ăn hết cả cây son bóng mùi dâu của tớ. Chúng ta phải ngăn cô ấy lại.” Acchan nói.


“Đồng ý và tớ có ý này. Chúng ta sẽ làm thế này.”


Takamina giải thích kế hoạch cho Mariko và Acchan, cách để có thể bắt và kiểm soát Sae. Họ sẽ nhử mồi Sae bằng cách rải kẹo đến phòng cô ấy, và trong đó thì sẽ có 2 người giăng sẵn lưới và 1 người ở bên ngoài canh cửa. Mariko nghĩ đây là cách xưa như Trái Đất nhưng cứ thử cũng chẳng mất mát gì. Họ đã giăng bẫy xong hết, việc bây giờ là chờ đợi thôi. Chỉ vài phút, Sae đã chạy đến và nhìn thấy kẹo. Cô bắt đầu ăn và theo đó đến căn phòng mà Acchan và Takamina đang chờ bên trong. Khi đã vào trong, Mariko đã đóng cửa và khóa lại. Cuộc chiến bây giờ là ở bên trong nhưng sao nó im quá. Mariko nghĩ rằng Acchan và Takamina đã bắt được cô ấy. Nhưng rồi cách cửa được đá bay cả đoạn. Sae thậm chí còn đang cười như điên. Mariko chạy vào xem xem Acchan và Takamina còn nguyên vẹn không.




“Chuyện gì đã xảy ra?” Mariko hỏi.


“Cậu ấy đè bẹp tụi tớ luôn.” Takamina nói khi đang chỉnh cái nơ.


“Cô ấy y như siêu nhân khi có đường trong người.” Acchan nói thêm.


“Tớ biết mà.” Mariko nói khi nhìn vào cánh cửa đã bị đá hỏng.


“Giờ phải làm gì đây?” Takamina hỏi.


Im lặng một lúc. Mariko chợt nhớ ra Sayaka nói có thuốc an thần trong phòng cô ấy. Mariko vội vã chạy đến phòng Sayaka nhưng nhạt nhẽo đến bất ngờ. Cô tìm khắp nơi mà vẫn chưa thấy. Rồi ánh mắt cô để ý vào một góc, Mariko thấy một cái hộp nhỏ màu đỏ được treo trên tường.


“Trong trường hợp Sae ăn đồ có đường, hãy mở hộp ra.” Trên cai hộp được viết như thế.


Mariko mở hộp ra và thấy một ống tube cùng với ba cái phi tiêu. Làm như Sae là động vật hoang dã sao? Mariko cũng chẳng quan tâm lắm, ngăn cô ấy lại trước đã. Cô chạy vào trong sảnh và thấy Sae vẫn đang chạy vòng vòng. Mariko lấy cái phi tiêu đầu tiên và nhắm. Rồi cô hít một hơi và bắn.Phi tiêu nhắm đúng hướng của Sae mà bay nhưng rồi Mii-chan xuất hiện và hứng trọn nó vào mông. Chỉ vài giây, Mii-chan gục.


“Đồ ngốc Gachapin này!” Mariko tự nói với bản thân.


May mắn thay là Sae không chú ý đến vụ đó nên vẫn chạy khắp nơi. Mariko quyết định sử dụng cái phi tiêu thứ hai và nhắm một lần nữa. Cô chắc chắn mọi việc sẽ được giải quyết sau cú này. Mariko nhắm và có vẻ nó sẽ bay tới đúng mục tiêu. Nhưng rồi Haruna xuất hiện cùng với Yuko đang chạy theo phía sau. Một lần nữa, cái phi tiêu lại trật mục tiêu khi bay thẳng vào mông của Yuko và Yuko cũng gục ngay sau đó. Mariko nghĩ mấy cái phi tiêu này có bị gì không mà cứ nhằm mông mà tiếp cận mục tiêu không vậy. Cá nhân mà nghĩ thì cô nghĩ cô vừa mới cứu Haruna một bàn thua trông thấy. Nhưng giờ cô chỉ còn một cái phi tiêu, và Sae thì chạy ngày một nhanh. Mariko chỉ còn một cơ hội cuối cùng và lần này nhất định phải trúng. Cô đặt cái ống tube về hướng Sae. Rồi thổi nhưng thay vì bay thẳng về hướng Sae thì nó lại bật trúng tường sau khi tránh Acchan và đâm vào tay Sae. Mất vài phút để Sae có thể nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Rồi cô ấy gục xuống và mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.


“Yosh!” Mariko nói trong chiến thắng.


“Bắn đẹp lắm!” Takamina nói.


“Cô gần như đã bắn tôi đấy.” Acchan nói.


Mặc kệ. Bây giờ Mariko phải đem Sae vào phòng trước đã. Khi Sayaka trở lại, Mariko trở lại cùng với ống tube và phi tiêu.


“Cậu phải dùng đến nó sao?” Sayaka hỏi.


“Ừ” Mariko đáp


“Làm quái nào mà cô ấy lấy được những thứ có đường chứ?”


“Cô y tá khờ khạo của tớ đã bị lừa”


Mariko nhìn xuống sàn và thấy Mii-chan vẫn nằm đó ngủ vì ‘được’ ăn phi tiêu thuốc an thần.


“Ít nhất thì cũng không ai bị thương” Sayaka nói


“Ngoại trừ cái cửa.” Mariko nói khi chỉ cái cửa nằm trên sàn.


“Ahh jeez! Tớ chỉ vừa sửa nó hôm bữa. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu vì đã chăm sóc Sae giùm tớ và xin lỗi vì những rắc rối mà cô ấy đem đến cho cậu”


“Không có gì đâu.”


Mariko tính kiểm tra xem Yuko, người cũng ‘may mắn’ được ‘hưởng’ một mũi phi tiêu thuốc an thần. Cô nghĩ chắc Yuko cũng còn nằm dài như Mii-chan thôi. Nhưng ngạc nhiên chưa, Yuko đã tỉnh từ lúc nào và lại đang đuổi theo Haruna rồi. Đúng là chẳng có gì có thể ngăn cản cô gái này theo đuổi Haruna. Mariko cũng nghĩ rằng sẽ chẳng có gì trên thế giới này có thể làm Haruna ngừng điên cuồng như chú sóc này.


End chap 4.

7 comments:

  1. Mariki ngưng lại ngay tức thì để tránh va chạm với chú lùn.

    ಠ_ಠ là mariko!!!

    Ôi Sae Sae Sae Sae ♪( ´θ`)ノ

    Sae~♥

    ♪( ´θ`)ノ bá cả đạo, lon ton đi ra ( *`ω´)

    ReplyDelete
  2. Điên theo mấy ng naỳ luôn qá, đặc biệt là Yuuchan =) trúng phi tiêu vào mông mà vẫn chạy theo Nyan đc sao =)

    ReplyDelete
  3. ÔI Sae Sae Sae! Sao tả chàng giống thú hoang vậy nà =))
    Mừ mấy cái phi tiêu này hay thật, nó thích mông hay sao á? =))))
    Ai cho tui một vé vô nhà thương điên này đi.
    Yuu ơi là Yuu tặng thiệp kiểu gì mà tim chi chít thế kia ;))
    Tks vì chap mới!. Tiếp tục cố gắng nha bạn :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. tks bạn đã ủng hộ :D mình sẽ tiếp tục cố gắng xD

      Delete
  4. haha, anh Yuuchan thật bá đạo quá =)) trúng thuốc mê mà vẫn ngồi bật dậy chạy theo chị nhà =))
    Jo chuyển mình vô phòng 206 đi, dạo gần đây thấy có biểu hiện rồi ~~
    bệnh: Hội chứng Kojiyuu
    chuyển vào cùng phòng vs chị nhà cho an toàn, vả lại thế nào anh nhà không mò qua phòng chị nhà --> sẽ có Kojiyuu moments để mà bấn =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. =)) mình mà chuyển đc mình đã chuyển 2 bạn vô 1 phòng rồi =))))))))))

      Delete