Permission: I got it (-∀-`)
Pairing: Maybe alot
Translator: Krita :">
Editor: Me a.k.a Jo@blogger
CHAP 1
“Đây là gì vậy?”Mariko hỏi.
“Cậu hãy đem nó xuống cho Takamina. Cậu ấy sẽ nói cho cậu biết cậu sẽ làm gì. Văn phòng của cậu ấy ở dưới sảnh phía bên phải.
"Được thôi”
Mariko theo sự chỉ dẫn của Sayaka và tìm thấy cảnh cửa có tên của Takamina trên đó. Mariko vẫn chưa nói chuyện với Takamina kể từ ngày đầu tiên khi cô giúp cô ấy kiềm chế bệnh nhân. Cô có một chút tò mò khi sắp một mình gặp Takamina. Cô gõ cửa và nghe tiếng ai đó rất nhỏ “Vào đi”. Mariko mở cửa và thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một cái nơ. Cô nhìn xuống và thấy Takahashi Minami a.k.a Takamina. Cô gái này lùn đến bất ngờ :o. Cô ấy là một midget? Khi Mariko vẫn đứng đó và nhìn xuống cô gái thấp hơn, Takamina nhìn lên và thấy đống hồ sơ trên tay Mariko.
“Ah tớ đang tìm những cái đó!” Cô ấy nói trong khi lấy chúng từ tay của Mariko.
“Là gì vậy?
“Hồ sơ ‘bạn’ mới của cậu đấy” cô ấy nói
“Hả?”
“Tới đây đi rồi biết”
Mariko bước đến và bắt đầu đọc một số tài liệu. Có tất cả 4 người
Profile 1
Tên: Kojima Haruna
Tuổi: 20
Phòng: 206
Chẩn đoán: Là một trường hợp cực độ của hoang tưởng. Được đưa vào đây để điều trị và sẽ được xuất viện khi khỏi bệnh. Cũng được ghi nhận mắc bệnh Petit mal seizures* khiến cho tất cả các chức năng của não ngừng hoạt động trong một thời gian ngắn, thường tìm thấy ở trẻ con nhưng không biết vì sao cô ấy vẫn mắc chứng bệnh này. Do vậy, cô ấy được theo dõi chặt chẽ khi tham gia vào các hoạt động nguy hiểm
* Petit mal seizures (hoặc Absence seizure) là chứng động kinh nhẹ ở trẻ em từ 5 đến 15 tuổi (bệnh nhân sẽ bị chóang trong khoảng 10~30 giây, nhưng không bị co giật)
Profile 2
Tên: Oshima Yuko
Tuổi: 22
Phòng: 207
Chẩn đoán: Mắc bệnh OCD (Obsessive Compulsive Disorder - Rối loạn ám ảnh cưỡng chế**) với những cô gái. Luôn luôn có mặt xung quanh những cô gái và muốn chạm vào họ. Bệnh nhân sẽ dễ dàng bị kích động nếu kéo cô ra khỏi một người mà cô ấy đang quấy rối. Cũng có thể nó chính là nguyên nhân dẫn đến chứng hoang tưởng của Kojima Haruna. Yuko được đưa vào đây chữa trị và học cách kiềm chế OCD.
** Obsessive Compulsive Disorder - Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. OCD được Tổ chức Y tế Thế giới xếp vào nhóm 10 bệnh lý gây ra tàn phế nặng nề nhất trên toàn cầu. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Profile 3
Tên: Matsui Jurina
Tuổi: 15
Phòng: 213
Chẩn đoán: có chứng Conduct Disorder – Rối loạn ứng xử khi mà gần đây có những hành vi bạo lực nhất định đối với cha mẹ, được gửi đến đây với chị của mình. Bệnh nhân cũng có chứng Nightmare Disorder – Rối loạn ác mộng, khiến cô thường xuyên gặp những cơn ác mộng dẫn đến mất ngủ Jurina được gửi đến đây để học cách kiểm soát những cơn tức giận và điều trị chứng mất ngủ. Có lẽ hành vi bạo lực của cô một phần do chứng mất ngủ gây nên. Phải đặt bệnh nhân trong sự theo dõi và kiềm cặp thường xuyên. Hiện đang được ở chung phòng với người chị để giảm bớt tính bạo lực.
Profile 4
Tên: Matsui Rena
Tuổi: 20
Phòng: 213
Chẩn đoán: Là chị của Matsui Jurina. Có thể trạng yếu ớt do không thể ăn thịt. Thường được em gái cô - Jurina bảo vệ. Bệnh nhân có mắc chứng Cataplexy***, sức lực sẽ đột nhiên mất đi khiến bệnh nhân ngã quỵ vào bất cứ lúc nào. Ngoài ra bệnh nhân còn được cho rằng trong cơ thể có chứng BPD (Brief Psychotic Disorder – Rối loạn tâm thần trong thời gian ngắn), Khi sợ hãi, bệnh nhân sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ và điên loạn, Cô được gửi vào đây vì sự an toàn của những người khác. Khi bệnh nhân trong tình trạng thần kinh rối loạn, được cho là hết sức nguy hiểm, cần phải thận trọng.
*** Cataplexy: sự tê liệt nhất thời.
Khi Mariko đứng đó và đọc đống hồ sơ, Takamina nói,
“Đó là những bệnh nhân của cậu. Từ giờ cậu phải có trách nhiệm với họ, chỉ cần có chuyện gì xảy với họ, thì đó là lỗi của cậu.”
"Tuyệt." Mariko nói.
“Bây giờ chúng ta đi gặp họ chứ?!”
Mariko không để ý lắm đến hai bệnh nhân đầu tiên, cô nghĩ có thể kiểm soát họ. Điều Mariko thật sự lo lắng là hai chị em nhà Matsui, hai cô gái có vẻ sẽ gây khó khăn cho cô. Căn phòng đầu tiên họ dừng lại là phòng 206. Takamina gõ cửa nhưng không ai trả lời, cô từ từ mở cửa và thấy Haruna đang nằm trên giường. Cô gái đó có mái tóc nâu dài và mắt cũng màu nâu, tai của cô ấy hơi to, nó làm Mariko liên tưởng đến con mèo. Haruna nằm nhìn lên trần nhà một cách vô hồn, Mariko định đến chạm vào cô gái nhưng Takamina đã kéo cô lại.
“Đừng”. Cô ấy nói
“Nếu cậu đột ngột chạm vào cô ấy, cô ấy sẽ giật mình.”
Sau đó Takamina cúi xuống và nói nhỏ
"Haruna..."
Haruna chớp mắt và nhìn xung quanh như thể cô ấy vừa tỉnh lại sau một giấc mơ, cô ấy nhìn thấy Takamina và mỉm cười. Nhưng khi thấy Mariko, sự sợ hãi hiện lên trên nét mặt của cô
“Ahh! Họ tới đây để bắt tôi!” Cô chỉ vào Mariko và nói
Haruna đứng dậy chạy vào góc phòng và liên tục cào vào tường. Takamina chạy đến và giữ cho Haruna bình tĩnh lại. Mariko đứng đó và nghĩ nếu lúc nãy cô chạm vào Haruna thì phản ứng của cô ấy cũng sẽ như bây giờ
“Không sao đâu Haruna” Takamina nói
"Đây là bác sĩ mới của cậu Mariko. Từ bây giờ cô ấy sẽ chăm sóc cậu."
Haruna vẫn giãy nãy và quằn quại như một đứa trẻ không muốn ăn cơm. Nhưng sau một lúc, cô ấy dừng lại và gương mặt lại trở nên vô hồn như lúc nãy. Cơ thể của Haruna bỗng nhiên lã đi và đột ngột cứng đơ. Takamina thấy vậy liền đặt cô lại trên giường, rồi ra dấu cho Mariko im lặng rời khỏi phòng khi cô đóng cửa lại.
“Đó là Haruna, cô ấy rất dễ thương, chỉ cần để cô ấy có thời gian để làm quen.” Takamina nói khi họ đi sang phòng tiếp theo
Takamina mở cửa thậm chí không cần phải gõ, và Mariko nhìn thấy một điều rất lạ. Người đang ngồi dưới đất và đang chơi với những con búp bê là một cô gái với mái tóc ngang vai màu nâu.
"Yuko." Takamina gọi.
Cô gái nhìn lên và mắt cô ấy sáng rỡ khi thấy Takamina
"Hey!"
Yuko nhảy cẫng lên và chạy đến Takamina. Cô chỉ cao hơn Takamina một chút. Đó là chưa nói đến răng của cô ấy, nó làm Mariko liên tưởng đến con sóc
“Nyan Nyan của tớ khỏe không? Tớ nghe tiếng hét của cậu ấy phòng bên cạnh.” Yuko hỏi
“Cô ấy khỏe” Takamina nói.
“Cô ấy chỉ bị giật mình. Đây là bác sĩ mới của cậu Mariko.”
Mariko bước đến và tự giới thiệu với hi vọng sẽ gây được thiện cảm với Yuko. Yuko nhìn Mariko từ trên xuống dưới để kiểm tra từng bộ phận như một kẻ biến thái. Rồi nói,
“Tớ cho cậu 7 điểm trên 10”
“Cái gì?”
“Xin lỗi cậu nhưng Yuko có thói quen là chấm điểm cho các cô gái dựa trên ngoại hình của họ” Takamina nói và quay lại liếc Yuko một cái
“Yuko, cậu không nên làm như vậy. Như thế không tốt tí nào”
Mariko nghĩ, 7 trên 10 là quá tuyệt rồi.
“Cậu chỉ ghen tị vì cô ấy cao điểm hơn cậu thôi Miss 5 điểm àh. Nhưng không ai có thể so sánh với Nyan Nyan của tớ. Tớ cho cậu ấy 100 trên 10, àh không, 1000!” Yuko nói và cười một cách tự hào
Mariko không cảm thấy lạ khi bệnh án cho biết Yuko là nguyên nhân cho chứng hoang tưởng của Haruna. Cô gái này ám ảnh Haruna điên cuồng. Mariko chắc cũng sẽ mắc chứng hoang tưởng nếu Yuko cứ bám theo và ám ảnh cô những điểm số đó. Mariko tự hỏi tại sao hai bệnh nhân kế phòng nhau trông như rất bình thường, nhưng lại có thể ảnh hưởng rắc rối đến nhau như vậy
“Đúng điều đó thật tuyệt vời Yuko. Dù sao thì tớ chỉ muốn cậu gặp Mariko. Cô ấy sẽ làm việc với cậu từ bây giờ, hãy đối xử tốt nhé. Takamina nói.
“Yeh yeh.” Yuko nói và trở lại chơi với những búp bê Barbie của cô ấy.
“Đi thôi”
Mariko và Takamina đi xuống phía cuối hành lang. Họ dừng lại khi đến cánh cửa cuối cùng, phòng 213. Mariko bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Takamina mở cửa và Mariko thấy hai cô gái trông giống nhau đang ngồi trên giường. Một người cao hơn người còn lại, cô ấy có màu tóc và màu mắt đen láy, làn da nhợt nhạt và cơ thể gầy yếu. Cô ấy chắc chắn là Rena. Cô gái thấp hơn liếc nhìn Mariko một cách sắc lẹm chắc chắc là Jurina, cô ấy có mái tóc đen giống người chị và đôi mắt rực lửa.
“Mariko, đây là Jurina và Rena. Chị em nhà Matsui.” Takamina nói.
“Biến đi tên lùn.” Jurina nói.
"Xem lại cách ăn nói đi Jurina, hoặc là tớ sẽ gọi Sayaka?" Takamina cảnh cáo làm Jurina lùi lại một chút
Trong khi đó Rena chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Mariko với đôi mắt đen láy của cô.
“Đây là Mariko và cô ấy sẽ chăm sóc cho hai cậu từ bây giờ, tử tế với nhau nhé.” Takamina nói
"Nhất là cậu đó, Jurina."
Jurina chỉ nhìn Takamina rồi gầm gừ và ôm lấy chị cô ấy. Điều này làm Mariko nghĩ đến hai con cún cô nuôi ở nhà.
“Tốt hơn hết là chúng ta nên đi thôi.” Takamina nói khi liếc nhìn Jurina lần cuối
Hai người ra khỏi phòng để lại hai chị em trong thế giới nhỏ riêng của họ.
“Và họ chính là những bệnh nhân của cậu.” Takamina nói
“Cậu nghĩ sao?”
“Tớ nghĩ Yuko là bình thường nhất trong số họ.” Mariko nói
“Cũng có thể là mình lại sai lầm.” Cô nghĩ
“Đừng lo lắng, tớ sẽ không để cậu một mình lo hết đâu. Mỗi bác sĩ đều có một y tá để giúp họ. Àh nói đến chuyện này. Y tá của cậu đâu nhỉ?
Ngay lúc đó, có tiếng động tiến xuống hành lang. Mariko nhìn ra và thấy một cô gái đang chạy về phía họ. Cô ấy không dừng lại kịp và đã đâm sầm vào Mariko làm cô ngã xuống sàn.
“Itai!”
Mariko mở mắt và thấy một cô gái với mái tóc đen dài trong bộ đồng phục y tá. Gương mặt cô ấy làm Mariko nghĩ đến Gachapin. Mariko đứng dậy và sửa lại quần áo.
“Cẩn thận chứ Mii-chan!” Takamina nói.
“Tớ thật sự xin lỗi!” Cô ấy đứng dậy, cúi đầu nói.
“Mariko, đây là y tá của cậu Minegishi Minami. Chúng ta gọi cậu ấy là Mii-chan để tránh nhầm lẫn giữa tớ và cậu ấy. Mà cẩn thận đấy, cô ấy hơi vụng về một chút. Mii-chan đây là Mariko. Cậu phải giúp cậu ấy mọi thứ, ok?
"Roger!" Mii-chan nói
“Tốt. Vậy tớ đi đây, để hai câu có thời gian tìm hiểu nhau đấy.”
Takamina đi khỏi để cho hai người còn lại nói chuyện với nhau. Mariko nhìn Mii-chan, cố gắng kiếm chuyện gì đó để nói cho đến khi tiếng của Mii-chan phá vỡ sự im lặng.
"Woah cậu cao quá."
"Cám ơn." Mariko nói.
“Và cậu cũng gầy nữa."
Mariko không thể không đỏ mặt trước lời khen dành cho mình
“Cậu như cây que vậy, haha cậu là ma cây”
Mariko liếc Miichan khiến cô ấy lùi lại một chút phòng thủ
“Uhh cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? 30 chăng?”
"24 thôi!" Mariko rít lên.
Mariko bắt đầu thấy bực mình cô y tá này, bây giờ mà được đập cô ấy cho hả giận thì đã biết mấy.
“Có lẽ là tớ nên đi lấy trà cho chúng ta, nhỉ?” Mii-chan nói, cố gắng tìm đường thoát thân vì đã chọc giận Mariko
"Ùh."
Mii-chan chạy đi nhưng khi tới giữa hành lang thì bị trượt ngã, Mariko không thể không cười khi cô thấy cô y tá vụng về đứng dậy chạy tiếp nhưng lại trượt ngã lần thứ hai. Mariko bắt đầu nghĩ cô sẽ dần thích cô Gachapi này thôi.
End chap 1
(bệnh nhân sẽ bị chóng trong khoảng 10~30 giây, nhưng không bị co giật)
ReplyDelete==> bị choáng chứ hom có chóng :))
lỗi tí thôi mờ =)))) để đi sửa lại =)))
Delete“Cậu chỉ ghen tị vì cô ấy cao điểm hơn cậu thôi Miss 5 điểm àh. Nhưng không ai có thể so sánh với Nyan Nyan của tớ. Tớ cho cậu ấy 100 trên 10, àh không, 1000!” Yuko nói và cười một cách tự hào
ReplyDelete=> Yuu bị cuồng Nyan, còn Nyan thì bị hoang tưởng vì Yuu =]]]]
"Woah cậu cao quá."
"Cám ơn." Mariko nói.
“Và cậu cũng gầy nữa."
Mariko không thể không đỏ mặt trước lời khen dành cho mình
“Cậu như cây que vậy, haha cậu là ma cây”
=> Mii-chan nói chiện dễ mún oánh ghê hà =]]]]]]
Mii-chan chạy đi nhưng khi tới giữa hành lang thì bị trượt ngã, Mariko không thể không cười khi cô thấy cô y tá vụng về đứng dậy chạy tiếp nhưng lại trượt ngã lần thứ hai. Mariko bắt đầu nghĩ cô sẽ dần thích cô Gachapi này thôi.
=> tội Sama dồi =]]] vừa phải quản 4 bệnh nhân cỡ bự, vừa thêm 1 cô y tá chạy có 1 đoạn té mấy lần =]]
:"> nghe đồn fic này ghê gớm lắm.
ReplyDeleteĐặt nhà ở đây ( *`ω´)
( *‘ω´)人(бвб) ôi marimii
lại là Cao nhân nữa hở ;___;
Deletekiếm Cao nhân hở ?
Deletebệnh mà vui quớ ~
Fic này vui quá xD Tks bạn trans lấy tinh thần dịch tiếp <3 Mới đầu thấy Sama là nhân vật chính + bệnh án đầu tiên là Nyan tưởng là Mariharu cơ >< Nhưng mà đọc hết chap 1 thì thở phào =)) K biết fic này có nhiều mm của Kojiyuu k nhưng mà nhìn bệnh án của hai bạn mà cười đau ruột =)) Mong bạn trans đều đặn xD
ReplyDeletethank bạn đã thích cái fic "Nhà thương điên" này =))) mình cố gắng dịch đều đặn =]] bệnh án của KojiYuu đọc vào là chịu không nổi =)) càng về sau càng hài =]]
Deletehi vọng bạn sẽ chờ và đón đọc :)
Tất nhiên là mình sẽ chờ mà xD Nyan bị hoang tưởng, nhưng mà hoang tưởng về cái gì nhỉ? =))
DeleteNhưng mà hai chị em nhà WMatsui thấy ghê vậy mà coi bộ dễ chữa hơn hai người kia =)) Ít ra là không có gây rắc rối cho nhau =))
Một bác sĩ mà chơi luôn bốn bệnh nhân hàng khủng thế này, không bị tâm thần như họ thì đúng là kì tích đó nha=))
bệnh án của KojiYuu thú vị dễ sợ =)) cơ mà Fic này bạn Yuuchan còn hiền nhỉ =)) kiểu bấn loạn Nyan Nyan toàn tập của bạn mà còn có thêm cái bệnh "thần kinh" vô nữa thì bạn dễ mà đục tường chui qua phòng Nyan Nyan lắm =))
ReplyDeletebạn mà đục tường chui qua là bệnh viện cho bạn ở khu đặc biệt tường = sắt luôn quá =))
Deletebạn không đục được tường nhưng có tài bẻ khoá =)))) bằng chứng thì rành rành ở chap 2 rồi =))
Deleteđể cứu mĩ nhân =)) tự nhiên xuất hiện sức mạnh siu nhưn trong ng =)) =))))
DeleteCảm giác cứ như là vào ngày đầu tiên của bộ luật GT, mọi người đều đội mũ bảo hiểm.
ReplyDeleteヾ(゚д゚*三*゚д゚)ノ
Mình đột nhiên biết có một thể loại shipper là MariMii, và rồi một đống fic MariMii đập vào mặt.
(。_°(┗┐ヽ(′Д、`*)ノ