Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Monday, September 23, 2013

[Fanfic - Trans] Chuyện Tình Lớp Thư Pháp (KojiYuu)

Fic dịch chui nên để đọc cho vui thôi nha (бвб)人(-∀-`) 


Calligraphy






Kojima Haruna - một cô gái lúc nào cũng thu mình và luôn luôn ở trên mây. Rất nhiều người gọi Haruna là cô ngơ. Cô ấy thì lại thích mình như vậy, cô không có nhiều bạn ở trường dù sắc đẹp của Haruna phải gọi là "nghiêng thùng đổ nước", và cũng không ai cố gắng làm bạn với cô cả, và thực sự thì, cô thích điều đó.



Được ở một mình nghĩa là cô có thể nghĩ và làm vài điều điên rồ trong đầu mà không ai có thể làm phiền. Cô thích thi pháp và thư pháp.



Cô là người duy nhất trong trường đã hỏi giáo viên liệu có thể sử dụng phòng học để viết thư pháp sau giờ học được không. Cô đã luyện nó từ khi học mẫu giáo và cô không muốn ngưng lại chỉ vì lịch học trong trường.



Ban đầu cũng khó khăn cho cô vì cô thực sự không thể tập trung được, cô luôn nghĩ vẫn vơ, và ít khi nào tập trung được vào một thứ. Thư pháp đã giúp cô, Haruna đặt hết mọi tâm trí vào bức họa.



Hôm nay là thứ Năm và có ai đó gõ cửa phòng học nơi Haruna đang viết thư pháp với cây cọ của mình.



" Kojima? " Một giọng nữ vang lên.



"Ah! Shinoda sensei, em biết vẫn còn sớm nhưng vì chiều nay không có lớp nên em muốn đến đây... " Haruna cố giải thích tại sao cô lại ở đây giờ này. 



Shinoda Mariko mỉm cười với cô. "Chuyện đó thì không sao, chỉ là.. "



" Oh! " Haruna nói. "Vậy... có chuyện gì?"



Mariko mở cửa lớn hơn để một cô gái nhỏ đi vào. "Oshima cũng muốn học viết thư pháp. "



Haruna rất ngạc nhiên. Cô biết cô gái này. Oshima Yuko, một trong những người nổi tiếng nhất trong trường, đáng yêu, hòa đồng và rất năng động. Cô ấy còn là đội trưởng đội ném nữ của trường. Ai cũng muốn làm bạn với cô đến phát điên. Cô ấy có mọi thứ, thế tới đây làm cái khỉ gì nhỉ?



" Kojima? " Mariko hỏi. "Lại mơ mộng nữa à? " Cô giáo trẻ bật cười.



" Xin lỗi… " Haruna nói khi đang nhìn cô gái nhỏ trước mặt. 



Mariko nhìn hai cô gái rồi nói. "Được rồi, gặp 2 em sau..."



"Chờ đã! Shinoda sensei!" Haruna nói, nhưng Mariko đã lặn mất tăm rồi. 

Quay sang và nhìn thấy Yuko đang cầm một cây cọ với 1 đống mực trong cái tô nhỏ. "Làm ơn đừng có đụng vào đó! Cậu không có dụng cụ sao?"



"Không" Yuko nói. "Tớ chưa thử viết thư pháp lần nào cả"



"Tớ sẽ hướng dẫn cho cậu." Haruna đầu hàng nói. "Đừng có chấm quá nhiều mực, nhìn đây, như thế này nè." Haruna vừa nói vừa làm cho cô gái nhỏ nhìn. "Giờ thì ngồi xuống đây và cầm lấy." Haruna đưa Yuko một tờ giấy trắng cùng một cây cọ.



"Giờ chúng ta làm gì?" Yuko hỏi khi nhìn lung tung.



"Cậu nên bắt đầu với một Hán tự đơn giản. Cái này đi." Haruna giải thích khi đưa từ chữ kanji cho Yuko.



"Eh?" Cô gái nhỏ hét lên. "Nhưng tớ muốn viết những chữ kanji đẹp như của cậu cơ!"



"Cậu cần phải bắt đầu từ cơ bản." Haruna nói. Cô mất 2 phút để có thể cho hướng dẫn cho Yuko cách để viết từ kanji đó.



"Được rồi." Yuko lầm bầm. Cô đã cố gắng, cố gắng và cố gắng nhưng cô không thể làm được. "Nói xem tớ đã sai chỗ nào? Nếu cậu không giải thích rõ ràng thì tớ không thể làm được."



Haruna ngừng công việc của mình lại và nhìn Yuko. "Cậu rối quá! cậu có biết không hả? Tôi đã nói với cậu là phải từ từ và đừng có chấm quá nhiều mực vào cọ nhưng cậu không nghe. Những nét ngang phải như thế này-" Haruna dừng lại khi nhìn Yuko. "Cậu đang làm gì thế? Đừng có nói với là cậu đang nhìn ngực tôi đó nha?"



"Eh? Không. tớ không nhìn gì cả." Yuko khi đang ngượng đỏ cả mặt.



"Dối trá, biến thái!" Haruna nói khi quay lưng lại với Yuko.



"Xin lỗi." Yuko nói với nụ cười tươi rói. "Tớ không thể từ chối những cô gái đẹp như cậu được." Haruna nhíu mày nhìn cô gái nhỏ. "Đừng để nó xảy ra bất kì lần nào nữa!" Cô gái cao hơn thở dài nói. "Làm hơn hãy hướng dẫn cho tớ."



"Được rồi, lần cuối nhé." Haruna bước ra phía sau Yuko và cầm lấy tay cô ấy, Haruna làm chầm chậm từng bước một và cho Yuko thấy cách viết một chữ kanji đẹp. Yuko khẽ hít vào và mỉm cười như người đang mơ, Haruna đang rất gần cô... "Giờ cậu đã hiểu chưa?"



Yuko hơi giật mình và gật đầu. "Tớ sẽ cố gắng hết mình." Cô viết chữ kanji đó hơn 3 lần và cuối cùng thì vẽ những trái tim cùng một con mèo trên giấy.



Haruna thở dài. "Cậu đang làm gì vậy?"



"Nhìn nè! Đây là cậu đó." Yuko nói khi đưa hình vẽ cho Haruna xem. "Cậu đáng yêu như một chú mèo vậy."



"Tớ không có giống mèo." Haruna phản bác.



"Có mà, khi cậu dụi dụi mắt bằng mu bàn tay đó. Tin tớ đi, nhìn cậu như một chú mèo vậy đó!" Yuko giải thích.



"Tớ dụi mắt như thế là vì tay tớ dính mực." Haruna phát cáu.



Yuko bật cười. "Tớ sẽ gọi cậu là Nyan nyan!"



"Không, không được phép."



"Được mà... Nyan nyaaan!"



Haruna trợn mắt lên, tại sao Yuko lại xuất hiện ở đây và chọc cho cô cười chứ? Là một trò chơi hay một trò cá độ, những đứa nhóc nổi tiếng thường không muốn làm bạn với một người như cô.



"Ngừng lại được rồi đó." Haruna nói. "Tôi mệt rồi với cả cũng đã trễ."



"Oh!" Yuko buồn buồn khi đã hết giờ. "Cảm ơn, cũng không tệ." Haruna nhíu mày. "Ý tớ là thú vị và vui lắm, và cậu cũng rất xinh đẹp nữa." Yuko giải thích cùng với một cái nháy mắt. "Gặp cậu vào ngày mai Nyan Nyan."



"Gặp lại cậu sau, Oshima" Yuko bước đến gần Haruna rồi đặt lên má một nụ hôn. "Eh!" Haruna hét lên. "Đừng có làm mấy cái việc đó."



"Tớ luôn chào tạm biệt như vậy đó." Yuko xạo sự.



"Cậu thật quái đản" Haruna nói.



"Cũng không bằng cậu" Yuko 'cắn' lại



Sau khi cô gái nhỏ rời khỏi phòng học, bỏ lại Haruna ở đó. "Tại sao mình phải dính với cô ấy nhỉ?"



Ngày hôm sau, Haruna đang viết vài từ kanji thì cửa mở.



"Xin lỗi tớ đến trễ, tụi tớ có một trận bóng ném vào buổi trưa và đã chiến thắng!" Yuko nói một cách hạnh phúc. 



"Thế thì tốt. Ngồi đi. Tớ đã chuẩn bị mọi thứ rồi." Haruna nói khi vẫn đang viết.



Yuko ngồi xuống và bắt đầu viế chữ kanji thứ hai mà Haruna đã nói cho cô. Nhưng vì Yuko vẫn đang rất hào hứng với trận đấu trước đó nên cô muốn nói mọi thứ với Haruna về chiến thắng của mình.



"Tớ nghĩ tụi tớ sẽ thua. Nhưng Takamina đã bắt được bóng và tạo một đường chuyền hoàn hảo, Sae chặn được cầu thủ của đội bạn và tớ đã bắt được trái bóng đó, đồng thời tránh được rào cản cuối cùng! Tớ đã nhảy lên Sayaka và-" Động tác của Yuko càng ngày càng nhiều hơn thế nên cô đã làm đổ cái tô đựng mực vào Haruna người đang chăm chú viết. 



"Xin lỗi..." Yuko nói. Cô cầm khăn giấy và bắt đầu chùi chùi mặt Haruna.



"Đừng có chạm vào tôi." Haruna đẩy Yuko ra. 



"Tớ xin lỗi mà!" Yuko nói, "Để tớ giúp cậu"



Haruna không muốn nghe cô gái nhỏ nói nữa. Cô đi đến túi xách của mình và cởi cái áo sơ mi ra. Yuko đang nhìn cô ấy. "C-c-cậu đang làm gì vậy?"



"Thay cái áo khác chứ làm gì hả tên ngốc kia! Nếu không giặt nó ngay thì sẽ bị đen luôn mất." Haruna giải thích. Cô mặc một cái áo sơ mi khác và mà quay sang Yuko. "Cậu, đi giặt nó ngay cho tôi." Haruna nói khi đang rất tức giận.



Yuko không thể nào ngừng lia mắt vào cái áo đang trong trạng thái "phơi phới" kia. Haruna thừa biết Yuko đang ngó vô cái chỗ nào nên đã nhanh tay gài nút lại. "Biến ra ngoài và giặt áo cho tôi."



Yuko để tay lên mũi ngăn dòng siro đang tuôn ra và chạy biến ra ngoài như một cơn bão.



Haruna thở dài. Nửa giờ sau Yuko trở về từ nhà vệ sinh. "Đây là áo cậu đã được giặt sạch." Cô gái nhỏ cười nói cùng với hai cục bông gòn trên mũi.



Haruna mở to mắt nhìn cái áo. Cái áo đã được giặt, sạch như mới và cả khô ráo nữa. 



"Được chưa?" Yuko hỏi.



"Tôi không cần biết, chỉ cần cậu làm gì đó lung tung nữa tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây." Haruna nói. "Và đừng có lia mắt qua tôi nữa!"



Yuko cười. "Nếu cậu không muốn tớ làm nháo nhào mọi thứ thì lần sau cậu hãy đến xem tớ thi đấu nhé?" Yuko ngại ngùng hỏi.



Haruna không trả lời. Yuko tiến đến gần cô giá cao hơn. "Làm ơn hãy nói rằng cậu sẽ đến đi?"



"Có lẽ" Haruna trả lời và cố tránh Yuko ra. "Giờ thì đến giờ về nhà rồi."



Yuko giúp cô lau dọn phòng học. Và trước khi rời khỏi Yuko đã hôn lên má Haruna một lần nữa. Haruna bắt được nhưng vẫn để cô ấy lộng hành. "Áo của cậu bị ướt rồi kìa!"



"Tớ biết mà, lúc giặt áo cho cậu đã lỡ làm ướt áo mình, không sao đâu." Yuko mỉm cười trước khi lẩn khỏi phòng học. 



Haruna nhíu mày. Lấy cái áo đã được giặt sạch ra và nhìn kĩ hơn. Nó không phải của cô, thử mặc nó và hơi chật, lại có mùi có vẻ như là của Yuko nữa. 



Haruna lắc đầu. Yuko đưa Haruna áo của mình và mặc áo bị dơ kia bởi vì cô ấy không thể giặt sạch vết mực sao. "Cô gái này..." Haruna nói thầm.



Ngày hôm sau Haruna đến hơi trễ, Sata-sensei muốn nói chuyện với cô. Cô đã chạy đến phòng học và thấy Yuko đang luyện tập.



"Chào" Haruna nói.



"Chào Nyan nyan! hôm nay cậu đến trễ vậy."



"Tớ biết, Sata-sensie có chuyện muốn nói..."



"Oh" Yuko lên tiếng.



Haruna cau mày. "Ông ấy nói đã nhìn thấy cậu vào giờ nghỉ sáng nay." Yuko ngước lên nhìn. "Ông ấy nói thấy cậu đã tìm gì đó trong túi CỦA TÔI."



"Tớ biết, nhưng nghe này-"



"Không" Haruna cắt lời. "Tôi đã nói với cậu, chỉ cần một lỗi nữa là mọi chuyện xong và bây giờ thì kết thúc được rồi đó. Tôi đã chịu đựng cậu đủ rồi, về tính vụng về và mọi thứ của cậu. Tôi không thể làm gì hết khi cậu ở đây nên làm ơn ngày mai đừng xuất hiện ở đây nữa."



"Nhưng Nyan nyan"



"Cũng đừng gọi tôi là Nyan nyan!"



"Làm ơn!" cô gái nhỏ cầu xin. "Đó là một chuyện dài, và tớ muốn-"



Haruna không để Yuko kết thúc câu nói thì đã rời khỏi phòng. 



Ngày hôm sau, Yuko không xuất hiện nữa. Haruna cầm lấy một cây cọ và một tờ giấy trắng. Phòng học có vẻ yên bình và tĩnh lặng, Haruna mỉm cười. "Hoàn hảo" Cô thì thầm.



Cô bắt đầu viết vài chữ kanji nhưng chẳng ra sao cả, cô đã cố và cố nhưng mọi thứ không như cô muốn. Cô ném tất cả giấy tờ khi có ai đó bước vào phòng học.



Một phần Haruna mong đó là Yuko, nhưng một phần khác thì cô không muốn nhìn thấy cô gái đó nữa.



"Kojima" cô giáo trẻ lên tiếng.



"Ah Shinoda-sensei" Haruna quay sang nhìn cô giáo của mình. "Cô đang làm gì ở đây vậy?" 



"Oshima không có ở đây sao?" cô giáo lo lắng hỏi. Haruna thì đang gục mặt. "Chả lẽ không được sao?"



"Không hẳn..." cô gái cô hơn thừa nhận.



"Tệ quá." Mariko ngồi xuống bên cạnh Haruna. "Cô nhóc đó thật sự rất cần những hoạt động như thế này... như em đã thấy đó, nhóc đó không thể tập trung vào cái gì cả. Cô nhớ khi em hỏi cô mượn phòng học và nói rằng thư pháp có thể giúp em tập trung nhiều hơn, nên cô muốn giúp nhóc ấy..."



"Em xin lỗi nhưng em không thể làm gì cho cậu ấy cả..."



"Cô biết, nhóc ấy rất năng động và thỉnh thoảng còn quái đản nữa nhưng nhóc ấy vẫn là một đứa tốt. Và nhóc đó cần phải tập hơn nếu muốn nâng cao điểm số và tiếp tục chơi bóng ném."



Haruna nhìn cô giáo của mình. "Điểm số thì liên quan gì đến bóng ném ạ?" 



"Nếu điểm số quá tệ thì ba mẹ của nhóc ấy sẽ không để cho nhóc đó chơi bóng ném nữa..." Cô giáo trẻ giải thích.



"Nhưng cậu ấy rất yêu nó mà."



"Cô biết và đó là lí do tại sao cô lại đem nó đến cho em." Mariko đứng lên. "Nhưng đừng lo, đó cũng không phải lỗi của em, Oshima không thể nghiêm túc làm chuyện gì cả..."



Khi Mariko rời đi, Haruna đã nhìn lại những gì Yuko viết. Mặc dù Yuko luôn làm nháo nhào nhưng cô ấy đã rất cố gắng.



Haruna đứng đậy và chạy đi tìm Yuko. Cô thấy cô ấy đã đi lướt qua.



"Yuko" Haruna hét lên. "Chờ đã!"



Yuko quay lại và nhìn thấy Haruna đang chạy theo mình. "Cậu vừa gọi tớ là Yuko hả?"



"Đừng có bắt đầu nữa đi." Haruna đang hết hơi vì chạy rồi.



"Đừng có nói với tớ là cậu mệt chỉ vì chạy có 100 mét đó nha?" Yuko đùa.



Haruna 'tặng' Yuko một cái liếc sắc lẻm. "Đây là lần đầu tiên trong đời tớ đã chạy như thế!" Yuko cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. "Yuko?" Haruna nghiêm túc nói.



"Chuyện gì?"



"Tớ xin lỗi, về lớp thư pháp với tớ đi." 



Yuko nhìn cô gái cao hơn với đôi mắt tròn xoe. "Tại sao? Không không thích tớ mà, tệ hơn là cậu không chịu nổi tớ..."



"Không có đúng. Tớ thật thích cậu" Haruna buộc miệng nói trước khi đưa tay lên che miệng. "Ý tớ là tớ xem cậu như một người bạn, một người bạn thật sự..."



Yuko mỉm cười và ôm lấy tay Haruna. "Tuyệt!"



"Đừng có làm như thế!" Haruna lẩm bẩm.



"Nhưng chúng ta là bạn mà, và đây là những gì bạn bè làm!" Yuko nói và Haruna thì trợn mắt lên nhìn cô gái nhỏ.



Hôm sau, Yuko và Haruna đến cùng lúc. "Vậy, cậu đã làm gì khi không có tớ ở đây?"



"Euh... Không làm gì cả." Haruna thừa nhận. "Tớ không có tâm trạng."



"Oh, hiểu rồi. Nên hôm nay cậu sẽ có nhiều việc để làm nhỉ?"



"Ừ" Haruna mỉm cười. Và bắt đầu công việc.



Không lâu sau đó, Haruna nhìn sang Yuko. "Nee, Yuko?"



"Ơi?" Cô gái nhỏ mỉm cười nhìn Haruna.



"Cậu đã tìm gì trong cặp của tớ vào hôm đó?" cô gái cao hơn hỏi.



Yuko cắn môi. "Đó là một câu chuyện dài..."



"Nói với tớ."



"Cậu biết cái áo dính mực rồi chứ gì?" Yuko hỏi. "Tớ không thể giặt được nên đã đưa áo tớ cho cậu, và mẹ tớ đã giặt sạch áo cậu rồi nên tớ không đổi lại nhưng tớ không tìm được cái của mình trong túi cậu..."



Haruna đỏ mặt vì ngượng. "Tớ thấy mình ngốc quá trời... Tất cả những gì cậu làm để có thể thân thiện với tớ mà tớ lại làm như thế..."



"Không sao đâu, tớ vẫn thích Nyan nyan của tớ."



"Tớ không phải là của cậu?" Haruna nói cùng một cái liếc.



"Có chứ, cậu là của tớ, tớ là người bạn duy nhất của cậu nên từ bây giờ cậu là của tớ." Yuko nói và tiến đến gần Haruna.



"Ở im vị trí, đừng có lê thân lại đây đó, và giờ thì cậu có thể trả áo được rồi đó..." Haruna nói.



"Được rồi." Yuko nói khi đang cởi cái áo len bên ngoài ra.



"Làm gì vậy hả?" Haruna hỏi.



"Thì trả áo đó." Yuko nói khi đang cởi mấy cái nút. Haruna trợn mắt nhìn cô gái nhỏ cởi từng cái, từng cái nút một. "Nhìn bra của tớ nè, có in hình con mèo dó."



Haruna nhìn qua một cái và càng đỏ hơn khi nhận ra mình đang làm gì. "Đừng có xấu hổ mà." Yuko nói. "Giờ nếu cậu có thể trả áo cho tớ [để tớ che thân] được không?"



"Cậu muốn nó bây giờ sao?"



"Ừ, cậu không mang theo sao?" Yuko hỏi. Haruna cắn môi một chút. "Nyan nyan? Cậu có đem theo hay là không?"?



"Có và không..."



"Đừng có nói là cậu đang mặc áo tớ nha?!" Yuko cười với khuôn mặt đang đỏ lên của Haruna.



"Đừng có cười, tớ không có cái áo nào khác cả..." Haruna giải thích.



Yuko bật cười. "Cũng không sao, áo của tớ sẽ mùi như của cậu! Giờ đưa áo cho tớ đi." 



"Không!"



"Dù sao hôm bữa cũng thấy của cậu rồi mà" Yuko nói cùng một nụ cười đểu.



"Đúng và cậu đã nhìn lén!" Haruna nói.



"cậu cũng có mà, vừa tức thì luôn." Yuko nói. Cô gái nhỏ tiến đến gần Haruna hơn nữa. "Thôi nào, chúng ta là còn gái cả mà..."



"Cậu là tên biến thái mà... giờ cậu kiếm cái gì mặc đỡ đi đã."



"Tớ chỉ biến thái với những cô gái dễ thương thôi." Yuko nói. "Nếu cậu không trả áo cho tớ thì sẽ ở im như thế này và cố hôn cậu đó."



"Tốt hơn là cậu không dám!"



"Chờ mà xem." Yuko nói. 



Một giờ trôi qua và hai nụ hôn ngay cạnh khóe miệng, Haruna bỏ cuộc và cởi áo của mình ra. "Đây." cô gái cao hơn nói. Yuko cầm lấy áo của mình với một nụ cười.



"Kojima, cô-" Mariko người vừa bước vào phòng đã thấy hai cô gái chỉ mặc mỗi bra và nhướn mắt lên nhìn. "Được rồi, cô không thấy gì cả." Cô giáo trẻ nói trước khi biến mất.



Yuko cười phá lên và Haruna thì ngượng đỏ mặt. "Cười gì chứ, cô ấy sẽ nghĩ gì đây?" Haruna nói khi nhớ lại cảnh khi nãy.



"Đừng lo, chẳng sao cả đâu." Yuko nói. 



"Cậu chắc chứ?" 



"Chắc, cứ tin tớ đi."



Hôm sau, Yuko đến lớp cực sớm, và Haruna muốn trêu cô nhóc nhỏ một chút. Cô nhẹ nhàng bước vào lớp và đến bên cạnh Yuko. Cuối cùng là hù cho Yuko một cái bất ngờ.



Yuko hét lên và Haruna thì bật cười. Cô gái nhỏ quay sang và nhảy lên người Haruna. Cô đu lên người cô gái cao hơn. "Tại sao cậu nỡ làm vậy khi tớ đang tập trung chứ?!"



"Xin lỗi nhưng lúc đó cậu dễ thương quá nên tớ muốn trả đũa việc ngày hôm qua!"



"Tớ có làm gì đâu?" Yuko nói khi nghĩ về ngày hôm qua.



"Cậu đã cố hôn tớ còn gì, còn là trên môi nữa đó!" Haruna giải thích. "Tớ đã rất sốc và mất phòng thủ!"



"Đừng có nói quá như thế chứ." Yuko nói. "Chỉ là vui vẻ thôi mà"



"Cậu gần như là dê tớ rồi còn gì!" Haruna hét lên.



"Được rồi, cái đó có hơi không giống chuyện bạn bè... hay làm cho lắm." Yuko mỉm cười. "Cậu đã thích nó, khi tớ cố hôn cậu đó."



"Không, làm gì có." Haruna trả lời rồi phồng má. Yuko lại hôn cô ấy. "Dừng lại" Haruna nói.



"Tại sao?" Yuko lại hôn cô gái cao hơn một lần nữa.



Haruna nghĩ nhanh chóng. "Nếu Shinoda-sếni lại đến như hôm qua thì sao?"



"Nếu đó là điều làm cậu bận tâm.. thì cô ấy đã biết hết rồi, việc tớ thích mấy cô dễ thương như cậu. Còn nữa, tớ đã hỏi cô ấy để có thể đến đây với cậu mà." Yuko trả lời.



"He?! Vậy câu chuyện về điểm số và ba mẹ của cậu cũng là giả sao?" Haruna hỏi cùng một chút tức giận.



"Không, tớ thực sự cần phải nâng cao điểm số hoặc là từ bỏ đội bóng ném, nên tớ thật sự rất muốn gặp cậu. Và Shinoda-sensei đã nói rằng cậu sẽ là người hoàn hảo để giúp tớ." Yuko giải thích.



"Vậy nên, cậu muốn biết tớ?"



"Đúng vậy. Cậu xinh đẹp, nhưng quá cô đơn và lạnh lùng với mọi người nên tớ có hơi sợ khi nói chuyện với cậu. " Yuko nói. "Nhưng giờ tớ đã thực sự biết cậu là người như thế nào. Và tớ yêu Nyan nyan của mình! Tớ yêu cậu nhiều lắm!"



Haruna không biết phải trả lời như thế, nhìn cô gái nhỏ mỉm cười với mình. "Sao cậu lại có thể nói cậu yêu tớ? Cậu đâu có biết gì về tớ..." Haruna hỏi.



"Tớ chỉ cảm nhận nó... ở đây." Yuko nói cầm tay Haruna và đặt nó lên ngực mình. "Trái tim của tớ luôn đập lỡ nhịp khi tớ ở bên cạnh cậu."



"Yuko tớ-"



"Cậu không cần nói gì cả." Yuko cắt lời. "Tớ không quan tâm là cậu có đáp lại tình yêu của mình không, chỉ cần là bạn cậu cũng tuyệt lắm rồi..."



Haruna nhìn xuống đất trước khi nhìn thẳng vào mắt Yuko. "Hãy cho tớ thấy cậu yêu tớ như thế nào bằng một nụ hôn thật sự..." Haruna nói.



"Cậu chắc chứ?" Yuko lo lắng hỏi với những gì Haruna đã nói. 



Haruna gật đầu. "Hôn tớ đi Yuko"



Yuko bước đến gần và hôn Haruna, một nụ hôn thật sự, không phải chỉ phớt qua. Môi họ di chuyển cùng nhau và Haruna là người đầu tiên lùi lại. Cô cần thêm không khí.



"Cậu cần phải chơi vài môn thể thao để giúp cậu tăng khả năng chịu đựng." Yuko trêu chọc.



Haruna trợn mắt lên và lại hôn Yuko một lần nữa. Mariko mở cửa và nhanh chóng đóng lại khi nhìn thấy hai cô gái. "Cuối cùng" cô giáo trẻ mỉm cười. "Nhiệm vụ đã hoàn thành."



END.

No comments:

Post a Comment