The First Time
credit to owner
------
「Cậu có tin vào mãi mãi?」
“Tớ nghĩ là tớ đã yêu cậu.”
Kojima Haruna gần như phụt hết ngụm nước vừa uống và quay sang nhìn người ngồi kế bên tỏ vẻ hoài nghi.
“Gì cơ?” Haruna không chắc là mình vừa nghe được những gì, nên cô quyết định sẽ hỏi lại.
Oshima Yuko hít một hơi thật sâu và lặp lại với một giọng nói nhẹ như một cơn gió thoảng qua. “Tớ nghĩ là tớ đã yêu cậu.”
“Oh,” Haruna trả lời khi đậy nắp chai nước, và để nó lên bàn.
Cô chớp chớp mắt, hi vọng những gì vừa xảy ra sẽ biến mất như một phép màu. Không may cho cô, Yuko vẫn còn ngồi đó, chờ đợi một câu trả lời từ cô.
“Um…” Haruna không biết rõ cảm giác của mình hoặc là những gì cô cảm nhận được, nên cô quyết định, trong hoàn cảnh này thì cứ lơ đi là tốt nhất.
“Tớ sẽ làm như tớ không nghe gì.” Haruna nói khi đứng dậy. “Và tớ nghĩ Takamina cũng đang tìm tớ, nên tớ đi đây.”
Haruna cầm chai nước của mình và vội rời khỏi đó.
Yuko nhìn cánh cửa dần khép lại, còn lại cô với nỗi cô đơn trong căn phòng. Cô thở dài trước khi khẽ nằm dài lên bàn.
「Lần đầu tớ nói yêu cậu, tay tớ đã rất run, cảm giác như tớ không thể nào thở được nữa vậy…」
Yuko ngồi trên giường của Haruna trong phòng khách sạn và xem một bộ phim trên ti vi. Haruna ngồi bên cạnh cô với hộp khăn giấy Kleenex trên đùi, khi mà cô cứ liên tục lau đi những giọt nước mặt cứ chảy ra.
Sau khi concert của AKB kết thúc, Haruna đã kéo Yuko và năn nỉ cô xem một bộ phim tình cảm lãng mạn trong cùng cô ấy trong phòng. Đầu tiên, Yuko không biết tại sao, nhưng ngay khi cô đến phòng của Haruna, thì Mii-chan đã nói với cô rằng Haruna vừa chia tay với bạn gái.
Nói đến chuyện đó, Yuko đã rất ngạc nhiên, khi cô không hề biết rằng Haruna đang quen với ai đó. Cô thấy mình như một con ngốc khi bộc bạch với Haruna. Yuko cũng vui vì Haruna đã không nổi giận khi cô thừa nhận, và cô ấy vẫn đối xử với Yuko như trước đây.
Yuko thở dài khi nhìn Haruna và nhận ra rằng cô gái kia đã ngủ từ lúc nào. Haruna chắc đã mệt lắm vì cứ khóc từ nãy đến giờ.
Yuko tắt ti vi và cẩn thận đặt Haruna nằm vào giữa giường. Cô kéo mền cho cô ấy và đứng bên cạnh giường. Cô im lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Haruna vài phút và nhẹ nhàng đặt nhanh một nụ hôn lên môi Haruna. Lùi lại và khẽ vuốt phần tóc mái của cô ấy. Tắt đèn và cô rời khỏi phòng trong im lặng.
「Lần đầu tiên tớ hôn cậu, trái tim tớ đập rất nhanh, tớ nghĩ là nó đã nhảy ra khỏi lồng ngực của mình rồi…」
Yuko ngáp khi đang bước đến ga tàu điện. Cô đã kết thúc môt ngày dài luyện tập cùng với mọi người và lúc này cô mệt lắm rồi.
“Cậu biết đó, nếu không tiệc tùng quá nhiều, thì cậu sẽ không mệt như vậy đâu.”
Yuko ngáp lần nữa khi nhìn sang Haruna, người đang đi bên cạnh cô. “Tớ không có tiệc tùng suốt ngày.”
“Oh vậy sao? Thế tối qua cậu đi đâu?” Haruna hỏi thách thức.
“Đúng, nhưng tớ…” Yuko cố gắng giải thích nhưng đã bị Haruna cắt lời.
“Rõ ràng, cậu đã tiệc tùng quá nhiều.”
“Nhưng tối qua là trường hợp khác mà. Công ty quản lí của tớ có buổi tiệc cho nhân viên.”
“Công ti quản lí của cậu?”
Yuko gật đầu. “Đó là một buổi tối thú vị. Tớ đã có cơ hội được gặp rất nhiều senpai.”
“Vậy… Cậu ở đó cùng với Sasshi và Yui-chan?” Haruna hỏi nhưng hơi ngập ngừng.
“Yeah, tất nhiên rồi.” Yuko cười. “Còn có Kitarie và Acchan nữa.”
Haruna không trả lời để họ có thể tiếp tục câu chuyện. Sau khoảng lặng, Yuko lên tiếng.
“Cậu có sao không? Sao lại im lặng vậy?”
“Tớ không sao. Chỉ đang nghĩ ngợi vài điều thôi.” Haruna lắc đầu. “Um, cũng lâu rồi chúng ta không đi cùng nhau như thế này.”
“Yeah, nhưng gần đây cả hai ta đều rất rất rất bận rộn mà.”
“Chúng ta nên đi đâu đó nhỉ.”
Yuko mỉm cười. “Chắc chắn rồi, mọi lúc.”
“Ngày mai thì sao?” Haruna hỏi.
“Huh?”
“Ngày mai.” Haruna nói lại lần nữa. “Mai cậu có rảnh không? Chúng ta không có buổi tập vào buổi trưa…”
“Oh, um…” Yuko ngưng lại khi cô đang nhớ lại lịch làm việc của mình. “Ngày mai được đó. Tớ không có kế hoạch nào cả.”
“Tuyệt!” Haruna nói hào hứng. “Đó sẽ là một buổi hẹn hò nhỉ!”
Yuko dừng lại và nhìn Haruna mới một cách ngơ ngác.
“Um… Cậu… Um… Chúng ta…”
“Chuyện gì thế?” Haruna hỏi khi đang nhìn vào ga tàu điện và nhận ra rằng tàu đã đến nơi rồi. “Tàu đến rồi, chúng ta phải nhanh lên!”
“Huh?” Yuko hỏi vô hồn khi mà đầu óc cô vẫn còn sốc.
“Đi nào, Yuko!” Haruna nắm lấy tay Yuko và kéo cô về phía trước
Yuko như tỉnh dậy giữa giấc mộng ban ngày khi cô cảm thấy Haruna đang nắm tay mình. Cô nhìn xuống tay họ khi hai người chạy tới ga tàu điện. Nhìn vào lưng của cô gái phía trước, bất giác cô mỉm cười.
「Lần đầu tiên, khi cậu nắm tay, tớ thấy mình dường như mất đi phương hướng và tớ không biết mình nên đi đâu cả. Tất cả những gì tớ có thể biết là tớ đang ở với cậu và cậu sẽ cho tớ biết tớ cần đi đến đâu…」
Yuko dường như đã kiệt sức. Cô bước vào phòng khách sạn, ném chiếc túi xuống sàn nhà và nhảy lên giường. Cô cũng chẳng quan tâm đến việc cởi quần áo hay tháo giày. Tất cả những gì cô muốn lúc này là ngủ.
Cô đã buồn ngủ suốt chuyến đi bằng shinkansen (tàu điện ngầm). Khi họ đến khách sạn sớm, cô chỉ lấy chìa khóa từ quản lí và bỏ đi. Cô cũng chẳng cần biết ai sẽ ở chung phòng với mình. Cô đoán chắc cũng sẽ là Sae như bình thường.
Yuko biết cô nên ngủ sớm vào tối hôm qua, khi cô biết ngày mai cô có một chuyến đi dài, nhưng Haruna đã gọi cho cô và họ đã nói chuyện với nhau cho đến 3 giờ sáng.
Điều này có vẻ đã diễn ra ngày một thường xuyên. Họ dành thời gian nói chuyện trên điện thoại hoặc nhắn tin với nhau. Họ cũng dành hết thời gian cho nhau khi không phải làm việc. Họ không biết chính xác mối quan hệ của nhau, nhưng Yuko rất vui vì cô đã có cơ hội dành nhiều thời gian cho Haruna.
Yuko mỉm cười với những suy nghĩ về Haruna và mi mắt nặng dần. Cô ngủ, và nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ sâu.
Cô thức dậy sau đó và để ý là trời vẫn còn tối. Cô cũng để ý là có ai đó nằm trên tay mình. Cô quay đầu và nhìn xem đó là ai. Cô ngạc nhiên khi tìm thấy một Haruna đang ngủ ngon lành bên cạnh mình.
Yuko nằm xuống giường lại.
Cô nhích qua để Haruna có thể nằm.
Yuko nhìn vào cái giường trống bên cạnh trước khi chuyển ánh nhìn về phía Haruna một lần nữa.
Cô bị sốc. Haruna đã làm gì trên giường của cô ấy? Và tại sao lại ngủ trên tay cô?
Vài phút sau, vì quá mệt để nghĩ về vấn đề đó vào lúc này. Cô kéo Haruna vào gần hơn và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
「Tớ chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và yên bình như thế này bởi lúc này tớ đã có cậu trong vòng tay mình – đây là lần đầu tiên…」
“Hey, Yuko?”
Yuko ngước lên khỏi cuốn tạp chí mà cô đang đọc và nhìn Haruna. “Hmmm?”
“Cậu có nhớ cậu đã nói gì với tớ vào lần cuối chúng ta ở đây không?”
Yuko nhìn Haruna, đấu tranh với sự im lặng để tìm một câu trả lời. Từ buổi tối mà Haruna đã ngủ trên giường của cô, họ đã có nhiều, rất nhiều những hành động như-một-cặp-đôi như là ra ngoài hẹn hò và âu yếm với nhau trên giường. Nhưng chẳng ai trong họ nói về mối quan hệ của mình, và cô không chắc là Haruna nghĩ gì về cô..
Một người bạn rất tốt? Hay một người bạn gái?
“Um… Tớ quên mất rồi.” Yuko trả lời sau một lúc suy nghĩ và trách cái nhìn của Haruna.
Haruna thở dài trước khi thì thầm. “Đồ ngốc.”
Cô nắm cái áo thun của Yuko và kéo cô ấy về phía mình. Cô để môi họ chạm nhau và nhẹ nhàng hôn Yuko.
Yuko chớp chớp khi cô đang cố gắng hiểu là đang có chuyện gì xảy ra. Mất vài giây để cô cũng hòa vào nụ hôn của Haruna.
Cô thấy nhịp tim tăng dần lên và một con sóng ấm áp bao lấy cơ thể cô. Cơ thể thư giãn và và tan vào trong nụ hôn này.
Haruna lùi lại và để trán mình chạm vào trán Yuko. “Vậy, cậu đã nói gì trước đây nhỉ…”
“Tới yêu cậu.”
“Tốt,” Haruna trả lời với một nụ cười tinh nghịch. “Bởi vì tớ nghĩ tớ cũng yêu cậu.”
「Cậu có tin vào mãi mãi? Tớ chưa bao giờ tin vào điều đó cho đến khi lần đầu tiên tớ được nghe cậu nói cậu yêu tớ.」
END.
No comments:
Post a Comment