Tựa: You brighten my world
Tác giả: liebedich【yuCouple: KojiYuu
Thể loại: hường phấn :v
Tình trạng raw: Trung văn - Hoàn
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me
NOTE: quà sinh nhật cho em nhỏ nào đó =]] nếu đọc được thì nhớ pm cho Dồ :3
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me
NOTE: quà sinh nhật cho em nhỏ nào đó =]] nếu đọc được thì nhớ pm cho Dồ :3
Yuko mỗi ngày vẫn đều đặn đi làm, mà
Haruna thì chiều nào đi làm về cũng ghé về tiệm đợi Yuko xong việc, có hôm sau
khi Yuko xong việc thì hai người sẽ dẫn nhau đi siêu thị mua đồ về làm cơm tối,
Yuko mỗi ngày lúc nghỉ trưa vẫn cố định ngồi trong góc ngơ ngẩn đến khi ông chủ
đến đẩy nàng vài cái thì mới tỉnh lại, mặt nàng thì lại như kiểu làm sai gì đó
đỏ mặt chạy vào bếp. Haruna thỉnh thoảng cũng đem đồng sự đến quán ăn cơm, sau
đó tìm lí do để các nàng về trước, ông chủ từ lúc biết Yuko không thích ăn ô
mai, có cơ hội sẽ cầm một năm đưa đến cho Yuko ăn, nếu Yuko cự tuyệt ông chủ sẽ
rất tức giận cùng hết mọi cớ để bắt Yuko ăn. Có một hôm trời tối, có một người
đến tiệm ngồi cạnh Haruna tự hỏi
【 Sắp Giáng sinh rồi, tặng Yuuchan cái gì thì được nhỉ? 】
Haruna ngồi đó không biết bao lâu,
trong đầu nhớ lại chuyện khi đó cùng Yuko đi biển
"Yuuchan, nhanh lên đi ~"
"Ừ"
Yuko đứng nhìn cách đó không xa xung
quanh đều là người, sợ hãi nắm chặt quần áo của Haruna
"Yuuchan, thả lỏng đi! Cậu kéo quần
áo tớ tuột ra mất!"
Tuy là Haruna nói thế nhưng Yuko cứ nắm
chặt không buông, Haruna cũng đành đi theo nàng.
"Hi, Mariko, Acchan, hai người
cũng đến à!" Haruna gặp hảo hữu liền đi qua chào hỏi
"Ừ, thời tiết tốt, lại đang rảnh
nên kéo Acchan đến đây chơi!" Mariko trả lời
"Ồ! Vị này chính là?" Acchan
nhìn Yuko trốn sau lưng Haruna nghi hoặc hỏi
"Đây là Oshima Yuko, nàng sợ người
lạ!" Haruna đem Yuko kéo đến cạnh mình hướng hảo hữu giải thích
"Hắc hắc xin chào, Yuko! Tôi là Shinoda Mariko, gọi Mariko là được rồi"
Mariko đưa tay ra tự giới thiệu
"Chào Yuko, tôi là Maeda Atsuko, gọi
Acchan là được rồi" Acchan không đưa tay mà chỉ hướng Yuko mỉm cười ngọt
ngào
"Chào mọi người" Yuko trốn ở
sau lưng Haruna hướng hai người nói lời chào
"Đi thôi, chúng ta đi bơi
nào" Haruna có chút hào hứng hướng mọi người đề nghị
Bốn người đi trên bãi cát liền biến
thành tâm điểm của mọi người, đối với người dở tệ thể thao như Haruna thì bơi lội
gì, nàng đương nhiên chỉ nằm tắm nắng bên bờ cát.
"Yuuchan, cậu có thể cùng các nàng
đi chơi, thử đi tiếp xúc với người khác thử xem!" Haruna nằm bên cạnh nàng
lên tiếng
"...."
"Yuuchan, cậu như vậy là không được,
Haruna không thích cậu như vậy"
Haruna liên tục mắng (yêu) nàng để
khuyên Yuko đi chơi với hai người kia, Haruna thì cách đó không xa quan sát
nàng.
*điện thoại rung*
"Moshi moshi. Yamamoto-san?"
"Tôi đang ở nhà cô đây"
"Ha ha ha, bị phát hiện rồi, thực
ra tôi đang đi biển"
"Cái gì? Lúc này? Sao cô thể nghỉ
ngơi vào lúc này chứ?"
Haruna cúp máy, hướng điện đậu xanh rau
má một hồi còn làm mặt ngầu, ngẩng đầu nhìn Yuko cùng Mariko và Acchan ở chung
cũng không tệ lắm nên an tâm rời ghế nằm đi một chút...
Yuko thời điểm lên bờ, không thấy người
nằm trên ghế nữa thoáng cái khẩn trương lên, sợ hãi, sự sợ hãi chiếm lấy toàn bộ
đại não Yuko, nàng nhìn bốn phía đều không nhìn thấy thân ảnh của người kia,
nàng muốn la lớn tiếng lên nhưng âm thanh dường như kẹt lại trong cổ họng không
phát ra được gì, Yuko càng ngày càng khủng hoảng không biết làm gì, nàng quay đầu
lại thì lại không nhìn thấy Mariko cũng như Acchan đâu. Nhìn về phía những người
xung quanh tựa hồ đang nói:
"Nhìn xem, kia không phải xxx ở
khu aaa nổi danh ăn trộm sao"
"Mama, người kia là ai?"
"Haruki, nhớ kĩ, không được cùng
người đó tiếp xúc, nàng là một tên trộm"
"Ăn trộm còn dám đến mấy chỗ này
sao?"
"Mau đuổi cô ta đi đi!"
"Ta không cần cùng loại người này ở
cùng 1 chỗ"
"Loại người này nên đánh chết thì
hơn!!"
【 không. . Không. . . Không 】
Yuko hai tay ôm lấy đầu trong nội tâm
không ngừng nói không... không... Nhưng xung quanh thật chất không có âm thanh
này, mọi thứ chỉ xoay quanh đại não của Yuko, nàng muốn dùng tay làm mất đi những
âm thanh này... nhưng nó vẫn vang lên không ngừng, cả người nàng cũng bắt đầu
kích động... một bên loạng choạng một bên dùng tay đưa lên không trung, mọi người
đi ngang qua ai cũng dùng ánh mắt hiếu kì nhìn nàng, Yuko dù có làm thế nào
cũng không thể đuổi hết những âm thanh đó, lúc này nàng chỉ có thể dùng hai tay
ôm đầu ngồi xổm xuống trong miệng không ngừng hô hào.
"Không... không... Mau dừng lại...
cầu xin các người mau dừng lại"
Lúc này Yuko nhìn như một tiểu hài tử làm sai gì đó sợ bị cha mẹ trách cứ, toàn
thân lạnh run, người xung quanh cũng dừng bước lại
"Này, cô không sao chứ?"
"Không... không... mau dừn lại. Cầu
xin các người mau dừng lại"
"Này... này..."
Người qua lại gặp Yuko gọi nàng cũng không có phản ứng, lúc này
Haruna cũng quay trở lại, cách đó không xa thấy một đám người vây quanh, nàng
nghĩ Yuko đã xảy ra chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đẩy đám người ra,
chứng kiến một Yuko hai tay ôm lấy đầu ngồi xổm toàn thân run rẩy, nàng tiến đến
ôm lấy cổ Yuko.
"Yuuchan, không có gì phải sợ hết"
"Có tớ ở đây, không cần sợ"
"Không sợ, không sợ nữa"
Haruna một bên vỗ nhẹ lưng Yuko, một
bên nhẹ giọng an ủi nàng, mọi người xung quanh cũng dần dần tản ra, Yuko cũng
chầm chậm bình tĩnh trở lại ngẩng đầu nhìn Haruna, nước mắt không nhịn được nữa
từ hốc mắt rơi ra như mưa, Yuko ôm chặt lấy Haruna.
"Haruna, rốt cuộc cậu cũng trở lại!
Rốt cuộc cũng trở về!"
"Tớ còn tưởng cậu vứt bỏ tớ rồi, tớ
sẽ lại thành một kẻ cô đơn"
"Sẽ không đâu, Haruna sẽ không bỏ
rơi Yuko đâu, sẽ không để Yuko cô đơn một mình đâu."
"Đừng khóc, Yuuchan đừng
khóc."
Haruna nhìn Yuko khóc to như vậy, trong
lòng không ngừng tự chửi mình, tự trách mình...
"Yuuchan" Haruna vẫn còn nhớ
rõ mọi chuyện, trong miệng vô thức gọi tên người nọ một cách cưng chiều, một tiếng
Yuuchan này cũng làm cho Haruna trở về với hiện thực, nàng nở nụ cười bởi nàng
biết rõ mình nên mua quà gì cho Yuuchan rồi...
Chớp mắt Yuko đã đi làm được 3 tháng rồi,
người trong quán cũng đều đã quen thuộc, Yuko về đến nhà sẽ cùng Haruna nói về
lễ Giáng sinh, mấy hôm nay quán rất bận rộn, có khả năng rạng sáng mới về nhà
cũng nên, Yuko không muốn Haruna chờ mình về trễ như thế. Haruna nhìn Yuko hiện
tại đã không còn như hồi mới bắt đầu đi làm, liền đáp ứng Yuko.
"Tớ có thể đáp ứng cậu nhưng tớ
cũng có một yêu cầu." Haruna nghiêm túc cùng Yuko nói chuyện
"Yêu cầu gì?" Yuko dùng vẻ mặt chỉ cần cậu có thể đáp ứng thì chuyện
gì tớ cũng đồng ý
"Dù bề bộn thế nào cũng phải ăn uống
đầy đủ, không được bỏ bữa!" Haruna bởi vì cùng ông chủ nói chuyện phiếm biết
được mỗi khi quán đông kháck Yuko sẽ lo lắng mà quên cả ăn cơm, bởi vì nhớ như
thế nên mới đem yêu cầu này nói ra.
"Được! Tớ đồng ý!"
"Đừng có lừa gạt tớ, tớ có nội ứng
đó!"
"Chuyện của cậu nói, tớ nói được
nhất định sẽ làm được!" Yuko cũng nghiêm túc trả lời Haruna.
Lời này Yuko nói chính là từ nội tâm mà
ra, nàng trong lòng tự đặt cho mình quy định, còn lại chính là phải đáp ứng
chuyện của Haruna cho bằng được! Cho nên Yuko rất kiên định nói ra lời này,
Haruna có thể từ trong ánh mắt nhìn ra nên cũng an tâm.
Trước lễ Giáng sinh vài ngày, Yuko mỗi
ngày đều là 1, 2 giờ sáng mới về nhà, Haruna tuy có đáp ứng không đợi nàng ở tiệm
nhưng ở nhà vẫn đợi nàng đến gần 12 giờ, đến giờ đó vẫn chưa thấy Yuko về thì
biết rõ nàng hôm nay bận rộn nên chính mình sẽ đi ngủ trước, mà Yuko mỗi ngày về
nhà đều bước đi nhẹ nhàng hết sức có thể và tránh va đụng bất cứ thứ gì để
tránh đánh thức Haruna, nhón chân nhẹ nhàng đi đến bên giường chậm rãi vén chăn
chui vào trong, cũng không lâu lắm Haruna dường như cảm giác được thì sẽ tự động
vòng tay qua ôm lấy Yuko ngủ. Yuko khi đó vẫn cho là Haruna cảm giác được nàng
nhưng mà thật ra thì chỉ ôm lấy eo nàng, Haruna mới có thể an tâm ngủ ngon. Trải
qua vài ngày đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc
trước Giáng sinh cũng hoàn thành, ông chủ đặc biệt nghỉ sớm để nhân viên có thể
về nhà nghỉ ngơi.
"Này, Yuko tí nữa cô có đến
không?" Một lão nhân hỏi Yuko nhưng tay cũng không ngừng làm việc
"Không được, tôi có hẹn rồi!"
Yuko cũng ngoài miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng
"Không sao, chỉ tiếc là những năm
trước không có làm tiệc tùng gì, năm nay làm thì cô lại không thể tham
gia"
"Không sao mà, còn lần sau mà lo
gì."
"Cũng đúng, lần sau nếu có thì muốn
cùng nhau nhau xỉn quắc cần câu luôn ha ha ha"
"Được"
Yuko trả lời lão nhân đó mà trong lòng
thì chỉ đợi đến lúc được cùng Haruna ăn cơm, cùng nàng ở cùng một chỗ trong đêm
Giáng sinh này. Nghĩ đi nghĩ lại Yuko lại nở nụ cười, không những vậy còn cười
thành tiếng
"Cô cười gì vậy?"
"Không có gì!"
Yuko tuy ngoài miệng nói không có gì
nhưng khóe miệng thì vẫn kéo lên, rốt cục đợi đến lúc xong việc, vừa thay trang
phục xong đi ra ngoài liền thấy Haruna đã ngồi trong tiệm tại nơi quen thuộc
kia —— đợi nàng.
cảm ơn Dồ á~
ReplyDelete*xúc động giả tạo trấm nước mắt*