Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Saturday, November 22, 2014

[Fanfic - Edit] You brighten my world (Chương 7)

Tựa: You brighten my world
Tác giả: liebedich【yu
Couple: KojiYuu
Thể loại: hường phấn :v
Tình trạng raw: Trung văn - Hoàn
Tình trạng Edit: DONE - maybe ww
Translate: QT đại nhân, Google-sama, VP đại tỉ
Editor: Me

 
"Đợi có lâu không?"

"Vừa đến thôi, không lâu"

"Ừ, vậy giờ chúng ta đi thôi."


Haruna mang Yuko đến một nhà hàng nàng đã sớm đặt chỗ trước, một nhà hàng ở một tòa cao ốc, vị trí cũng vô cùng tốt, trong một góc nhưng vẫn ngắm được cảnh đẹp bên ngoài, biết rõ Yuko không thích chỗ đông đúc nên đặc biệt chọn chỗ này, rất yên tĩnh, sẽ không không có người quấy rầy thế giới của hai người.


"Phốc ha ha ha"

"Cười gì chứ" Yuko xấu hổ quay đầu qua hướng cửa sổ

"Bởi vì Yuko dùng dao nĩa như thế thì làm sao cắt được, bò bít-tết cũng bị cậu cắt nhìn khó coi như vậy ah!" Haruna tay cầm dao vẫn phải lấy che miệng cười nhạo Yuko.

"Bởi vì tớ ít khi dùng thôi, thời gian không lan quyên gì đến chuyện này cả" Yuko thoáng nhìn qua Haruna lại tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ xạo sự lên tiếng.

"Ừ rồi, chúng ta từ giờ về sau sẽ đi ăn thường xuyên được không?"

"Ha ha ha"

Yuko nghe Haruna vẫn cười không ngừng, không hề có dấu hiệu dừng lại, cũng không giận nữa, tiếp tục nâng cằm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

"Yuuchan ~"

"Ơi ~" Yuko nghe được tiếng Haruna gọi nàng, liền quay đầu lại xem

Yuko vừa quay đầu thì thấy một miếng thịt bò xuất hiện cách mình không xa

"Mở miệng... đồ ngốc này!" Haruna ngại nâng tay mệt quá, không mở miệng tên ngốc này nhấ định sẽ không tỉnh ra

"Ơ... ơ" bị đánh thức, Yuko nghe lời mở miệng nhìn Haruna đem thịt bò đưa vào trong miệng mình.

"Um... ngon quá" Yuko một bên nhai một bên tán dương.

"Ngon thì ăn nhiều một chút!"

"Tiếp này!"

Haruna lại từ dĩa của mình cắt một miếng thịt bò đút cho Yuko ăn, Yuko cũng học nàng cách cắt bít-tết nhưng bộ dạng thiệt khó coi.

"Haruna"

"Un?'

Haruna hiện tại đang cắt bít-tết cho Yuko thì nghe được nàng gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy được một miếng thịt bò trước mắt mình

"Ah~ tớ đút cho cậu ăn"

"Không ~"

"Vì sao chứ ; v ; "

"Xấu quá, ăn không vào"

"Không có mà, tớ vẫn ăn được mà" Yuko nói xong lên tiếng nhất quyết đem thịt bỏ vào trong miệng.

"Cậu xem" Yuko một bên nhai lấy nhai để một bên tự hào nhìn Haruna nói

"Tớ không cần ăn như Yuuchan"

"Này Yuuchan"

"Haruna"

Hai người cùng lúc cùng gọi tên đối phương, tay cũng đưa đến trước miệng muốn đút cho đối phương ăn, nhưng hai người không ai chịu mở miệng vì vậy cả hai đều cứng đầu muốn nhét vào miệng đối phương làm dính sốt khắp nơi trên mặt lẫn trên bàn

"Ha ha ha, Yuuchan mặt mèo"

"Haruna cũng thế, lại còn cười tớ."

Haruna cầm điện thoại lấy làm gương soi quả nhiên nước sốt dính trên mặt nhìn thật khôi hà, lúc Haruna đang soi gương Yuko lại dùng ngón trỏ dính sốt bôi lên mũi Haruna

"Ha ha ha như vậy càng giống"

"Yuuchan! Ghét cậu"

"Ah, Haruna đừng giận mà"

"Hừ"

"Tớ cũng bôi, tớ cũng bôi"


Nói xong Yuko liền dùng nước sốt hướng mũi mình bôi lên, Haruna nhìn thế lại phì cười. Hai người kết thúc bữa ăn tối Giáng sinh trong không khí tràn ngập tiếng cười, bởi vì Yuko xong việc muộn nên hai người cũng chỉ ăn tối xong là về nhà.

"Ah! Haruna nhìn kìa! Tuyết rơi rồi!"

"Ừ, tuyết rơi rồi kìa!"

Yuko nhìn cảnh những bông tuyết rơi xuống mà hưng phấn gọi tên Haruna, từ đầu thì ít nhưng càng về sau càng nhiều, nhưng hai người lớn cũng không chạy, vẫn tiếp tục nắm tay như vậy đi dọc theo con đường, cùng cảm nhận những bông tuyết đầu tiên.

"Ah! Đúng rồi!" Haruna đột nhiên lên tiếng.

"Un? Có gì sao?"

"Cho cậu, quà Giáng sinh đó" Haruna từ trong túi lấy ra một món quà hình chữ nhật được gói rất đẹp

"Ah! là gì vậy" Yuko vẻ mặt kích động, vui sướng nói với Haruna

"Mở ra khắc sẽ biết... Yuuchan thật là ngốc!"

"Đúng đúng ha, để tớ mở ra!"

"Un"

Yuko cẩn thận từng li từng tí mở lớp bọc bên ngoài, trong hợp chính là một chiếc điện thoại di động mới toanh.

"Cái này... cái này..." Yuko vừa kinh ngạc vừa kích động lại nói chuyện đứt quãng

"Từ giờ có chuyện gì cậu cứ dùng nó để gọi cho tớ, có nó cũng thuận tiện hơn rất nhiều."

"Ừ, ừ! Haruna cảm ơn!" Yuko cao hứng ôm chặt lấy Haruna

"Tớ lại không có quà gì cho cậu cả" Yuko đột nhiên nghĩ đến lại buông Haruna ra

"Tớ đã nhận được rồi mà!"

"Hử? Tớ đưa cậu lúc nào chứ?" Yuko vừa nói vừa nhớ lại, lông mày chữ bắt vô thức xuất hiện trên trán.

"Nhận từ lâu rồi ấy" Nói xong Haruna cũng mặc kệ Yuko mà bỏ đi

"À? tớ không nhớ là đã tặng quà gì cho cậu" Yuko đuổi theo Haruna

"Cậu đó!"

"Hả?"

"Cậu chính là món quà của tớ ah! Yuuchan là đồ ngốc!" Nói xong Haruna đỏ mặt thẹn thùng chạy đi.

"Haruna, chờ tớ với"

          Yuko, có cậu bên cạnh chính là món quà tốt nhất ông già Noel dành tặng cho tớ, không biết tên ngu ngốc cậu có thể hay không hiểu điều này

Hết chương 7.


No comments:

Post a Comment