Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Monday, May 6, 2013

[Fanfic - Edit] Ngươi Nghĩ Kĩ Chưa (KojiYuu)


Tựa: 你想好了么
Tác giả: oig
Couple: KojiYuu (Oshima Yuko x Kojima Haruna)
Thể loại: HE
Tình trạng raw: Đoản văn - Hoàn.
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me 






Hai giờ chiều, Oshima xoa xoa vết thương cũ trên lưng, chậm rãi đứng dậy, trong bếp có một nồi súp được hâm cách thủy, nhìn cũng biết là món thừa của ngày hôm qua. Quanh người thì quấn chăn, trên bàn thì chi chít đồ ăn vặt, tự nhắc bản thân là buổi trưa nên ăn thêm một chút, nhưng vô tình lại ngủ quên đi mất.




Trên bàn có một tờ ghi chú: Đi làm nhớ đem theo đồ ăn nhé, cũng đừng có quên tắt lửa đó.




Cái người này, chữ vẫn luôn xấu như thế, đại khái là chỉ cần có liên quan đến công việc thì chữ thực đẹp. Mà cứ như thế mà rời đi sao, lỡ ta thức dậy không đúng lúc thì chẳng phải sẽ có một vụ nổ khí gas sao.



Cất tờ ghi chú, Oshima Yuko sửa sang đầu tóc, phát hiện tóc trắng đã xuất hiện khá nhiều, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Trên mặt nếp nhăn cũng khá nhiều, tuổi trẻ cứ tập thể dục để có thân hình cân đối, đến trung niên thì, bị báo ứng rồi. 



Đã từng có hi vọng trở thành diễn viên Oshima Yuko để có thể đại diện Nhật Bản, nhưng bây giờ thì lại đang ở ẩn tại một nơi hẻo lánh như thế này. Nguyên nhân rất đơn giản, đơn giản nhất là lời gièm pha. Đúng, là lời gièm pha. Năm đó cùng lúc 8 quyển tạp chí công bố tin nàng cùng —— Kojima Haruna thành viên cùng nhóm có mối quan hệ đồng tính, làm cho toàn bộ Nhật Bản chấn kinh. 



Cái quốc gia này, nhìn vẻ ngoài thì có vẻ là cởi mở, nhưng kì thực bên trong mỗi người đều bảo thủ và lạnh lùng. Bọn họ có thể tiếp nhận idol nữ có mối quan hệ mập mờ, lại không thể tiếp nhận tin họ thực sự có quan hệ. Các vị wota sẽ mặc áo t-shirt "KojiYuu" rồi hướng đến công ty gửi thư đe dọa, thực sự là ngành giải trí đã xôn xao một thời gian dài. Cuối cùng, các nàng là những thành viên nổi tiếng trong nhóm, rốt cuộc cũng không có đến một thông báo chính xác nào. Haruna không có mặt ở nhà, nàng ẩn mình tại một vùng quê nào đó. Tin tốt là trong từng đó năm, ta cũng đã tích lũy được một món tiền kha khá, tin xấu là Haruna còn gánh thêm một khoản nợ.



Mọi người đem chuyện này bàn tán khắp nơi, Oshima hiện đang làm cố vấn cho một đoàn kịch, Haruna cũng đang làm cho một tạp chí gần đó, mỗi tháng cũng kiếm được mười mấy vạn yên để trang trải cuộc sống. Làm nghệ thuật để có thể kiếm tiền thuê một căn nhà nhỏ ở tạm, đương nhiên, so với trước kia một tháng thuê hết 70 vạn yên thì bây giờ quả thực rất keo kiệt.



Hơn 20 năm trôi qua, AKB48 cũng không còn tồn tại, nhưng công việc của các thành viên cơ hồ phát triển cũng không tệ. Hợp tác với nhau, có người cũng đã lập gia đình, cũng có người được thăng chức, cũng có người kết hôn với thương gia giàu có nào đó. Còn nàng cùng Haruna, cả hai căn nguyên đều là top của AKB lại trải qua cuộc sống như vậy, không biết có tính là châm chọc không nữa.



Sau khi rời khỏi thế giới giải trí, Haruna cũng không còn bỏ ra 50 ngàn yên để mua sắm quần áo nữa, hai người cũng không còn đi ăn ở những quán ăn xa hoa, cũng thường đến siêu thị, giống với những bà nội trợ bình thường, xem có hoạt động giảm giá nào không. Mỗi tháng nhờ đó mà cũng tiết kiệm được một ít... phòng các tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Chưa bao giờ dám hỏi Haruna có hối hận không, bởi vì một khi Haruna trả lời là hối hận, nàng cũng không thể cho nàng ấy cuộc sống như một công chúa được.




Khi bản thân 20 tuổi, mộng tưởng về tương lai 20 năm sau, nàng đã có thể trở thành diễn viên đại diện cho Nhật Bản. 20 năm sau, chính nàng cùng một đám người không chuyên diễn kịch cho mọi người, mỗi ngày đều vì ngày mai mà phấn đấu, mỗi lần nhớ lại, trong lòng không khỏi một cổ chua xót.



Nếu như có một cỗ máy thời gian, để Oshima có thể quay lại quá khứ, nàng nhất định sẽ xông lên mà đập phá camera của đám paparazzi. Nhưng trên thế giới này điều đó không thể tồn tại được, hối hận cũng muộn rồi, nàng như trước kia, vì tương lai mà cố kiếm tiền. Tầm thường vô vị, không có gì vinh quang.



Rạng sáng, lịch sự từ chối một nam diễn viên cùng ba đứa trẻ, Oshima thong thả bước về nhà. Mở cửa, trong phòng khách có một ngọn đèn nhỏ, Haruna lại tại nhà nàng ngủ gật trên ghế salon.




Trên bàn trà, có dọn sẵn một bữa, ăn một muỗng súp, có lẽ là súp của ngày hôm qua, thêm món rau xà lách thập cẩm, cơm thì vẫn cứng như bình thường, cũng đã nguội rồi, đồ ăn tất nhiên không phải là loại hạng nhất trong siêu thị, nên hương vị cũng kém đi một chút.




Nghe được âm thanh, người ngủ trên ghế salon làu bàu đứng dậy, "Đã nói là nàng không cần chờ ta rồi mà. Không lại bị cảm mạo thì khổ." Công chúa Haruna đã sửa lại cái chăn, Oshima ăn xong cũng dọn dẹp chén bát, giặt giũ tắm rửa xong, mới lại gọi công chúa về phòng ngủ. 




Hai giờ chiều, Oshima xoa xoa vết thương cũ trên lưng rồi chậm rãi đứng dậy, tựa trên người công chúa Haruna, trên bàn có một tờ giấy nhắc nhở của bản thân, sắp xếp lại các tiết mục, trong lúc đó cũng vô tình ngủ thiếp đi.



Haruna cũng đã làm một bà nội trợ 40 tuổi, nhẹ nhàng giãn cơ thể ra, công chúa Haruna cũng đã tỉnh... "Haruna, đêm nay ở nhà ta được không?" Yuko nhỏ giọng hỏi người vợ yêu quý vừa tỉnh dậy của mình.




"Haruna nằm mơ, thấy Yuuchan biến thành..." Đối mặt với Oshima, nàng cũng đã đọc được từ mắt người đối diện, nguyên lai hai người dường như đã cùng mơ một giấc mơ. "Yuuchan, không sợ sao?" 



"Không sợ, ta cảm thấy được mỗi lúc trời tối, có người chờ ta khi trở về, cũng là một chuyện rất hạnh phúc." Có lẽ bây giờ nếu chúng ta nắm tay nhau, dù không quang minh chính đại, chỉ có thể ở nơi vắng vẻ mới dám đan 10 ngón tay vào nhau. Nhưng là cùng ngươi ở cùng một nơi biến thành người bình thường, công khai ở cùng một chỗ, cũng không tệ. 







Lời của tác giả:

Nếu như ta không còn như trước, ngươi sẽ vẫn thích ta sao? Nếu như chúng ta không có thân phận liên quan đến nhau, ngươi còn có thể thân cận với ta sao? Hôm nay, đột nhiên nghĩ đến hai vấn đề này, ta không biết đáp án của 2 người sẽ làm gì. Nhưng, ta là nguyện ý tin tưởng các nàng sẽ lớn tiếng nói "Có!"



HOÀN.

2 comments:

  1. Đôi lời lảm nhảm:
    Nói gì thì nói Yuko tự thân theo đuổi, cái gì cũng làm vì Nyan, cả bản thân cũng bỏ mặc chỉ để lo người khác, thật sự nói nàng không cong thì chẳng đứa nào nói nàng thẳng =)))) Cả tấm chân tình cũng dâng hết cho người ta rồi nhưng đôi lúc tui lại nghĩ công chúa đại nhân dường như chẳng quan tâm đến Yuko mấy, bởi vậy trong fic tui luôn viết nàng có thể đọc được suy nghĩ của Yuko hay chí ít là nhìn cũng biết người ta đang vui hay đang buồn.
    Fic:
    Nói thật đọc xong cái này, thiệt tình là cực kì xót, nhưng cũng vui. Dù là dèm pha hay bị dè bỉu nhưng Haruna không phủ nhận hai nàng thật sự là một cặp thì cũng hạnh phúc lắm rồi, sau đó là chuyển đến ở với nhau cùng nhau trải qua những thăng trầm cuộc sống, khổ cực mà tình cảm vẫn khắn khít thì quả thật là chuyện đáng mừng. Tui chỉ mong khi CO hai đứa nắm tay nhau qua Mĩ sống cho khỏe

    ReplyDelete
    Replies
    1. dù sao nói thì cũng nói nhiều rồi, chẳng qua nói đi nói lại thỉnh thoảng lại có thêm nhiều câu mới chứ ý tứ xưa h vẫn thế...

      nếu nói Vương tử k thích công chúa chính là tự lừa bản thân mình, nếu nói vương tử k thích công chúa chính là tự ngược... chính bởi vì mọi hành động vương tử làm k ít thì nhiều đều vì công chúa mà suy nghĩ một ít... nói 6, 7 năm k phải nhiều nhưng nói ít càng k phải...

      Vương tử hay (thích) động thủ với công chúa... công chúa qua lời kể từ xưa đến h thì lúc lảng tráng nhưng sau cũng xem đó như thói quen ww mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm...

      chỉ là dạo gần đây... công chúa nhìn có vẻ hưởng thụ hơn xưa nhiều lắm ww
      kiểu [người này là của tôi, chỉ hướng tôi làm những hành động đó...
      thỉnh thoảng lại bất ngờ tặng 1 món quà (đặc biệt ý nghĩa) cho tôi...
      tôi thì thì thỉ thoảng đi xa cũng mua quà cho cô ấy]
      cảm giác đại loại là như thế :))

      ---

      còn về fic thì :3
      bởi vì cảm giác trong nỗi buồn có 1 loại hạnh phúc bình yên nên mới edit mà :))

      k cần công khai... thư thư thái thái mà quan tâm chăm sóc nhau là được rồi...

      ---

      thật mong 2 ng CO hả =)) qua Mỹ thì =))) hên xui đi

      Delete