The proper time
p/s fic dịch chui nên đừng đem đi đâu ra khỏi blog là được :v ~
Chờ đợi thời gian thích hợp để có thể nói với ai đó rằng bạn yêu họ nhiều như thế nào, bạn đã quan tâm đến người đó nhiều ra sao, thỉnh thoảng điều đó là không cần thiết.
Tôi đã học được điều đó theo cách tệ nhất.
Không giống như tôi đã khóc nhiều như thế nào. Tôi chỉ có hơi tiếc nuối về nó thôi. Và cái "hơi" đó sẽ luôn ám ảnh cuộc sống của tôi.
Nhưng tôi vẫn sẽ luôn tiến lên, các bạn biết mà? Tôi có một sự nghiệp và phải là rất nhiều việc. Như một người mẫu, một diễn viên. Ah, và công ty quản lí cũng có vài kế hoạch để ra mắt một vài single solo nữa. Bây giờ tôi không thể nào thành công hơn được nữa. Tôi không chắc chắn điều đó. Những điều đó có làm tôi cảm thấy hạnh phúc không. Có vài thứ không thể trở lại nữa. Và tôi biết điều đó. Tôi luôn biết điều đó.
Điều duy nhất còn thiếu trong cuộc sống của tôi chính là cậu ấy
Khi chúng tôi ở với nhau (không giống chỉ là ở với nhau, nhưng chúng tôi còn tiến xa hơn thế) mọi thứ đều trở nên khó quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ cần thiết phải nói với cậu ấy rằng "Tớ yêu cậu", bởi vì tôi nghĩ rằng cậu ấy đã biết điều đó. Ừ thì, có lẽ tôi đã không rõ ràng với những cảm xúc của mình (nếu tôi có biểu hiện với cậy ấy), nhưng tôi luôn luôn quan tâm cậu ấy. Và tôi vẫn sẽ như thế.
Nhóm của chúng tôi có rất nhiều thành viên. Số lượng đó đã thực sự làm tôi ấn tượng. Và bởi vì như thế, nên chúng tôi có rất nhiều bạn. Tôi phải nói rằng tôi không phải kiểu mẫu thân thiện với mọi người, và cũng không thường xuyên nói chuyện với các em, nhưng chúng tôi vẫn biết rằng bởi vì có rất nhiều người nên sẽ dễ dàng bị lạc trong đó. Mặc dù, chúng tôi (tôi và cậu ấy) luôn luôn tìm thấy nhau trong biển người đó. Điều đó làm tôi cảm thấy mình đặc biệt. Biết được điều đó, nếu tôi là người duy nhất trong đám đông, cậu ấy sẽ luôn luôn tìm ra tôi. Tôi là người duy nhất mà cậu ấy luôn luôn tìm kiếm.
Cho tới một ngày, cậu ấy ngừng tìm tôi.
Tôi nhớ những người bạn đã nói với tôi về sự thay đổi bất ngờ đó. Cậu ấy bị stress. Cậu ấy có quá nhiều việc phải gánh vác trong nhóm cùng với cô bạn trưởng nhóm nhỏ bé. Và cậu ấy chưa bao giờ bỏ cuộc, dù cho đã có rất nhiều người cùng gen của mình thông báo tốt nghiệp. Cậu ấy chưa bao giờ bỏ cuộc. "Cậu ấy kiên cường mà" tôi đã nghĩ như thế, "Cậu ấy sẽ ổn thôi". Những suy nghĩ như thế đã làm cho mọi thứ giữa chúng tôi trở nên khó khăn.
Tôi chưa bao giờ đến gần cậu ấy. Tôi chưa bao giờ hỏi rằng cậu ấy có ổn không. Tôi không nhận ra rằng cậu ấy cần một người bạn bên cạnh như thế nào để an ủi cậu ấy và nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ ổn thôi. Cậu ấy thực sự phải giải quyết hết mọi chuyện. Như tôi đã nói, cậu ấy kiên cường mà. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn suy nghĩ nếu tôi bước về phía cậu ấy, ôm và xoa đầu dù chỉ một lần, mọi thứ có lẽ sẽ khác.
Cả phần còn lại của cuộc đời mình sẽ khác hẳn…
Với cậu ấy bên cạnh mình.
Giờ đây, khi nhìn vào một trong những tấm ảnh cũ của chúng tôi khi ngồi trong một nhà hàng, chờ quản lí của tôi. Lúc đó chúng tôi vẫn còn trẻ, năng động. Và rất thân thiết.
Cậu ấy bây giờ ở đâu đó tại Mỹ, cuối cùng sự nghiệp trở thành một diễn viên nổi tiếng thế giới cũng hoàn thành, cậu ấy luôn luôn sống trọn với giấc mơ của mình, và đắm mình trong đó.
Và tôi cũng đang sống cuộc sống và giấc mơ của mình.
Một cuộc sống nơi có duy nhất một giấc mơ chưa hoàn thành là cậu ấy.
END.
No comments:
Post a Comment