Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
ăn mừng cảnh giường chiếu, cảnh tắm táp này nè wwwwww
~ Chương mười hai ~
Haruna cảm giác hôm nay Yuko không giống
bình thường.
Lúc tới đón mình chính là chỉ đẩy xe
thôi, áo công nhân rộng được cởi ra tùy
ý để trên vai, đi đường cũng rất chậm, có vẻ như có tâm sự gì đó.
Trên đường về nhà không có cãi nhau ngoài
ý muốn, ngược lại là tĩnh lặng đến nghẹt thở.
"Yuuchan... hôm nay xảy ra chuyện
gì sao...?"
Không chịu được không khí đó, Haruna
nho nhỏ lên tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí nặng nề. Yuko không nói tiếng
nào, chỉ là đem áo công nhân đưa cho Haruna, ý bảo nàng nên khoác lên người.
Yuko vẫn đẩy xe, đi vô cùng chậm, chỗ
ngồi phía sau vẫn là dành cho người nàng yêu nhất - Nyan nyan.
"Nyan nyan... cậu có phải hay
không có gì đó... đang lừa tớ?"
Yuko quay đầu lại đối với Haruna nở nụ
cười, đáy mắt hiện lên một tia Haruna đọc không được, lóe lên rồi biến mất.
Giống như lúc gần chết đuối người ta nắm
được ngọn cỏ, nháy mắt lúc đó sẽ xuất hiện tràn đầy hi vọng.
"Không... Không có... Yuuchan nói
vậy là sao...?
Haruna chột dạ cúi đầu, không hiểu sao
có chút sợ hãi
"Ah... không có gì, chúng ta về
nhà nha."
Haruna có chút luống cuống, giọng Yuko
tuy vừa đủ nghe nhưng rất khí thế, tuy là vậy nhưng cảm giác rất xa cách, tuy
nhiên cơ hồ chỉ một giây sau cảm giác đó đã biến mất.
So với Yuko lạnh lùng lúc trước có thể
nói là đáng sợ hơn, tựa như một hồ nước không gợn sóng.
Vốn muốn làm điều gì đó ngốc nghếch cho
đối phương vui vẻ, nhưng phát hiện được điều đó Yuko chỉ nói một câu "Đừng
làm rộn" làm Haruna có hơi xấu hổ.
Xe đến cửa nhà, phòng 301 đèn sáng rõ.
"Yuuchan lúc ra ngoài không có tắt
đèn sao?"
Haruna mở cửa đi vào, thấy được hành lí chất đống tại góc tường,
bên trên còn có chữ "Yuuchan & Nyan nyan" do chính mình viết, Hắc
Miêu không biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ nhảy vào, hiện đang nằm trên đống
hành lí ngủ khò.
"Nyan nyan... tại sao lại lừa gạt
tớ? Rõ ràng là có chuyện gì đang lừa tớ... đúng không?"
Yuko nhẹ đóng cửa lại, ngồi xổm ngay đó
ngửa đầu lên nhìn Haruna, vẻ mặt thất vọng, nhìn như tiểu hài tử bị đoạt mất đồ
chơi.
"Yuu... Yuuchan đang nói gì vậy...?"
Haruna có chút luống cuống, vội vàng ngồi
xuống đỡ Yuko, lại không nghĩ rằng bị đẩy ra, ngã một phát ngồi trên mặt đất.
"Quả nhiên... cái gì mà yêu tôi, sẽ
trở thành nơi tôi có thể dựa vào, cái gì
mà hai người ở cùng một chỗ cố gắng... toàn bộ, đều là gạt người sao?"
Yuko quẹt nước mắt khóe miệng nhếch lên
cười, khuôn mặt lạnh băng, trong mắt tràn đầy bi thương, nhìn Haruna, nàng hiện
tại cơ hồ là không thở nổi.
"Tôi đã cứ như vậy tin tưởng cô...
cứ như vậy thích cô..."
"Yuuchan... Yuuchan đến cùng là cậu
đang nói gì vậy! Cuối cùng là có chuyện gì!"
"Ta nói chuyện đơn giản như vậy nhất
định..."
Yuko nhấn nút để máy ghi âm nói, nhẹ
nhàng đem máy đặt ở bên chân.
Haruna nghe được, cả người đều cứng lại,
hô hấp liền run rẩy, giống như trong nháy mắt đã trở lại kỉ băng hà.
"Yuu... Yuuchan... nghe tớ giải
thích!"
"Kojima-san diễn thật tốt
nha~" Cố ý đề cao ngữ điệu, nhẹ như không, Yuko chậm rãi đứng lên, trên
người lấy ra cái hợp đồng đã bị vò thành cục, rất nghiêm túc gỡ ra đặt trước mặt
Haruna, "Vốn... vốn tớ muốn, nếu Nyan nyan nói thật... tớ sẽ không trách cậu...
một chút cũng không... thế nhưng mà, Nyan nyan cái gì cũng không nói ~ tớ đã
nói rất rõ ràng ra như vậy rồi."
"Không... không phải như thế! Yuuchan...
cậu nghe... đợi một chút!"
Haruna hai tay run rẩy lấy điện thoại
ra, cuống quít ấn phím, đưa tin nhắn đầu tiên ra cho Yuko xem.
"Yuuchan... cậu nhìn xem... tớ có
nói..."
"A... 'cùng Yuuchan ở cùng một chỗ?'
Nói nghe thật dễ nhỉ Kojima-san" Yuko cười cười, lại lấy ra một tờ giấy,
"Vậy tại sao công ty nhà Kojima lại còn được cho thêm 10 triệu này? Thật
là lợi hại đó?"
"Sao... làm sao có thể..."
Yuko vẫn như vậy cười, vẫn là nụ cười
sáng lạn trước giờ, bất quá so với bây giờ có chút trống rỗng vô vọng.
"Yuuchan... tớ không có..."
"Tốt rồi... Dù sao Nyan nyan cũng
không thích ở bên cạnh loại người như tôi? Cũng không cần tiếp tục diễn nữa
~" Yuko cúi người sờ lên đầu Haruna, "Tôi đã đồng ý tiếp quản công ty
của lão già kia rồi, hiện tại sẽ chuyển về, cho nên Nyan nyan cũng không cần cực
khổ nữa..."
Haruna hoàn toàn không biết mình nên
làm gì, chỉ có thể nắm chặt lấy tay áo của Yuko, chỉ lắp bắp môi nói đừng đi.
"Yuuchan... tớ... tớ biết rõ là
mình sao... lẽ ra nên nói cho cậu biết... tớ... chỉ là tớ không muốn cậu lo lắng."
"Nyan nyan biết không? Tôi ghét nhất
người bị người ta lừa gạt." Yuko gạt tay Haruna, nhấc hành lý lên,
"Mama cũng thế, Nyan nyan cũng vậy... tất cả đều là đồ dối trá."
"Bị-ghét-nhất-rồi!"
Hắc Miêu bị quấy rầy, mew mew vài tiếng
rồi nhảy lên bàn trà, trúng ngay phích nước nóng, cơ hồ là bị trúng nên nhảy nhảy
ra cửa trốn lẩn mất.
Haruna kinh ngạc nhìn bóng lưng Yuko
quyết liệt cự tuyệt, nàng ném chìa khóa xuống sàn, vươn tay ra dường như muốn
giữ một cái gì đó, nhưng chỉ là phí công vô ích.
Yuko trước khi lên xe vẫn thoáng quay đầu
lại cửa sổ tòa nhà K phòng 301, đèn đột ngột vụt tắt. Sau đó siết chặt nắm đấm.
"Đại tiểu thư..."
Takahashi quản gia mở cửa, lo lắng nhìn
tiểu thư nhà mình.
"Chúng ta... đi thôi."
No comments:
Post a Comment