Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Friday, March 28, 2014

[Fanfic - Edit] You will never know how much I love you (Chương 20 - HOÀN)

Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼
Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: DONE
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me

ăn mừng vì cái gì hả w nhiều quá nên k biết post cái nào thì đc ww 
1 loạt ảnh KojiYuu in HAWAII 
Khi nào có HD tớ sẽ ráng kiếm rồi tổng hợp lại rồi up lên sau :3 





~ Chương hai mươi ~ 


Haruna nhận được một gói quà đặc biệt, được gói tinh xảo trong một chiếc hộp, bên trong còn có một bộ lễ phục xinh đẹp.

Còn có một tấm thiệp nhỏ được làm thủ công.

"Gửi đến Kojima-san mà tớ yêu nhất. Nhớ đến tham dự hôn lễ của tớ nha! Tớ chờ cậu... Còn nữa, cậu đó nhất định... phải ngồi ở vị trí mà tớ dễ nhìn thấy nhất nha."

Nhìn bút kí cùng giọng điệu ngây thơ cũng thừa biết là của ai gửi tới.

Bộ lễ phục chủ đạo là màu đỏ, đi cùng còn có một đôi giày cao gót vừa phải, Haruna sau khi mặc thử ước chừng chắc Yuko dùng cơ thể mình để chọn, thoáng cười trộm một phát. Sau đó còn chạy qua nhà tiểu thư mê loli soi [ké] kính một phát.


Quần áo thực sự rất đẹp, mặc ở trên người Haruna lại càng hoàn mỹ.


"Ôi chao ~ Yuu đại gia quả thật rất là tinh mắt ah ~" Tiểu thư chủ nhà cầm điện thoại chụp ảnh trêu ghẹo với Haruna đang sững sờ đứng trước gương, nheo mắt lại vì trong phòng bây giờ chỉ có một màu đỏ sáng chói, rất là chướng mắt ah.

"Cảm ơn..." Haruna khôi phục lại tinh thần nhẹ gật đầu, cười đến thập phần vui vẻ, xem như Shinoda đang khen mình đi.


Ngày hôm sau chính là hôn lễ của người kia, Shinoda lái xe đưa Haruna đến đó. Dù trời có chạng vạng tối thì cũng không thể nào không chói mắt, Haruna hạ kính xe xuống tùy ý để ánh hoàng hôn chiếu rọi lên người mình, thư thái nhắm mắt lại.

Hội trường hôn lễ cũng ở gần dinh thự của nhà Oshima, tham gia tại đó có rất nhiều thương chính nhân sĩ (thương nhân, chính khách, người bình thường), Haruna trực tiếp đến ngồi ở bàn bạn bè thân thiết, đèn trong đại sảnh mở sáng chói, mọi người ai nấy cũng đều bận rộn.

Trong sảnh vang lên tiếng nhạc nhu hòa, người điều khiển chương trình vào vị trí, hôn lễ bắt đầu.

Haruna nhìn thấy Yuko, một thân mặc vét màu nâu xám, tóc chỉ buộc qua loa ở sau ót, phía trước thì cứ để tùy tiện, híp mắt lười biếng đánh giá tất cả mọi người trong đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên người Haruna vài giây, sau đó ly khai, đứng chính giữa hội trường, cười cười bắn tà khí ra bốn phía.


So với trong tưởng tượng của Haruna thì đẹp chai hơn rất nhiều ah, tuy nhiên bản tính du côn hơi ngốc tựa hồ một tẹo cũng không thay đổi.


Lại sau đó, cô dâu xuất hiện.


Atsuko mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đuôi váy thật dài có hai hài tử 5, 6 tuổi nâng phía sau, tay cầm hoa tươi, vẻ mặt cười hạnh phúc, được Nghị viên Maeda dắt đến gần Yuko, cuối cùng đứng bên cạnh nàng.



Haruna lúc này mới phát hiện Yuko hình như có độn chiều cao một tí, bởi vì nhìn chênh lệch không có rõ ràng như trước.


Oshima Koichi cũng đã có mặt, bất quá chỉ ngồi phía sau, khuôn mặt thật bình tĩnh, không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.

Người xung quanh thì bàn tán hai người, đúng là trời sinh một đôi.


Haruna cầm lấy  vạt áo lễ phục, nhìn Yuko đối với Atsuko cười ôn như vậy, trong lòng cảm thấy thực trống rỗng.


"Yuko à, chúng ta giao Acchan cho con đó." Nghị viên Maeda cười, nụ cười vô cùng thư thái, tựa hồ là vì hạnh phúc con gái mình mà vui vẻ, "Về sau xin con hãy chăm sóc Acchan thật tốt, như vậy đối với chúng ta cũng đã là hạnh phúc..."

"Ầm ~" Đèn ở đại sảnh đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, tắt ngúm.

"Két..." Ngay sau đó là đèn chiếu sáng bốn phía cũng đều rơi xuống, đại sảnh vốn sáng choang bây giờ lại đen như mực.


Mọi người bắt đầu hỗn loạn, Haruna có thể nghe được tiếng mọi người hét lên cùng vài lời bình luận lảm nhảm, còn có người hầu chạy tới chạy lui để sửa mạch điện.

Tựa hồ là có gì phiền toái đâu.


Haruna đôi mắt vẫn hướng về phía sân khấu, tuy nhìn không rõ lắm nhưng vẫn muốn biết tên lùn ngố kia ra sao rồi.

Vừa định đứng dậy, đã cảm thấy có người đang nắm tay.

"Nyan nyan."

Xoay người ra sau chứng kiến người nọ trong bóng đêm nhưng đôi mắt lại sáng ngời, mơ hồ còn tưởng đã thấy khuôn mặt tươi cười của nàng dưới ánh mặt trời. Cầm lấy bàn tay mình nóng hổi, mang đến cảm giác thật sự yên tâm.

"Chúng ta trốn a."

Vô thức gật đầu, Haruna tùy ý đến Yuko lôi kéo ra cửa hông của dinh thự.

Ah, Yuuchan không sao hết, thật tốt quá.

Ngay cửa ra vào có một chiếc Toyota màu đen, lái xe chính là Takahashi quản gia. Yuko ra dấu, bốn phía không có người, vội vàng kéo Haruna lên xe, không đợi Yuko lên tiếng, đã lái xe chạy.

"Ha... thành công rồi nha." Yuko buông tay ra, tháo bỏ nơ bướm ngay cổ, duỗi lưng một cái trực tiếp nằm trên đùi Haruna cười hì hì nhìn nàng, đưa tay ôm lấy eo nàng rồi vùi mặt vào bụng cọ xát hai cái, "Lão già ấy không đuổi theo ngăn chúng ta ha ~ hắn ít ra cũng còn một chút lương tâm."

Haruna nhìn Yuko, chọt chọt trán nàng hỏi, cậu trở trò quỷ gì vậy?

Yuko tự hào gật đầu, biểu kiểu như "Cậu nói xem tớ có lợi hại không, còn không nhanh thưởng cho tớ!" với Nyan nyan.

"... Mà Yuuchan ở đây, thì hôn lễ kia sẽ ra sao."

"À... còn có tên lùn Takahashi ah, là đại trượng phu đó!" Yuko nắm lấy ngón tay Haruna, đan tay mình vào, "Lấy Acchan thì tên lùn ấy so với tớ vẫn là phù hợp hơn."

Haruna có chút bó tay, nghiêng đầu chờ nàng giải thích. Yuko đưa tay ra, nói cho Haruna biết nàng đem tất cả cổ phần mà mình sở hữu của tập đoàn Oshima sang tên cho Takamina rồi, cho nên nói cổ đông lớn nhất bây giờ không phải là Oshima Koichi hay Oshima Yuko mà chính là Takahashi Minami.

Thoáng suy nghĩ nhẹ gật đầu, Haruna nhìn về phía Takahashi quản gia, đối phương chỉ là lễ phép nở nụ cười tiếp tục lái xe, xem như không nghe thấy gì.

Haruna nhìn Yuko, lập tức thoải mái.

"Takahashi thúc, làm cho bác cùng Takamina gặp phiền toán... cháu thật có lỗi." Yuko thanh âm tuy nhỏ, nhưng rất chân thành.

Haruna theo kính chiếu hậu nhìn Takahashi trên khuôn mặt già nua thoáng nở nụ cười, giống như cha mẹ chứng kiến hài tử mình trưởng thành mà vui mừng.

"Yuuchan, chúng ta bây giờ đi đâu?"

"... bí mật." Yuko vẻ mặt thần bí quơ quơ ngón tay, "Nyan nyan đợi một chút sẽ biết nhé!"


Xe đi vòng vòng quanh thành phố, cuối cùng đứng tại một góc phố buôn bán sầm uất.

Yuko mang theo Haruna xuống xe, hướng Takahashi quản gia cúi chào, nói cảm ơn.

"Tiểu thư không cần nói vậy, tôi chỉ là làm việc nên làm." Takahashi quản gia tháo bao tay trắng, xoa xoa tay lái, "Còn có, lão gia nhờ ta nói với tiểu thư vài điều."

"Lão ta muốn nói gì?"

"Ông ấy nói sự tình năm đó quả thực ông đã làm không thỏa đáng, qua nhiều năm như vậy lão gia cũng đã hối hận, hi vọng tiểu thư có thể tha thứ cho ông ấy." Lão quản gia lắc đầu, "Còn có, nhà Oshima vĩnh viễn là gia đình của đại tiểu thư, chỉ cần cô muốn, có thể trở về bất cứ lúc nào, cùng Kojima tiểu thư ở cùng một chỗ."


Yuko không nói lời nào, cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, chân mày hơi nhíu lại.

"Tôi đi trước, xin cáo từ, đại tiểu thư. Chúc cô sống tốt."

Chiếc Toyota màu đen mau chóng biến mất tại góc đường, phố buôn bá đặc biệt huyên náo.


Haruna sờ lên đầu Yuko, nói tha thứ cho baba?

Yuko nhíu mày nhìn chữ bát () nói làm gì có, khẽ chùi khóe mắt kéo Haruna đi vào phố buôn bán trước mặt.

Hai người đi không xa rốt cục cũng ngừng trước một cửa hàng bánh ngọt, ánh sáng đèn đường chiếu rọi lên tấm biển tỏa ra ánh sáng ôn hòa, Haruna nhìn cửa lớn của cửa hàng, vừa định hỏi gì đó đã bị Yuko che mắt lại .

"Nyan nyan ~ hiện tại chưa được xem nhé! Ngoan ngoãn che mắt lại một tí!"

"... tớ biết rồi!"

Yuko buông tay ra, Haruna nhắm mắt lại, chỉ còn nghe được âm thanh di chuyển đồ đạc, còn có tiếng Yuko cứ ngân nga một bài hát... cảm giác nghe quen quen...

"Nyan nyan! Có thể mở mắt rồi nhé! Đừng có hết hồn đấy!"

Yuko hưng phấn nói, Haruna có chút tò mò chậm rãi... trợn mắt.

Cửa hàng bánh ngọt mở cửa rồi, trên biển hiệu cũng phát sáng lên, trong tủ cửa hàng thì ngập tràn tim lớn, tim bé, sau đó còn có dòng chữ Yuko & Haruna.

Trên vách cửa tiệm còn dán nhiều ảnh hai người chụp chung, trên quầy bar cũng không ngoại lệ, rất nhiều ảnh Yuko cùng Haruna chụp chung cũng như riêng, trên quầy còn dùng sơn vẽ hai chữ "Kojima Yuko & Oshima Haruna"...

Tên ngu ngốc này thật sự là đầu đất sao.

Haruna che miệng nhìn hết thảy xung quanh, cơ hồ từ hốc mắt có gì đó trượt ra.

Tất cả mọi bàn trong tiệm đều đã dọn sẵn rất nhiều món ăn ngon, Yuko ngồi đối diện nơi Haruna đứng đung đưa chân, vẻ mặt thỏa mãn nhìn biểu lộ của Haruna.

"Nyan nyan thích nơi này chứ?"

Yuko nghiêng nghiêng, cầm chìa khóa trong tay quơ quơ.

"Yuuchan... cậu đã... cậu đã làm gì..."

Yuko lắc đầu, từ mặt bàn nhảy xuống bước đến trước mặt Haruna, cầm nắm tay của nàng tháo mở ra, đem chìa khóa để vào.

"Tớ đem nơi này giao cho Nyan nyan nhé!" Yuko cười đắc chí, ngẩng đầu lên nhìn Haruna đầy vẻ kiêu ngạo, "Để làm được chuyện này tớ cũng mất không ít thời gian ah! Hơn nữa, từ giờ trở đi, ngoại trừ Nyan nyan ra ~ tớ chẳng có gì khác nữa đâu! Cho nên Nyan nyan phải kiếm tiền nuôi tớ đó nha!"

Chìa khóa trong tay vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể Yuko, Haruna xoa xoa rồi nhéo má Yuko một cái.

"Đau quá!"

"... không phải mơ ah"

"... Nyan nyan thật là! Chỉ có một cửa hàng bánh ngọt thôi mà!" Yuko che mặt sờ sờ lên mũi, "Kỳ thật thì... còn nhiều thứ tớ muốn cho Nyan nyan lắm!"

Nói xong vội vàng hấp tấp chạy về phía quầy bar nhảy ra cầm trong tay một cái hộp không lớn không nhỏ, Yuko hít một hơi thật sau, đi đến trước mặt Haruna.

"Nyan nyan, mở nó ra được không?"

Yuko cầm lấy  tay Haruna để cái hộp lên, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng.

Haruna chung quy cũng có thể đoán bên trong hộp là gì, lại được Yuko cổ vũ mở nắp ra, tiếng nhạc trong đó cũng từ từ truyền ra.

Trong hộp có một tượng hình tiểu sóc chuột đang khiêu vũ theo tiếng nhạc, tiểu sóc chuột trên tay cầm theo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, giai điệu nhạc, nghe rất quen... hình như chính là đoạn nhạc ban nãy Yuko ngâm nga.

"You are my sunshine, my only sunshine~ "

"Nyan nyan ~ chuyện này tớ suy nghĩ đã lâu lắm rồi... Cho nên mặc kệ có như thế nào, hôm nay nhất định phải nói ra mới được." Yuko cầm lấy cái hộp, quỳ một bên gối xuống, đối với Haruna mỉm cười.

"You make me happy when skies are gray~ "

"Để cho cậu đợi lâu như vậy... thật sự rất xin lỗi."

"You'll never know dear, how much I love you~ "

"Còn có... kì thật tớ đã qua tận Hà Lan làm giấy tờ! Chỉ cần Nyan nyan gật đầu đồng ý... Chỉ thiếu chữ kí của cậu nữa mà thôi."

Haruna cúi đầu nhìn Yuko, đang mang theo má lúm đồng tiền cùng khuôn mặt tươi cười sáng tựa ánh mặt trời, Yuko lấy cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc nhẫn ra, trong mắt chính là tràn đầy tự tin cùng mong chờ, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào đôi mắt Haruna. Nước mắt trong đó đã bao quanh, cảm giác chỉ cần một giây nữa thôi là sẽ trượt ra khỏi hốc mắt.

"Please don't take my sunshine away~ "

"Kojima Haruna! Lấy tớ nhé! Tớ sẽ cho cậu hạnh phúc mà cậu hằng mong muốn!"

"You are my sunshine, my only sunshine~

You make me happy when skies are gray~

You'll never know dear, how much I love you~

Please don't take my sunshine away~ "

Chiếc hộp nhạc vẫn còn hát giai điệu đó, tiểu sóc chuột vẫn khiêu vũ không mệt mỏi.

Haruna cũng quên chính mình đã gật đầu khi nào, quên là Yuko đã đeo chiếc nhẫn vào tay mình ra sao, cuối cùng là cửa hàng bánh ngọt như thế nào lại tỏa ra những ánh hồng lóa mắt.


Trong đầu duy nhất chỉ lưu lại nụ cười sáng hơn cả ánh mặt trời chói lọi kia.

You are my sunshine, cậu mới chính là ánh mặt trời của tớ.

my only sunshine, ánh mặt trời duy nhất, đem đến cho tớ hi vọng.

You make me happy when skies are gray, chỉ cần có cậu, dù khó khăn như thế nào tớ cũng không quan tâm.

You'll never know dear, how much I love you, cảm ơn cậu đã yêu tớ, cũng cảm ơn tớ đã yêu cậu.

Please don't take my sunshine away - Yuuchan, cậu sẽ không bao giờ chạy ra khỏi vòng tay tớ phải không?

Giai điệu nhẹ nhàng, nhịp điệu vẫn còn tiếp tục, nhưng với hai ngươi đang ôm nhau thì có lẽ bây giờ câu chuyện mới bắt đầu.


-------------------------- END --------------------------


hết rồi nhé ww mai mốt có mmt thì bạn ko chắc là bạn sẽ có gì để post lên đây đâu =]]
có lẽ bạn sẽ ráng kiếm :3

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic bấy lâu nay. Hi vọng ko làm mọi người thất vọng vì trình độ edit của bạn vẫn rất gà mờ. 

4 comments:

  1. Cho em hỏi ở đoạn cuối có phải bài hát không ạ? nếu phải thì cho em xin cái tên với

    ReplyDelete
    Replies
    1. có gì để mình tìm thử nha bạn ^^

      Delete
  2. Ồ yé Kojiyuu đã ở bên nhau, Atsumina cũng không ai dám cản =))) Hạnh phúc mĩ mãn~~~ phải chi thêm cái bonus là trọn vẹn <3

    ReplyDelete
  3. Ồ yé Kojiyuu đã ở bên nhau, Atsumina cũng không ai dám cản =))) Hạnh phúc mĩ mãn~~~ phải chi thêm cái bonus là trọn vẹn <3

    ReplyDelete