Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
KojiYuu ở Kokuritsu ~~
~ Chương mười chín ~
Về sau, Yuko cố tính tính toán thời
gian để có thể cùng Haruna về Saitama.
Haruna mang theo một đống đồ ăn tốt cho
sức khỏe, đem hành lí về nhà là đến thăm ba Haruna ngay, mẹ nàng cũng có
ở đó; hai lão nhân đối với hai đứa hài tử đến có chút ngoài ý muốn nhưng cũng
có chút vui mừng, mà đối với thân phận Yuko còn có chút cảm kích.
"Ah... con cùng Haruna là... bạn
bè, việc đó chính là nên làm, bác không cần phải khách khí như vậy ạ."
Chữ "người yêu" đến tới miệng
rồi nhưng phải đành lòng mà nuốt trở vào bụng, Yuko nhớ lại Haruna trước khi đến
đây có khuyên bảo chính mình đừng có phấn khích quá mà làm baba lên tim, đến
bên cạnh giường bệnh cùng ông trò chuyện vui vẻ.
Haruna ở bên cạnh gọt táo cho baba,
nhìn hai người bầu không khí có chút khẩn trương.
Mẹ Haruna chú ý đến ánh mắt con gái, cười
cười trêu ghẹo hai đứa có quan hệ thật tốt, Yuko vô ý thức sửng sốt một chút,
quay đầu lại nhìn sắc mặt của Haruna. Haruna chỉ là gật gật đầu, cười nói đúng
vậy.
Ân, bởi vì là bạn tốt nha. Haruna vuốt
vuốt tóc Yuko, quay lại với mama không nhịn được cười một cái.
Đúng là mẹ ah, tựa hồ thoáng cái đã
nhìn ra được tâm tư con gái, cũng chỉ là cười cười, không có tận tực mà hỏi tới,
nhận quả táo Haruna đã gọt đẹp đẽ, bày trong đĩa nhỏ cùng vài cây tăm trúc.
Yuko bị Haruna sai vặt đi mua một đống
đồ cần thiết.
Quay trở lại phòng bệnh đối mặt với ba
mẹ, thần sắc Haruna cũng cứng đờ lại.
"Nàng đối với con thật tốt."
Baba dựa đầu vào gối mà cười cười, vỗ vỗ bên giường ra hiệu cho Haruna tới ngồi
xuống.
"Dạ... rất tốt ạ." Haruna nhu
thuận đến bên cạnh baba ngồi xuống nhẹ gật đầu.
"Haruna, con cần phải nghĩ kĩ,
Oshima tiểu thư như vậy nhưng đã có hôn ước, hơn nữa người ta là thân phận như
vậy..." Mama cũng ngồi xuống, giọng nói so với baba thì bình tĩnh cùng lo
lắng nhiều hơn, "Nàng có thể cho con tương lai gì... con có nghĩ tới chưa?"
"Nói thật... thì con cũng không biết
nữa, mama." Haruna lắc đầu sắc mặt không đổi. "Thế nhưng ít nhất là
hiện tại chúng con vẫn yêu thương lẫn nhau... Tương lai cũng không phải là ai
đem đến cho chúng con, mà là chính là do tụi con từng bước vẽ nên, không phải
sao ạ?"
Haruna mama không tin được là có ngày sẽ
được nghe những lời này từ chính miệng con gái mình, khó tránh khỏi có chút
kinh ngạc, nàng trước kia không thể tưởng tượng được là những lời con gái mình,
từng chữ nói ra đều thập phần nghiêm túc như thế.
"Haruna, ba mẹ cũng không muốn can
thiệp vào chuyện tình cảm của con, con cảm giác mình cũng nàng ở cùng một chỗ sẽ
hạnh phúc sao?"
Baba nghiêm túc nói, vuốt lọn tóc của
Haruna.
Haruna thoáng dừng một chút, nâng cằm
nghĩ nghĩ, lại hỏi baba. "Ba, theo người thì hạnh phúc là cái gì?"
Baba bị hỏi sửng sốt, tay cứng lại giữa
không trung, suy tư một hồi cũng không tìm được kết quả, lại thả tay xuống nhìn
con gái mình mang theo cặp mắt vui vẻ, "Vậy Haruna cảm thấy đó là như thế
nào?"
"Con hả... Theo con mà nói... Con yêu nàng, nàng yêu con, có thể vì con mà
thay đổi hoặc là vì con mà vứt bỏ vài thứ... có thể cùng con nắm tay ở cùng một
chỗ... Đại khái như thế cũng là hạnh phúc rồi ạ."
Haruna nheo mắt lại, cười tựa như một đứa
trẻ thấy đồ chơi.
"Nhưng mà... tất cả những điều
đó... Yuuchan, nàng đều làm được nhé."
Ngữ khí kiêu ngạo như học sinh tiểu học
làm toán được điểm 10 cầm về khoe cho ba mẹ vậy.
Baba cùng mama liếc nhau một cái, lập tức
cùng cười, lại hướng về phía Haruna, trong mắt chỉ còn lại ngập tràn yêu
thương.
"Nyan nyan! Nghe tớ nói này! Trên
đường trở về đây, tuyết rơi... rồi..."
Yuko cầm lấy một đống đồ lớn xông vào,
vốn đang rất cao hứng nhưng vừa bước vào phòng thì toàn bộ tầm mắt đều rơi trên
người mình không hiểu sao lời nói cũng theo đó mà quên luôn...
Haruna một bên vừa cười vừa thay Yuko
lau mồ hôi vì đã chạy đi mua đồ, vụng trộm trên gương mặt nàng hôn một cái.
Yuko mặt đỏ lên, lại nhìn hướng hai vị
phụ huynh cười cười không rõ hàm ý, đầu óc mù tịt.
"Yuko, cháu tới đây!" Baba
Haruna vẫy vẫy Yuko qua đó ngồi xuống, Yuko nhẹ gật đầu đi qua, cũng chỉ cung
kính đứng đó, chứ không có ngồi.
"Haruna nhà bác nói sao thì cũng
là một tiểu hài tử yếu ớt, từ nhỏ luôn là bảo vật trân quý trong tay hai bác.
Làm cha mẹ đương nhiên không muốn con mình chịu ủy khuất..." Baba kéo tay
Yuko, ánh mắt hòa ái như nhìn chính nữ nhi của mình, "Bất quá chúng ta làm
cha mẹ đương nhiên cũng muốn tôn trọng lựa chọn của con gái. Đường là do các
con đi, hành động cũng là của các con làm, chúng ta chỉ ở đây mà theo dõi
thôi."
Baba Haruna ho hai tiếng, Haruna bối rối
chạy đến vuốt lưng ông, lại bị baba ra hiệu nàng trước không nên cử động.
"Yuko, cháu có thể đáp ứng bác một
điều kiện không?" Baba Haruna nhìn Yuko, trong ánh mắt tràn đầy mong muốn.
"Bác cứ nói, chỉ cần trong khả
năng của con... con nhất định sẽ cật lực làm."
"Vậy thì tốt, con đáp ứng ta, bất
luận sau này trong cuộc sống xảy ra chuyện gì, con có như thế nào, cũng phải
cho Haruna một tương lai... con làm được chứ?"
Yuko ồ thoáng cái cười ngây dại, tựa hồ mất rất lâu để có thể tiêu hóa được
hàm ý kia, sau nghĩ thông suốt lại há to miệng nhìn vẻ mặt tươi cười của
Haruna, sau đó lại quay sang nhìn baba của nàng.
"Bác... nói thật sự thì con cũng
không cam đoạn có thể sẽ cho Haruna một tương lai như thế nào... Bởi vì tương
lai của con ngay hiện tại cũng không thể
nắm giữ." Yuko đặc biệt nói cẩn thận từng li từng tí, trong lòng bàn tay ướt
đẫm mồ hôi, "Bất quá, con chỉ có thể xác định bất luận trong tương lai dù
có như thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh Haruna. Bởi vì dù có
là thân phận gì đi chăng nữa, nếu không có Haruna... thì con không còn gì cả."
Trong phòng bệnh thoáng cái lại chìm
vào yên tĩnh, Yuko thấp thoảng không yên đợi quyết định của baba Haruna, bởi vì
khuôn mặt của người kia vì tuổi tác mà lưu lại không ít tang thương lúc này lại
không có lấy một tia biểu lộ.
Đồng dạng bất an lúc thì còn có
Haruna, nhìn thì có vẻ như đang vô thức chỉnh lại bình hoa đầu giường, nhưng kì
thực thì đang khẩn trương đến cả thở cũng không dám.
"Haruna, ta đã biết." Một hồi
lâu sau, baba Haruna mới lên tiếng, Haruna nhắm mắt lại nhẹ gật đầu, mặc kệ
baba dắt tay của mình.
Baba Haruna nhìn hai đứa nhóc hài tử bộ
dáng khẩn trương cùng bất an, nở nụ cười, kéo tay Haruna, lại nắm tay Yuko, đem
tay hai người để cùng một chỗ, rồi chậm rãi buông ra.
"Yuko, bác đem con gái mình giao
cho con. Nếu con làm gì có lỗi, bác sẽ liều mạng già này không bỏ qua cho con
đâu." Baba Haruna cười có chút mệt mỏi, mama bên cạnh một vội vàng bưng
chén nước tới, "Nếu như được, có thể xin con, xem nàng là toàn bộ thế giới
để bảo vệ, cũng để cho bác biết con yêu nàng đến mức nào."
"Xin bác yên tâm, cho dù bác không
nói, thì còn cũng sẽ làm như vậy." Một mực dắt Haruna qua để tay lên ngực,
quay đầu lại nhìn người mình yêu sâu đậm, trong ánh mắt toát ra chỉ toàn yêu
thương cùng cưng chiều. "Haruna đã sớm là tất cả của con rồi."
Haruna sau khi tạm biệt ra ngoài đã gõ
đầu Yuko một cái, nhẹ giọng nói nàng thật sự nói nhiều quá, nhưng lỗ tai lại ửng
hồng lên, dù đã có tóc che đi không ít, Yuko nhìn xem cười cười, ôm lấy cánh
tay Haruna không buông.
Hai vị phụ huynh nhìn hai đứa nhóc đùa
giỡn, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nhau.
Lúc Haruna cùng Yuko ra khỏi bệnh viện
thì trời cũng đã tối.
Mùa đông ban đêm đặc biệt lạnh, quả như
lời Yuko nói ban nãy, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.
Yuko nhìn Haruna có chút run lên, cởi
áo khoác của mình choàng tại người nàng.
"Yuuchan đừng có rộn... trời lạnh
như vậy, nhanh mặc vào cho tớ!" Haruna có chút tức giận, trừng Yuko, muốn
đem quần áo mặc lại lên người nàng.
Yuko đè Haruna ngồi xuống khi chuẩn bị
cởi áo khoác ra, mở trừng hai mắt, để nàng ngồi xuống ghế dài ven đường, rồi chạy
đâu mất.
Haruna nhìn bóng lưng Yuko khi đang nắm
chặt áo khoác, nhỏ giọng mắng ngu ngốc.
Cũng không lâu sau đó, Yuko cũng trở lại,
trong tay cầm theo hai ly cafe nóng.
"Ah ah ah ~ lạnh quá lạnh quá
~"
Yuko vừa nói thoáng cái đã chui tọt vào
ngực Haruna, ngồi trên đùi nàng rùng mình một cái.
"... Đồ ngốc này! Mặc ít như thế
chạy tới chạy lui không lạnh mới lạ đó!" Haruna chọt trán Yuko một cái, ngữ
khí có chút oán trách, "Nếu bị cảm thì sao chứ?"
" ~ như vậy sẽ không lạnh nữa ah
~" Yuko đem cà phê nóng để vào tay Haruna, dạng chân ở trên đùi, đưa tay
ôm lấy eo nàng, "hắc hắc hắc... trên người Nyan nyan thật là ấm áp ~"
"Ngứa ngứa... đừng có cọ xát lung
tung ah..." Haruna đỏ mặt đem cafe để một bên, đẩy cái đầu nhỏ đang ở trước
ngực mình mà cọ, "Yuuchan không uống sao? Cafe ấy."
"Muốn ~ tớ muốn Nyan nyan đút cho
tớ uống!" Yuko ngẩng đầu, cười toe toét, "Dùng miệng mớm ah ~"
"Tiểu tử nhà ngươi, giỏi lắm
ah~!"
Đèn đường tại nơi hai người đùa giỡn
chiếu sáng, hiện trên mặt đất một đôi bóng thật dài.
Hai cái bóng chậm rãi mà hòa vào nhau,
cuối cùng cũng cũng hợp làm một thể.
Hề, nụ hôn cafe sao, không phải sẽ đắng
lắm sao?
@@ mình k hiểu, thế là sao?
ReplyDeleteko hiểu :v ko hiểu chỗ nào :v
Deletethế nào là sao :v