Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
Thật sự thì hôm nay moment của KojiYuu phải nói là ngập mặt nhưng mà bạn muốn cất hàng 1 tí nên ww bạn chỉ post 1 chương thôi :3
Buổi diễn cuối cùng của Yuko ở Music Station đã kết thúc #KojiYuu
----
-----
~ Chương mười bảy ~
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp chiếu
vào người, trên đường dòng người đi tới đi lui bàn luận gì đó, nhìn rất thanh nhàn tự tại.
Haruna đem theo túi xách bồi hồi đến
trước cửa tập đoàn Oshima, có lẽ là do nàng đứng quá lâu, nên hai chú bảo vệ có
hướng nàng chỉ trỏ.
Haruna không sao cả, chỉ duỗi lưng một
cái, nàng không quan tâm. Chỉ cần không đuổi nàng đi, nàng tựu không để tâm.
Nhớ lại những lời Atsuko đã nói...
Haruna rất vui vẻ, ít nhất hiện tại nàng biết rõ, Yuko vẫn còn quan tâm đến nàng.
Khổ nhục kế gì đó... nói vậy chứ Haruna
cũng chẳng biết nên làm gì.
Bất quá nếu vẫn còn quan tâm đến mình,
thì chỉ cần mình kiên trì thì nhất định là được.
Tại cửa hàng bánh crepe đầu đường,
Haruna có mua một túi bánh hình trái tim, còn dùng bút viết lên phía trên
"Yuuchan & Nyan nyan", mặt
khác thì dùng hút hồng viết lên "gửi đến người yêu nhất".
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất, một
cánh cửa phản xạ ánh nắng mặt trời ngoài ý muốn nên có hơi chói mắt.
Hít sâu một cái, đưa tay lên hướng toàn
nhà vẫy vẫy hai cái, vọng tưởng người kia có lẽ sẽ chứng kiến, dừng lại, chính
mình cười ra tiếng.
Nhất định sẽ bị người ta chửi khùng a?
Bất quá... cũng chẳng chết ai.
Trước đến giờ Yuuchan đều vì mình mà
nhân nhượng, vậy bắt đầu từ bây giờ, đến lượt mình tìm đến với Yuuchan.
Dù sao thì đã yêu thì chuyện gì cũng sẽ
làm.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa tự động,
mỗi lần có người đi thì Haruna đều hướng nhìn, lòng tràn đầy hi vọng rồi lại thất
vọng, suốt cả một buổi sáng, tuy nhiên lại không thể nhìn thấy bóng dáng người
kia.
Cùng lúc đó, ở tầng 18 của tòa nhà,
Yuko đang đứng tại cửa sổ mà nhìn xuống, thấy thân ảnh nhỏ bé của người kia,
chau mày.
"Acchan... sao em lại để nàng đến?"
Cầm điện thoại không ôn không nhu mà
lên tiếng, trên mặt tràn đầy thần sắc khó chịu.
"Ah... đại khái hình như là Haruna
tỷ tỷ hiểu sai ý em rồi... Bất quá cũng không tệ... tóm lại cứ cố đạt được mục
đích là được rồi." Atsuko ngược lại nói chuyện rất nhẹ nhàng, vừa nói điện
thoại vừa ăn pocky tiến đến bên giường.
"Nàng đã đợi suốt một buổi sáng rồi..."
"Ân, cho nên mới nói nha, chị xem,
Haruna tỷ tỷ quả thật rất rất yêu chị mà."
Yuko thủy chung nhìn thân ảnh mơ hồ
kia, nghiến răng, không hiểu sao cảm giác có chút đau lòng.
Rõ ràng là không phải mẫu người kiên nhẫn
như thế, cũng rất ghét ánh nắng mặt trời cùng chờ đợi... Nhưng lại đứng dưới nắng
suốt cả một buổi sáng, kể cả thời gian ăn trưa cũng không rời đi.
Nyan nyan... đến cùng là sao chứ... ai
đã làm cậu ra như thế.
"Acchan, chị đã nói với em rồi mà,
không nên nói với nàng mấy chuyện kì quái!"
"Nha... Em không biết việc Yuuchan
yêu Haruna tỷ tỷ lại là chuyện kì quái đó nha ~ rõ ràng Yuuchan chính mình giận
dỗi mà! Mà chuyện này cũng tốt, thành ý của Haruna tỷ tỷ chẳng lẽ chị không
nhìn thấy?"
Cầm lấy điện thoại im lặng một chút,
trong mắt Yuko hiện ra một tia khác thường, lại nhìn xuống dưới lầu thấy giống
như có người đang vẫy tay, ánh mắt lại tràn đầy thương tiếc.
Nyan nyan... bây giờ tâm tình cậu ra
sao chứ?
"Yuuchan, có thời điểm quan trọng
mà chị câu nệ quá sẽ để vuột mất điều mình trân quý đó nha~"
"Có thể... thế nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì gì hết á!
Dù sao Oshima thúc thúc không phải là muốn tìm người tiếp quản công ty sao? Còn
có... nếu Oshima thúc thúc thật muốn đối với Haruna tỷ tỷ làm gì... Yuuchan nếu
không thể bảo vệ người mình yêu, vậy dứt khoát cũng đừng yêu nữa là được rồi!"
Điện thoại đôi bên lại lâm vào trầm mặc,
Yuko không nói thêm lời nào, trực tiếp ngắt máy.
Mặc áo vét ngoài vào, quay đầu lại nhìn
bầu trời ngoài cửa sổ, Yuko hít một hơi thật sâu đi ra ngoài.
Sau đó, Haruna chờ đến như thế, người
kia rốt cục cũng xuất hiện.
Chính là vóc dáng nhỏ kia hướng cửa tự
động bước ra, Haruna thậm chí còn cảm thấy một loại trống rỗng... Nàng cũng
không làm giống với kế hoạch của mình cũng không bổ nhào qua cầm lấy góc áo của
người kia khóc giữ nàng lại, mà lại đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn người kia hướng
chính mình đi tới.
Bên tai chỉ còn quanh quẩn nhịp tim đập
của chính mình, cặp lông mày nhíu chặt vóc dáng nhỏ cứ như vậy đi tới.
"Cô đến đây làm gì...?"
Ah, tuy nhiên ngữ khí không có mang sự
thờ ơ như bộ dáng tức giận lạnh lùng, ngây thơ như trước đây vẫn là tốt hơn ah.
"Tớ đang đợi Yuuchan ah! Đợi
Yuuchan cho tớ một cơ hội để... giải thích."
Haruna cầm tờ giấy trong tay, cười đưa
đến trước mặt Yuko.
Yuko không nói lời nào, lại càng nhìu
mày, nhìn đống chữ trong giấy, quay đầu lại liếc nhìn Haruna.
"Yuuchan...?"
"Tại đây nói chuyện bất tiện... chúng ta đổi chỗ khác đi."
Yuko đi phía trước, Haruna vẫn yên lặng
đi sau lưng nàng. Haruna cùng đi đến một khách sạn siêu sang trọng, Yuko cùng quản lí bắt
chuyện về sau trực tiếp mang theo Haruna lên tầng cao nhất.
Yuko nói cho Haruna, chỗ này là tập
đoàn Oshima cũng có cổ phần, cho nên tầng cao nhất, ba gian 'Phòng tổng thống'
đều là tùy ý sử dụng miễn phí. Nàng còn nói nếu có công việc bận rộn cũng tới
đây mà không mang về nhà.
"Được rồi... cô muốn nói gì, giờ
có thể nói."
Yuko rót cho Haruna li trà, ngồi một
mình trên ghế sô pha trong phòng ngủ lười biếng nhìn nàng, cả người như chìm
vào cái ghế mềm mại đó.
Haruna nhìn nhìn Yuko, nhẹ nhàng nhấp một
miếng nước trà, thở phào rồi đặt li trà xuống.
"Yuuchan... tớ thừa nhận lúc mới bắt
đầu tiếp xúc với cậu đích thực là có mục đích... dù sao thì điều kiện kia cũng
rất mê người, thù lao cũng không phải ít, tớ không tự nhận mình là người thanh
cao... cho nên tớ động tâm mà đến tìm cậu." Haruna cúi đầu nói xong, vuốt vuốt
ngón tay của mình, "Nhưng là ah... tìm được nhà của cậu là việc ngoài ý muốn...
ban đầu thật sự tớ không biết cậu ở chỗ nào..."
Yuko nhìn Haruna, chậm rãi đứng dậy,
nhíu nhíu lông mày, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Haruna sửng sốt một chút, bả vai có chút
run rẩy. "Bất quá... sống cùng một chỗ một thời gian, có chút luống cuống...
Bởi vì Yuuchan quá ôn nhu, ôn nhu đến độ chính tớ cảm giác được mình đang tạo
nên một tội ác... Tớ ban đầu thiếu chút nữa cũng đã thích cậu, thật đó. Vì
chính mình mà thử nghiệm... tớ đi làm thêm, lại phát hiện trong nội tâm, bất
tri bất giác lúc nào cũng chỉ có Yuuchan rồi..." Haruna cẩn thận từng li từng
tí nói ra, mỗi chữ đều cứ như vậy đập vào nội tâm của Yuko, không hiểu những
rung động xuất phát từ đâu.
Yuko lắc đầu, xoay người quay mắt về
phía cửa sổ cực lớn gần đó, đưa lưng về phía Haruna, không nhìn tới nét mặt của
nàng.
Haruna hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn bóng
lưng của Yuko. "Yuuchan... cậu biết không, lúc cậu đem hết tài sản trong
tay đưa ra cho tớ, trong khoảnh khắc đó... tớ đã phát hiện mình đã không thể
không thích cậu rồi... thậm chí... ngay cả rời xa cũng không thể."
Yuko vươn tay, vuốt vuốt kính trên cửa
sổ, hiện đang khắc bóng dáng hai người lên đó, bóng lưng có chút run rẩy.
"Yuuchan... tớ không biết cậu có
thể hay không bắt đầu tha thứ cho Haruna, cũng không biết cậu có hay không tiếp
nhận tớ lúc này..." Haruna từ từ đi tới, từ phía sau ôm lấy Yuko, hung
hăng ôm lấy, giống như muốn dùng sức đem mình và nàng hòa vào một thể, "Tớ
chỉ biết là... hiện tại Haruna, thật sự, thật sự rất thích Yuuchan... là rất
yêu Yuuchan đó!"
"Oshima Yuko! Cậu nghe cho kĩ đây!
Kojma Haruna chính là luôn luôn luôn luôn... yêu cậu đó!"
Đột nhiên hốc mắt Haruna thứ gì đó
tuôn ra, một mực chảy đến cổ áo của mình, mà không hiểu sao nước mắt của mình lại
mãnh liệt rơi trên cánh tay.
"Baka... ngu ngốc! Nyan nyan cậu
là đồ ngốc!"
Đã lại nghe được... âm thanh trẻ con
đó.
Haruna cảm nhận được tiểu vóc dáng kia
không ngừng run rẩy trong vòng tay mình, cúi đầu xuống, dựa lên đỉnh đầu nàng.
"Là Yuuchan ngu ngốc mới đúng, làm
hại Haruna tớ thương tâm lâu như vậy..."
Haruna đưa tay lên xóa đi những giọt nước
mắt của mình, lại thay Yuko làm điều đó, cúi đầu từ phía sau cắn lỗ tai nàng, dọc
theo hình dạng của lỗ tai nhẹ nhàng liếm lấy. Người trong vòng tay khóc ngày
càng lớn, Haruna chậm rãi vịn vai nàng quay lại, ở đôi môi khao khát đã lâu
hung hăng hôn lên.
"Nyan nyan... cậu..."
Lời nói chưa xong đã bị chặn lại ở bên
trong, Yuko rốt cục cũng hồi phục ôm lại Haruna, dần dần đáp lại nụ hôn của
nàng, hai mắt thật to khôi phục lại thần sắc khi xưa, trên hàng lông mi còn lưu
lại vài giọt nước mắt.
Dọc theo hình dạng môi dùng đầu lưỡi cảm
nhận nó, Haruna mặc kệ luôn việc người trong ngực mình còn có thể hô hấp không,
cạy mở hàm răng của nàng, câu dẫn đối phương cùng mình dùng lưỡi quấn quýt.
Hai người hôn nhau thật lâu, giống như
đem toàn bộ thời gian đã lãng phí toàn bộ thu hồi về, giúp nhau thổ lộ từng ấy
bi thương cùng ủy khuất, hướng đối phương đòi đền bù tổn thất.
"Yuu... Yuuchan là cố ý. Đem việc
đổi địa điểm... cố ý mà chọn khách sạn này..."
Rốt cục cũng chịu rời môi, Haruna không
kịp thở nhìn Yuko không được tự nhiên, nở nụ cười.
"Làm... làm gì mà như thế chứ!"
Yuko phản bác lại, cũng trưng cái bộ mặt
đểu đểu ra nhìn Haruna.
"Chuyện đó... nếu đã như thế thì tớ
không khách khí nha ~ đằng nào cũng đã bắt đầu rồi!"
Haruna nắm lấy cà vạt của Yuko đang đứng
gần cửa sổ, cúi đầu lại gần sát chóp mũi của nàng.
Yuko nhìn Haruna, ánh mắt vốn kinh ngạc
nháy mắt lại trở nên giảo hoạt, ôm lấy cổ Haruna một cái xoay đổi vị trí hai
người. Đối phương kinh ngạc nhìn nàng, hung hăng bắt được tay của Haruna.
"Nha... tớ mới là người bắt đầu!"
Yuko vẫn y nguyên khuôn mặt không thèm
lau nước mắt, chỉ là hiện giờ nàng lại một lần nữa cười như một đứa bé.
Đọc tới đoạn công chúa đại nhân nhào đến ôm Yuu-chan nhất thời nhớ ko ra chiều cao của 2 người, cứ thế đọc hoài ko hiểu =)))))))
ReplyDeleteah~ công chúa đại nhân muốn on top a~ (-∀-`)
chiều cao 2vc rất là chuẩn vs nhau ah ww bất kể là ôm từ phía trc hay sau thì lúc nào cũng chuẩn :v có mà cũng có khi là do bạn Dồ ship quá hoá cuồng :v
Deletecông chúa đại nhân wanna on top ww nhưng mà giữa muốn và thực hiện thì chắc =)) chờ chương sau sẽ rõ w