Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
mừng 8 tháng 3 dù mình ko lan quyên gì đến ngày này cả >v< mình vẫn là con nít w k phải phụ nữ ww
ảnh cũng ko lan quyên gì nhưng chỉ muốn để lên như thế thôi
~ Chương 15 ~
Yuko lúc bước vô
phòng đã thấy Atsuko nằm dài trên cái giường kinh size đợi nàng, lăn khắp giường vẻ mặt rất vui vẻ, chăn gối thì đã an tọa dưới
đất.
Yuko chứng kiến con
cún kia tại giường của nàng chạy tới chạy lui, toàn lông là lông trên giường.
"Acchan...
không phải đã nói với em nhiều lần rồi sao, đừng cho Chary lên giường của chị
mà..."
"Có sao đâu ~
dù sao so với Yuuchan một thân nồng nặc mùi rượu thì em thà ngủ với Chary còn
hơn!"
Atsuko đè con chó giống
shepherd tên Chary nằm lên giường, ngồi đó làm mặt xấu nhìn Yuko.
Mà Chary thấy cô chủ
trở về, liền tránh mấy cái ôm của Atsuko mà nhảy xuống giường, tiến lại bên
Yuko mà đòi sủng nịnh, liếm liếm chân nàng, vẻ mặt thật hưng phấn.
"Được rồi... chị
đi tắm đây... mùi rượu kinh quá. Chary chắc chị sẽ đem đi ngủ cùng, Acchan à,
không cần chờ chị, cứ ngủ trước đi." Yuko ngồi xổm xuống xoa đầu Chary, lại
nhìn về phía Atsuko, "Còn không thì... chị sẽ gọi Takamina tới?"
"Không cần
đâu!" Atsuko cúi đầu xuống đất tựu nhặt cái mền lên che trên người. A...
được đó nha, "em không cần tên ngốc đó ở bên cạnh! Yuuchan nhanh tắm rửa rồi
ngủ cùng em!"
Yuko nhìn nhìn cái
thân hình nằm trên giường kia, nhẹ nhàng nở nụ cười, dẫn Chary ra cửa.
Không có ngâm mình,
Yuko tại phòng trọ tắm đơn giản cũng thành thói quen, xong rồi thay quần áo
khác trở về phòng. Không hiểu sao nhưng cô nhóc nằm trong chăn vẫn không nhúc
nhích, đèn phía đầu giường chớp tắt không yên, có vẻ như nó vì cơn giận của
Atsuko mà bị hành hạ.
"Acchan, sao thế?
Sao lại nổi giận?"
Yuko ngồi ở bên giường
sủng nịnh vỗ vỗ người trong chăn, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Atsuko hừ một tiếng,
ló đầu ra, "tên ngu đần kia hôm nay gọi em là Thiếu phu nhân... Ai là Thiếu
phu nhân chứ, cái đồ đần kia!"
"Ai chà,
Acchan, thực xin lỗi! Đều là vì chị nên mới..."
"Yuuchan xin lỗi
làm gì! Rõ ràng là do tên lùn chết bầm kia không đúng!"
Atsuko giận dỗi, chọc
chọc eo Yuko.
Yuko lắc đầu, chui
vào trong chăn.
"Nếu không phải
do chị... về sau em cùng Takamina không chừng có thể..."
"Dù không phải
là Yuuchan thì em cũng bị phụ thân an bài cho con của mấy lão chính khách khác
thôi... Cho nên mà nói nhé, có thể gả cho Yuuchan, em rất là vui."
Atsuko trở mình hướng
mắt nhìn Yuko, cầm tay nàng, thoáng dùng sức nhéo một cái, sau đó khoe cả nụ cười
nhăn mũi.
"Bởi vì Yuko sẽ
không làm gì em hết, mà có vụng trộm cùng Takamina cũng rất thuận tiện
ah~"
Yuko nhìn Atsuko như
kiểu gặp bóng đêm bất ngờ lóe ra tia sáng, hồi lại cầm lấy tay đứa nhóc kia. Rõ
ràng là nhỏ hơn mình 4 tuổi nhưng kinh nghiệm trong giới thượng lưu đầy bi ai
này so với mình phải nói là hơn rất nhiều, may mắn chính là dù như thế nhưng vẫn
không mất đi sắc thái riêng của bản thân.
Yuko có chút muốn
khóc, chỉ là nước mắt không thể rơi xuống.
"Yuuchan ~ vừa
rồi là đi tìm Haruna tỷ tỷ sao!?"
"Ừ..."
"Vừa rồi Oshima
thúc thúc có tới! Em nói chị ra ngoài bàn việc làm ăn ~"
"Acchan... cảm
ơn em..."
"Bất quá... nói
tới nói lui thì Yuuchan chị thật sự rất yêu Haruna tỷ tỷ đó nha ~" Atsuko
cười cười, đâm đâm lên má Yuko, "Một mực phái người tìm hiểu tin tức của
chị ấy, sau lại đến cửa tiệm cấm để chị ấy tiếp khách nhân, còn có còn có ~ mỗi
khi ngủ đều mớ mà gọi tên Haruna tỷ tỷ ~ thời điểm đó nhìn chị cười thật ngây
ngốc ~..."
"Ac...
Acchan... Đừng... Đừng nói nữa!"
Yuko dùng sức bịt miệng
Atsuko.
"Ah ah ah.
Yuuchan... thật đáng ghét!" Atsuko một tay giữ tay Yuko bên vai mình, trừng
nàng, "À đúng rồi. Lần này có phải đã đem lời nói ra hết chưa?"
"Acchan..."
Yuko biểu lội đột nhiên rất nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy bi ai, quay đầu
đi, tránh ánh nhìn của Atsuko, "Chị cùng nàng... không có khả năng đấy."
"Yuuchan
baka... Không phải vì Oshima thúc thúc... Yuuchan đến cuối cùng là sợ cái gì chứ?
rõ ràng chị cho em cùng Takamina một cơ hội? Vì cái gì không thể cho Haruna tỷ
tỷ một cơ hội?" Atsuko thoáng ngồi dậy, đèn trên đầu giường "xoảng"
một tiếng, "Sao cứ phải lừa gạt bản thân! Rõ ràng là rất yêu nhưng sao lại
không cho nhau một cơ hội!"
"Acchan! Em
không biết đâu..."
"Em có vì không
rõ... em biết rõ chị sợ Oshima thúc thúc sẽ làm gì với Haruna tỷ tỷ... Nhưng
bây giờ không phải chị đã tiếp nhận công ty sao? Cái gì chị cũng làm được, kể cả
đồng ý hôn ước, giờ có đi cũng không sao?" Atsuko quay đầu đi, nhìn cái
đèn trên đầu giường lên tiếng, "Em hỏi qua Takahashi thúc rồi... tình cảm
của Haruna tỷ tỷ đối với chị đại khái chính là thật lòng, nếu không cũng sẽ
không cứ ở lại đây mà làm việc... Nếu như chị nói hôn nhân của chúng ta... tất
cả chỉ là hình thức mà thôi, không có gì đáng ngại."
"Acchan... Chị
cùng với cô ấy cùng em với Takamina quan hệ không giống nhau..."
"Yuuchan! Em chỉ
là muốn Yuuchan tìm thấy được hạnh phúc mà thôi...! Dù sao em còn có Takamina, nhưng Yuuchan thì luôn quan tâm đến
người khác! Từ nhỏ đến lớn vãn luôn là như thế!"
Yuko không hề đáp lại,
cắn cắn môi dưới trở mình, cầm điều khiển tắt đèn đầu giường.
"Cũng muộn rồi,
ngày mai chị còn có cuộc họp... Ngủ ngon, Acchan"
Mọi thứ đều an tĩnh
trở lại, trong bóng tối, trong mắt Atsuko chỉ hiện ra một chút ánh sáng từ bóng
trăng ngoài cửa sổ rọi vào, chặt chẽ mà nhìn người kia cuộn mình lại.
Haruna nằm dài trong
nhà, trước mặt còn có dĩa cơm cà ri của "Shinoda mê loli" đem qua,
còn tấm thẻ của Yuko để trong phong thư. Haruna đã thăm dò qua, bên trong có
200 triệu.
Đúng vậy, là 200 triệu.
Nàng lại châm chọc
hay lừa gạt gì mình nữa đây? Hay còn ý gì khác...
Đã 10 ngày kể từ khi
Haruna nghỉ việc, từ giờ đến hôn lễ của Yuko cũng không tới 20 ngày. Trời tiết
cũng thay đổi thật nhanh, thoáng cái nhiệt độ cũng thấp đi nhiều, chắc cũng gần
vào đông rồi.
Nhiệt độ trong phòng
cũng không tính là nóng, Haruna rùng mình một cái.
Chuyện tốt chính là
vị chủ nhà mê loli kia mỗi ngày đều đem đồ ăn đến cho Haruna, thuận tiện thì 8
vài tin tức của Yuko cho nàng nghe. Như hôm nay thì Yuko đi họp từ thiện ở đâu
đó, ngày đó lại tham gia lễ khai mạc của xí nghiệp XX, cùng một vài tin vụn vặt khác; ngẫu nhiên còn nghe được
"Kì thật tên nhóc Oshima kia trước khi đi đã thanh toán hết 2 năm tiền nhà
rồi" cùng "Bề ngoài của vẻ người nhà Oshima cũng luôn nghe ngóng tin
tức của em" nghe thế lại cả kinh người lên.
Haruna một mực tin rằng
cái cô chủ nhà lolicon vì mấy bé đi học hết rồi nên mới rảnh rỗi sinh nông nỗi
mà đến chém gió với mình.
Chém gió với Shinoda
một hồi, Shinoda có nói nàng đối với thân phận thật của Yuko cũng không cảm thấy
quá kinh ngạc, bởi nàng vẫn cảm thấy Yuko vốn có cái gì đó không giống người
bình thường.
Haruna hỏi sao nàng
lại biết.
Shinoda vòng vo tam
quốc lại nói, Oshima ở đây cũng 4 năm rồi, tới lui thì cũng phát giác được vài
thứ.
Haruna cũng không để
ý lắm, chỉ nói Shinoda giả thần giả quỷ chém gió.
Shinoda cũng chỉ cười
cười, nói có tin hay không thì tùy cưng.
Shinoda lại nói cho
Haruna, không chừng Yuko vẫn còn thích nàng, chỉ là do quá yêu mà gặp chuyện
như thế này, hội không biết đối mặt như thế nào.
Haruna nghe thế lại
nói làm như chị rành lắm vậy, nói chuyện cao thâm như thế.
Shinoda nhìn Haruna
đưa tay ra, nói cô đã chứng kiến tên nhóc kia đứng thút thít, gọi tên Haruna, đứng
dưới tòa nhà K nhìn lên phòng 301 như một tên ngốc.
Haruna không tin,
Shinoda lại nói cưng không tin thì chị cũng không có biện pháp.
Sau đó lại trầm mặc,
chào tạm biệt Shinoda, để nàng đi cùng với mấy tiểu cô nương khác, đúng là
lolicon mà.
Haruna nhìn nhìn
bóng lưng của Shinoda, đột nhiên cảm giác mình có phần rảnh rỗi quá mức.
Ít nhất sang tuần
cũng nên tìm việc gì đó, nếu không cũng không biết đối mặt với ba mẹ ra sao.
Bằng không cứ tiếp tục
như thế này, nàng sẽ cảm giác ràng mình không có Oshima Yuko sẽ chẳng làm được
chuyện gì.
Còn có, nàng tuyệt đối
không đụng đến số tiền trong thẻ kia, dù nàng biết cái tập đoàn kia số tiền đó
chỉ là nửa tháng lương của Tổng giám đốc.
Nói đi là đi, Haruna
cầm lấy tờ giấy thông báo tuyển dụng khoác áo lên người chuẩn bị ra ngoài.
"Cốc cốc cốc"
Tiếng đập cửa vang
lên, Haruna lại còn tưởng cô chủ nhà lolicon đến tìm, từ từ mở cửa.
"Kojima tiểu
thư? Phiền cô đi với chúng tôi một chuyến... Đại tiểu thư nói muốn gặp
cô."
Đứng trước cửa không
phải cô chủ nhà lolicon mà là hai nam nhân đóng vét.
Haruna cảm giác cảnh
này quen quen. À đúng rồi, đã từng cùng Yuko gặp qua a?
"Bây giờ?"
"Đúng vậy."
"Ờ, vậy đi
thôi."
Haruna vốn chỉ định
quay về phòng lấy cái túi xách, ai ngờ vừa quay đầu đã bị nam nhân trẻ kia bắt
được bả vai.
"Kojima tiểu
thư, cô phối hợp giùm... Đây là nhiệm vụ của chúng tôi."
Nam nhân cứ như vậy
cầm lấy bả vai Haruna đem lên xe.
Haruna ngồi trong xe
suy nghĩ rất nhiều, mấy tên nam nhân kia sợ nàng sẽ chạy nên cứ một mực giữ lấy
bả vai nàng, còn nhìn ra, hắn xem Haruna còn quan trọng hơn mạng mình.
Rất là đau.
Bả vai hẳn là đã đỏ
lên??
Một đám thô lỗ...
Yuuchan...
bạn viết fic này hay lắm, mình rất thích
ReplyDeletemình k phải tác giả nha bạn :v mình chỉ là editor thôi
Deletetác giả mình có ghi ở bên trên rồi mà :3
còn pass thì Yuuchan nhóm B nha bạn :3
mà sao mình không thể đọc được fic Be on top vậy bạn, mật khẩu là kojiyuuao phải k bạn.
ReplyDeleteBạn ra fic này sớm nhé