Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
~ Chương mười s áu ~
Haruna lại một lần nữa đến biệt thự
tráng lệ của nhà Oshima, chỉ là lần này người bên cạnh không phải Yuko, mà là một
đám nam nhân thô lỗ.
Một nam nhân kéo Haruna đi đến một gian
phòng, Haruna biết rất rõ nơi đó chính là phòng ngủ của Yuko .
Trong phòng vẫn còn chưa kéo rèm nên
hơi tối.
Trong lúc mơ hồ có thể chứng kiến Yuko
nằm trên cái giường lớn đó, gối trên tay nàng chính là nữ hài tử cùng xuất hiện
trên TV.
"Đại tiểu thư, chúng tôi..."
"Hơ... không được làm ồn"
Yuko duỗi một ngón tay để dọc tại miệng, chậm rãi hướng cửa ra vào nhìn,
"Đại tiểu thư vẫn còn ngủ ạ... À có vị khách..."
Haruna nhìn thấy Yuko mặt mũi trần đầy
ôn nhu ôm cô bé kia, nhíu mày...
Trước đó không bao lâu, cái ôm đó chính
là thuộc về nàng, tiếc rằng hiện tại đã là của người khác.
"Thật đúng lúc, cô đã đến, cũng tốt,
tôi có chuyện cần nói." Yuko nhẹ nhàng rút cánh tay mà Atsuko đang nằm ra,
đem đầu nàng đặt lên gối, bước xuống giường, hai ba bước đến bên người, liếc mắt
người đang giữ vai Haruna.
"Này tiểu tử, người của nhà Maeda
từ khi nào có thể đến nhà Oshima mà làm càn như thế này hả?" Yuko nở nụ cười,
cầm lấy tay nam nhân đang giữ tay Haruna "Ai bảo mày... khóa tay nàng ấy
hả?"
"Ah... Đại... Oshima tiểu thư...
cái này..."
"BỐP!
Không đợi hắn nói dứt lời, Yuko một quyền
đấm vô mặt nam nhân kia, người nọ lập tức bụm lấy mũi té về phía sau.
Yuko nhìn nhìn Haruna, cau mày xoa xoa
vai nàng.
Lại quay lại nhìn tên chết tiệt kia,
Yuko rõ ràng là đang cười, lại một cước đạp lên ngực hắn, tựa hồ lực rất mạnh,
Haruna cảm giác mình đã nghe được tiếng xương gãy răng rắc.
"Tao nói... Ai nói mày khóa tay
nàng như thế?"
Lại tăng thêm phần ngữ khí, nam nhân
kia đáp lại nàng cũng chỉ là những tiếng vặn vẹo rên rỉ vì đau đớn.
"Về sau... đừng có để tao thấy mặt
mày. Bất kể là ở đâu. Còn nữa... thừa dịp tâm tình tao vẫn còn kiềm chế được
thì biến đi..."
Yuko cúi đầu nắm lấy cổ áo nam nhân
kia, lại hướng mắt về lũ còn lại.
Người nọ lập tức hiểu ý kéo đồng bọn của
mình đi ra.
"Rất đau sao?"
Yuko nhẹ nhàng xoa bả vai của Haruna,
biểu lộ chăm chú, có như vậy trong nháy mắt Haruna thiếu chút nữa cho rằng mình
lại nhớ chuyện lúc trước.
"Thật có lỗi, chỉ tại đám thô lỗ
đó."
Một tay vòng qua eo Haruna, Yuko vùi đầu
vào trước ngực nàng, như một tiểu hài tử mong chờ mẫu thân đồng dạng ôm thật chặt,
hôn lên cổ nàng.
"Yuu... Yuuchan..."
Haruna không biết làm sao, chỉ đứng yên
gọi tên nàng.
"Hắc hắc... Nyan nyan hiện tại sợ
cái gì chứ? Tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cô đâu." Đột nhiên buông lỏng
vòng tay ra, Yuko lui lại mấy bước ngồi trên giường, lại ngẩng đầu nhìn Haruna
cùng với bộ dáng tươi cười, "Tôi đã giúp bá phụ liên hệ với những bác sĩ
giỏi rồi, công ty xây dựng Kojima hạng mục đầu tư chính lần này là của tôi...
Nyan nyan không định nói gì sao."
"Yuuchan... đến cùng là cậu muốn tớ
làm gì..."
"Rất đơn giản nha, giúp tôi đến
hôn lễ làm loạn một chút thì được rồi, đoạt hôn cũng tốt, chỉ cần gây ra đại loạn
thôi, cùng phối hợp một chút, về sau tôi sẽ ở tại hội trường giải thích là
xong." Yuko đưa tay ra, lại lấy một tờ chi phiếu, "Chỗ này là 150 triệu,
cộng thêm 200 triệu lúc trước, làm nhiêu đó việc... cũng không có gì nhiều
ha?"
Haruna nhìn chằm chằm vào mắt Yuko,
nghiến răng: "Cậu... tại sao phải làm như vậy chứ..."
"Bởi vì tôi ghét người khác chi phối
cuộc đời mình, hơn nữa tôi lại càng căm ghét lão già cặn bã kia." Biểu hiện
bình thường đem tờ chi phiếu nhét vào tay Haruna, Yuko nhún vai, cười tự nhiên.
Hai người cứ như vậy im lặng, trong
phòng lúc này chỉ nghe được tiếng của đồng hồ quả lắc.
Người trên giường trở mình, mơ mơ màng
màng ngồi dậy.
"Yuuchan... làm gì thế... sao ồn ào vậy"
Atsuko đem mắt nhìn nhìn Yuko, đỉnh đầu
có vài cọng tóc dựng ngược lên, vẫn còn mơ ngủ hướng về phía Yuko, nghịch nghịch
tóc nàng.
"Are... Thực xin lỗi Acchan, làm
em tỉnh giấc rồi à?" Yuko thập phần sủng nịnh thay Atsuko sửa lại mái tóc
ngắn đang lộn xộn, thuận tiện giúp nàng cài lại nút áo ngủ thứ hai. "Đúng
rồi Acchan... Kojima-san là em gọi đến sao?"
"A... Yuuchan nói nhiều làm
gì..." Atsuko chậc lưỡi, quay đầu nhìn về phía Haruna, "Ano... Lần đầu
gặp mặt, em là hôn thê trên danh nghĩa của Yuuchan, Maeda Atsuko, buổi trưa tốt
lành Haruna tỷ tỷ ~"
Đặc biệt là trong hình thức giới thiệu,
Atsuko buông tay ra nhìn về phía Haruna, mỉm cười ngọt ngào.
Haruna chỉ cảm thấy đôi mắt sáng ngời
kia nhìn mình có chút thâm ý khác.
"Lần đầu gặp mặt... Tôi là
Kojima... Kojima Haruna..."
"Nha, nếu em có khách, không phải
Yuuchan cũng nên lánh mặt ah ~ em có lời muốn nói cùng Haruna tỷ tỷ ~"
Atsuko vui cười chọt chọt má Yuko, chỉ chỉ hướng cửa ra vào, "Với lại
không phải Yuuchan chút nữa còn có việc sao? Sao còn chưa mau đi đi!"
"Acchan... em..."
"Yuuchan... không đi làm không được
mà không phải sao?" Atsuko ngây thơ cười, thuận tay chỉnh lại cà vạt trước
ngực Yuko, động tác thuần thục như thê tử hướng với trượng phu mà làm.
"Thế nhưng mà..."
"Haruna tỷ tỷ cứ giao cho em, em
không ăn thịt chị ấy đâu!" Nhảy xuống giường, Atsuko chạy đến bên Haruna
thân mật ôm lấy cánh tay nàng, "Đã sớm muốn gặp Haruna tỷ tỷ! Yên tâm em với
chị ấy sẽ nói chuyện vui vẻ mà!"
"Không cho phép em hướng Kojima
làm việc kì quái đó... Có muốn chị gọi Takamina đến cùng em không?" Yuko cầm
lấy hai tay nàng, có chút lo lắng nhìn Atsuko, "Nói cách khác..."
"Thôi thôi, Yuuchan phiền qua!
Yuuchan đi làm đi, tiện thì đem tên Takamina đầu đất kia đi theo một thể luôn
đi!"
Atsuko mãnh liệt kéo Yuko, thừa dịp
nàng không để ý đẩy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Nghe âm thanh thở dài ngoài cửa cùng tiếng
bước chân ngày một xa, Atsuko lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía
Haruna.
Haruna bị nàng nhìn có chút không tự
nhiên, nghiêng đầu sang hướng khác.
"Haruna tỷ tỷ, rất là yêu Yuuchan
nhỉ?" Atsuko đi đến bên giường ngồi xuống, như đứa bé đồng dạng khua khua
chân, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Haruna, nhún vai, "Takahashi thúc nói cho
em biết, chị đừng để ý."
"Haruna tỷ tỷ rất là may mắn đó
nha ~ Thích Yuuchan - một người lúc nào cũng ôn nhu, không như em..." cúi
đầu xuống, nhếch miệng, Atsuko nói giọng phàn nàn, "Thích một tên đầu đất
chuyện gì cũng không hiểu..."
"Hở!" Haruna không hiểu lắm
ra sức quay lại nhìn Atsuko, tựa hồ không hiểu được ý nàng.
"À hắc hắc... cái này nói nhỏ cho
chị biết nhé, kì thật Yuuchan thật sự rất là yêu chị, mỗi ngày đều nằm mơ không
tự giác mà gọi tên chị... lúc đó lại biểu lộ ủy khuất cùng bi thương... siêu
đáng yêu luôn."
"Vì cái gì... lại nói cho tôi biết."
"Thì... bởi vì Haruna tỷ tỷ cùng Yuuchan rõ ràng là rất
yêu đối phương, em thì không quen nhìn những người yêu hành hạ lẫn nhau... Rõ
ràng có thể rất hạnh phúc không phải sao?"
Atsuko nheo mắt lại nhìn Haruna, cười nửa
miệng.
"Có thể thế... nhưng em không phải
mới... chính là... vị hôn thê của cậu ấy sao?"
"Cho nên mới nói... người em yêu
không phải Yuuchan! Mà là cái tên đầu đất kia kìa... Haruna tỷ tỷ không nên hiểu
lầm nhé." Atsuko giang tay, nằm dài ra giường, "Haruna tỷ tỷ muốn
quay lại với Yuuchan lúc này... hiện tại mà nói thì vẫn còn kịp đó."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì Yuuchan vốn chính là một
người đặc biệt cố chấp ~ nói thật cho chị biết thì đã tốt rồi, Yuuchan chẳng
qua là sợ Oshima thúc thúc tìm chị gây chuyện, mặc dù là bị chị lừa gạt rất đau
lòng, bất quá chắc là do chị ấy muốn bảo vệ cảm xúc của chị nữa?" Atsuko
cười trở mình, nhìn Haruna, "Nếu không chị ấy cũng không cần trở về cái
nhà này làm gì, trực tiếp cần tiền cùng chị chạy trốn không phải tốt hơn
sao?"
Haruna không nói lời nào, nhìn ánh mắt ẩn
chứa thâm ý của Atsuko, trong lúc đó dường như đã minh bạch được chuyện gì.
"Vậy... hiện tại... chị nên làm
gì..."
"Haruna tỷ tỷ chắc cũng biết? Yuuchan rất ôn
nhu, cũng rất chiếu cố người khác, cho nên chị ấy tuyệt đối sẽ không để chị chịu
quá nhiều ủy khuất..." Atsuko ánh mắt sáng ngời, đột ngột nhảy xuống giường
chạy đến bên tai Haruna nhẹ nhàng nói ba chữ ——
Khổ nhục kế?
"Vậy đó, cụ thể là như thế, còn
Haruna tỷ tỷ chính mình suy nghĩ xem có muốn làm hay không, em cũng chỉ giúp được
hai người đến đó thôi." Atsuko phủi phủi tay, dụi dụi mắt. "Đừng cho
Yuuchan biết chuyện em với chị nói hôm nay... tạm thời không muốn làm chị ấy bất
ngờ."
Haruna bừng tỉnh đại ngộ, đối với
Atsuko nói câu cảm ơn rồi vội vàng hấp tấp chạy đi.
Tiểu quỷ Acchan :)) Cưng chết mất <3 Kojiyuu là nhờ cưng vậy ^^
ReplyDeleteTiểu quỷ Acchan :)) Cưng chết mất <3 Kojiyuu là nhờ cưng vậy ^^
ReplyDelete