Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Sunday, March 2, 2014

[Fanfic - Edit] You will never know how much I love you (Chương 13)

Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼
Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v 
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me


ăn mừng moment giường chiếu + cái ảnh nhé ww 




~ Chương mười ba - Thượng ~ 


Tân Tổng giám đốc của Tập đoàn Oshima có vóc dáng nữ sinh.

Tuy có thân hình nhỏ nhắn, bất quá khi đóng vét lên người lại đặc biệt lộ ra khí thế, lúc nào cũng tản ra một loại đại khí tràng (hào quang mạnh mẽ).


Tựa như trời sinh vương giả.


Tân Tổng giám đốc có vẻ cũng không phải người dễ gần, lúc nào cũng chỉ lo làm việc, mọi chuyện khác hầu như là không quan tâm, cũng không có biểu lộ gì, ánh mắt lạnh như băng, cơ hồ làm người khác khiếp sợ.

Bất quá khi có công nhân nửa đêm tăng ca ở công ty tận mắt chứng kiến tổng giám đốc đối với tấm ảnh của mình cùng một nữ nhân cười rất tươi, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, theo người chứng kiến nhớ lại, bộ dáng tươi cười của tổng giám lại ngập tràn bi thương, giống như quyến luyến đã mất đi vật gì đó trân bảo.


Nhưng bên người Tổng giám cũng có người một mực đi bên cạnh, chỉ có người này mới dám luôn đi cạnh nàng, lúc nào cũng đeo nơ bướm, vóc dáng so với Tổng giám còn thấp hơn, nhưng làm việc thì lúc nào cũng luôn tay luôn chân, người đó hình như chính là trưởng phòng nhân sự trước kia, Takahashi. Tổng giám duy cũng chỉ khi ở bên cạnh vị tiểu trợ lí này mới biểu lộ điểm bức xúc, vẫn là lâu lâu sinh khí a.

Tổng giám đốc chính là Oshima Yuko, con gái của chủ tịch. Tuy trước giờ chẳng ai nghe nói tới, bất quá nghe đâu xưa giờ là đi du học vừa về nước, là tinh anh trong tinh anh.

Cũng có người nói chủ tịch thiên vị con mình mới đem nàng đặt lên vị trí đó, bất quá sau khi Yuko tiếp quản công ty thì không ngừng làm gia tăng lợi nhuận, lời đồn đại cứ như thế cũng dần biến mất.

Hơn nữa Yuko mỗi đêm đều lưu lại công ty tăng ca đến khuya thật là khuya, nên công tác trong công ty cũng ngày một tốt lên.

Nói tóm lại danh tiếng của Yuko tại công ty chỉ có thể tăng không thể giảm, người ủng hộ cũng vậy, tất cả mọi người đều nói để Yuko tiếp nhận chức vụ chủ tích âu cũng chỉ là thời gian.

Bất quá cá nhân Yuko thì không nghĩ gì cả, nàng chỉ muốn làm cho bản thân thật bận rộn không một phút nghỉ ngơi, tránh rảnh rỗi sẽ sinh ra không ít sự tình, một chút nàng cũng không muốn.

"Đại tiểu thư!  Tư liệu cô cần đây!"

Tiểu trợ lí nói một tiếng mở cửa phòng tổng giám đốc bước vào, ôm một chồng tài liệu, mạnh bạo để lên bàn làm việc.

Tiếng vang cực lớn làm quấy nhiễu đến người đang phê duyện công văn, lông mày người nọ giật giật ngẩng đầu lên, nhìn người có nơ bướm lắc đầu.

"Takamina... tớ đã nói rồi, chuyện gì cũng phải nhẹ nhàng một chút." Xoa xóa trán thở dài, Yuko đứng đậy rót cho Takamina chén trà, "Còn nữa... không được gọi tớ là Đại tiểu thư."

"Là ba ba bắt tớ gọi như thế, còn nói là vì lợi ích..."

Takamina gãi gãi ót, nở nụ cười.

"Tóm lại, gọi tớ Yuko là được rồi." Nhìn tiểu trợ lí ngây thơ, Yuko không tự giác cảm thấy hơi nhức đầu, xoay người lật đống tài liệu Minami vừa đem tới, "Công tác gần đây đều đã được gom hết lại phải không?"

"Ah... đều là ở đây hết... Tuy nhiên ý của đám kia thì đại khái là việc bọn họ làm cũng tốt rồi, không phiền đến Yuko..."

"Chờ đám đó hoàn thành thì chắc mấy cái hạng mục cơ bản cũng xong cmnr?"

"Ah... Yuko tự quyết là được rồi, cậu là lão đại mà!"

Minami vươn tay vỗ lên vai Yuko một cái, Yuko lườm nàng, tựa như ba mẹ đang nhìn tiểu hài tử không muốn ăn bữa tối.

"Ah đúng rồi... Lão gia nói tớ chuyển lời cho cậu, tiệc đêm nay cậu nhất định phải tham gia, quần áo đã đưa đến rồi, có cần tớ đi lấy không?"

"Tớ không đi không được sao" -  "Lão gia nói nhất định phải tham gia."

Tiểu trợ lí ánh mắt đầy kiên quyết, nhìn chằm chằm vào Yuko.

"Tớ biết rồi..."

Yuko bại trận, chính mình tự bước về phía ghế làm việc.

"Yuko Yuko, nói cho cậu biết! Đêm nay Nghị viên Maeda cũng đến, cho nên Acchan cũng sẽ tham dự đó!"

Minami đôi mắt sáng rỡ, tựa như nam sinh nhìn thấy nữ thần trong mối tình đầu.

"Uầy..." Yuko nhìn thấy biểu hiện của Minami thoáng cười, cũng có chút lắc đầu.

Cái tên Acchan chính là con gái rượu của Nghị viên Maeda, cùng Yuko và Minami có thể xem là bạn thanh mai trúc mã.

Yuko ngày đầu tiên vào nhà Oshima cũng biết chính mình hơn Minami 2 tuổi, chả hiểu sao lúc đó bị Minami kéo đi khắp các gian phòng, cũng cảnh cáo Yuko chuyện gì có thể làm, chuyện gì không. Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc 3 tuổi rưỡi thôi mà, lại cứ như một tiểu quản gia. Từ đó về sau hai người cũng như hình với bóng, đã tạo nên một tình bạn sâu sắc.

Về sau thì có thêm Acchan.

Acchan tên là Maeda Atsuko, là một hài tử có nụ cười rất đáng yêu. Yuko đến nay vẫn còn lúc kia đến nhà mình chơi còn trốn sau lưng ba ba nhút nhát e lệ nhìn mình, còn có mình cùng Minami mặt dày đến rủ nàng đi chơi, lúc cười lộ cái cái mũi nhăn nhăn rất đáng yêu.

Bất kể thế nào thì cũng là những hài tử làm người khác yêu thích.

Năm đó Yuko 8 tuổi, Minami 6 tuổi còn Atsuko 4 tuổi.

Lúc này 3 người tạo dựng ra một tình bạn rất hồn nhiên, rất tốt và không hề vụ lợi lẫn nhau.

Yuko so với 2 đứa tiểu quỷ kia thì lúc nào cũng là người đứng ra bảo vệ, Atsuko cùng Minami đều là quỷ thích khóc, sau khi gây họa thì đều trốn sau lưng Yuko, sau đó nhìn Yuko động tâm mà thay mình gánh chịu hậu quả, còn chịu để Oshima thúc thúc trách phạt.

Yuko cùng Minami đều rất thích Atsuko, Yuko một mực xem Atsuko nhưng muội muội mà cưng chiều, nhưng Minami thì không như vậy.

Minami chính là thích, chân chính mà nói thì còn hơn cả thích, năm Atsuko học tiểu học năm thứ 4, bản thân các nàng đều không phát hiện ra, nhưng mà Yuko trưởng thành hơn đã sớm phát hiện hai người lúc ở cùng một chỗ lại có những hành vi rất tế nhị, làm cho người khác bật cười.

Mãi đến lúc trước khi Yuko bỏ đi, hai người sớm đã có tâm ý, cũng chính thức kết giao qua lại, mặc dù đối với mấy đứa nhỏ thì có vẻ hơi sớm.

"Ah... cũng 6 năm rồi, Atsuko chắc cũng lớn rồi a?"

Cảm giác có chút câu nệ, Yuko tùy ý tháo cà vạt vứt qua một bên, thuận tay gỡ luôn cái nút sơ mi trên cùng.

"Siêu xinh đẹp luôn đó nha! Ah, Yuko nhất định phải nhìn mới biết được!" Minami dương dương tự đắc nói, giống như mấy đứa ngốc đang khoe bạn gái vậy đó.

Yuko nhìn vẻ mặt đắc ý của Minami khẽ nhíu mày.

 "Mớ tài liệu này cầm đi photo ra 3 bản, sau đó đưa đến bộ phận nhân sự, nhanh, ngay lập tức!"

Đáy lòng dâng lên một cỗ khó chịu nho nhỏ, đuổi kẻ si tình ngốc nghếch kia đi, Yuko lấy chiếc ví từ trong túi ra, cầm lấy tấm ảnh chụp bên trong, ngẩn người mà nhìn chằm chằm nó.

Trên ảnh, Haruna bộ dáng tươi cười như mặt trời trong mùa đông, rực rỡ làm người khác chói mắt.

"Nyan nyan..."

Trong giọng nói lộ ra một tia tuyệt vọng, làm người nghe cảm thấy đau lòng.

---

~ Chương mười ba - Hạ ~ 


Yuko không thể nào thích mấy cái chốn thương gia tụ hội này.

Nguyên một đám người khẩu phật tâm xà, cứ tán dương giúp đỡ nhau rồi sau lưng lại bày trò quỷ quyệt, y như một gánh xiếc của giới thượng lưu, mỗi người đều đeo một cái mặt nạ để lừa gạt nhau. Nịnh nọt nhau, nhờ vả nhau, một bầu không khí làm Yuko chán ghét.

Dối trá, làm ra vẻ, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Yuko cầm một ly champagne đứng ở một góc trong sảnh, liếc qua đám gian thương đang nói chuyện, "XX phá sản rồi" hay "XX bị XXX thu mua rồi" toàn những lời nhàm chán. Ngẫu nhiên có khi còn nghe được tên mình.

Ah, chuyện này cũng khó trách. Dù sao cái này cũng là tiệc ăn mừng chính mình "về nước" mà.

Đặc biệt đã chỉnh sửa lại cái áo đuôi én thật là quyết định chính xác, mặc lên người quả thật thoải mái, cơ mà đoạn bên trên có chút làm Yuko không thở nổi.

Nhìn thái độ của Oshima Koichi bên trên, Yuko cảm giác hắn nhất định cho mình như một đứa nhóc lì lợm...  quần áo + trang điểm đến tiệc phải nói là, trước đó còn đặc biệt yêu cầu mình biểu hiện như một công tử.

Bất quá Yuko cũng có thể hiểu được cách làm của hắn, dù sao cũng là con cái nhà Oshima, mà nhà Oshima thì từ xưa đến nay luôn là người chủ động trong mọi chuyện, hình tượng tiểu thư có vẻ không thích hợp để quản lí công ty.

Tiệc tối đúng y như Yuko tưởng tượng, nhàm chán vô hạn, kì quái chính là đến lúc này vẫn không thấy Minami cùng Atsuko, ngược lại Nghị viên Maeda còn đặc biệt đến hỏi mình xem hai người họ đã biến đâu mất, ý tứ cười nói mông lung xong lại đi mất.

Tuy nhiên vẫn là có chút cảm giác kỳ quái, bất quá lúc gặp nhau tình chàng ý thiếp một chút thôi chứ không nghĩ là sẽ lặn luôn như vậy.

Tiệc tối còn gặp lại bạn thời học sinh Miyazawa, nghe nói là cũng thoát khỏi khống chế của phụ thân, tự mở tiệm cắt tóc, tình cảm cũng không tệ lắm, bạn gái là Kashiwagi, sinh hoạt coi như cũng tốt, không có gánh nặng gì, cũng là ngẫu nhiên bị gọi về đi cái tiệc tối này.

Yuko cười chọc ghẹo Miyazawa, chúc phúc hai người, sau quay lưng vẻ mặt lại trở nên tịch mịch.

Sae thật tốt ah... có thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ...

Tiệc tối coi như cũng hoàn thành hơn nửa, Yuko rốt cuộc cũng thấy Minami cùng Atsuko, hào khí giữa các nàng có gì đó không giống với tưởng tượng.

Các nàng đứng ở sảnh đối diện, hai tay nắm chặt, cúi đầu, tựa hồ là đang lặng lẽ nói gì đó. Yuko còn thấy Atsuko đưa tay lau nước mắt cho Minami, vỗ vỗ đầu nàng.

Minami... khóc sao? Vì cái gì...

Yuko sau đó thấy được Oshima Koichi.

Nam nhân kia vẻ mặt ngạo mạn cầm micro đứng lên bàn, hướng về phía Yuko cười một cái.

Mí mắt Yuko giật giật vài cái, đáy lòng dâng lên một cỗ bất an.

"Cảm ơn các vị đã bỏ chút thời gian để đến buổi tiệc này, tôi cả thấy vô cùng vinh hạnh." Oshima Koichi như thường lệ phát biểu vài câu để tàn tiệc, ánh mặt lại như cũ vô ý nhìn về phía Yuko, "Mà... tuy là hơi trễ rồi, nhưng hôm nay tập đoàn Oshima còn có việc muốn tuyên bố!"

Ánh mắt rốt cuộc cũng dừng lại trên người Yuko, vui vẻ đầy mặt; Yuko vô ý vô thức rùng mình một cái.

"Hôm nay... là lễ đính hôn của tiểu nữ!" Oshima Koichi thỏa mãn nhìn Yuko đột nhiên hoảng sợ, chỉnh ngay ngắn lại nơ bướm trên cổ, "Đối tượng đính hôn... chính là thiên kim tiểu thư nhà Maeda —— Maeda Atsuko"

"Crack" một tiếng, Yuko cảm thấy đầu óc mình tựa có gì đó vỡ nát.

Lời vừa nói ra, không chỉ Yuko, mà cả hội trường đều ngẩn cả người.

"Ha ha ha... tôi biết rõ nói ra mọi người sẽ có chút khiếp sợ, bất quá tôi không muốn đem sản nghiệp của gia đình nhà Oshima giao cho nam nhân ngoại lai." Tiếng vọng từ lời nói của Oshima Koichi cứ lập lại trong đại sảnh, làm mọi người bàn tán.

Người khởi xướng cũng chỉ là đứng đó cười cười, hướng Atsuko đưa tay ra.

Đèn cũng tự cái chiếu đến hai nhân vật chính, Yuko lập tức bị đoàn người đẩy lên phía  trước.

Minami cũng đi theo Atsuko, nhẹ nhàng thay nàng nâng váy, ngẩng đầu lên nhìn Yuko, ánh mắt không hề có phẫn nộ cùng hận ý, chỉ ngập tràn tuyệt vọng cùng bi thương.

Yuko cảm thấy Minami lúc này chỉ muốn chính mình đứng vào vị trí này.

Ánh đèn kia chưa bao giờ chướng mắt hơn hôm nay.

Nghị viên Maeda lướt qua dư luận cầm tay Atsuko trao cho Yuko. Yuko quay đầu lại nhìn người đó, cười vô cùng giả tạo.

"Yuuchan, cuộc sống sau này, xin giúp đỡ thêm ~"

Đứa nhóc kia dùng âm thanh tinh nghịch nói, đưa tay rờ rờ ấn đường của Yuko. (điểm giữa hai đầu lông mày)

Yuko nhìn đối phương một hồi ngẩn người, thở dài, quay đầu nhìn về phía xa xôi.

E là chúng ta không thể ở cùng người trong lòng mình rồi, Acchan.




No comments:

Post a Comment