Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
ăn mừng Chuyện hai người ở Onsen nhé wwww
~ Chương mười bốn ~
"Chủ tịch tập đoàn Oshima gần đây
đã thông báo tin con gái đính hôn, ngoài dự đoán của mọi người chính là đối tượng
kết hôn cũng là con gái, nguyên là tiểu thư của nghị viên. Có vẻ như đây không
phải là một cuộc hôn nhân thật sự, là một
trò khôi hài của nhà giàu hay có ẩn tình gì khác..."
"kịch"
Haruna cầm lấy điều khiển tắt TV đi,
nàng ghét cái người đang nói về cái tin tức đó.
Đem bộ điều khiển tùy tiện ném qua một
bên, lại quay đầu về phía đầu giường nhìn những tấm ảnh hai người chụp chung.
Hiện tại đi đến đâu cũng nghe thấy tin
tức hôn sự hoang đường của nhà Oshima, từ báo chí đến TV, truyền thông không lúc nào là không nói tới.
Haruna từ cái này có thể nhìn thấy... Yuko xuất hiện trên TV. Bên cạnh có một nữ hài tử có thể nói là đặc
biệt xinh đẹp kéo cánh tay nàng, đó là lúc hai người xuất hiện tại một buổi
trình diễn thời trang.
Ăn mặc chỉnh chu mỉm cười đối diện với
truyền thông, còn người kia thì cứ một mực
cười cười mà nhìn Yuko; hai người thoạt nhìn thật sự rất xứng đôi.
Yuko thay đổi rất nhiều, nàng không giống
như trước còn là một đứa trẻ khúm núm tính tình trẻ con nữa, mà lúc này đã biến
thành một người có thể gánh vác hết thảy trọng trách của tập đoàn Oshima, một
mình đối mặt với cả đám truyền thông, chính là người thừa kế của tập đoàn
Oshima, Oshima Yuko.
Nàng lại nhìn sang cô bé bên cạnh, khi
đó lại xem chính mình ôn nhu, đồng dạng sủng nịnh.
Haruna có chút hoài niệm về Yuko của
ngày trước, bởi vì người đã tự tiện trong nhà lưu lại rất nhiều điều.
Trong phòng tắm còn có một chai dầu gội
đầu mùi chanh rất kì quái, góc tường còn có một con duffy có một tay bị may vá
lại tỉ mỉ, còn có cái đồng hồ báo thức mỗi khi reo lại đè đầu người ta mà rơi
xuống; tất cả mọi thứ đều nhắc nhở Haruna, rằng mọi thứ ở đây đều do tên ngố
Oshima Yuko đã từng dùng qua, tại nơi này, trong căn phòng này, trong lòng của
nàng.
Cả phòng đều là mùi hương của Oshima
Yuko.
Lấy điện thoại di động ra, đưa tay nhấn
đến dãy số quen thuộc kia, vẫn nhận được câu trả lời như trước quen thuộc, một
giọng nữ —— "số điện thoại quý khách yêu cầu hiện đã khóa..."
Đưa mắt nhình quanh căn phòng, cuối
cùng vẫn lưu lại nơi cuốn tạp chí tài chính vừa mua về, bìa chính là Yuko với bộ
dáng tươi cười.
Yuuchan... nguyên lai là người lời hại
như vậy...
Đồng hồ báo thức phát ra âm thanh rơi
xuống mặt đất...
Haruna nhặt lên để lại kệ rồi ôm túi ra
cửa...
=================
Hôm nay trong tiệm cũng không còn tốt
như ngày xưa, mở cửa lúc 3 giờ cũng chỉ lẻ tẻ vài ba người. Haruna ngồi ở quầy
bar móc điện thoại ra, do dự hồi lâu, vẫn ôm hi vọng có thể gọi đến dãy số đó.
Gọi được rồi, nhưng không có ai nghe
máy.
Sau đó lại có tiếng quen thuộc đột
nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, Haruna hoảng sợ liền vội vàng quay đầu sang nhìn.
Vóc dáng quen thuộc kia như vậy đẩy cửa
bước vào, sau lưng còn có vài nam nhân, đánh giá qua tiệm nhìn có vẻ được, còn
bất chợt vỗ vai Yuko.
Tú bà lập tức nghênh đón, tuy nói là nhận
ra Yuko, bất quá cũng không dám nói gì, dẫn Yuko tiến vào một căn phòng, còn có
vài cô đi theo vô đó.
Yuko đi ngang qua quầy bar, ánh mắt
cũng không nhìn Haruna, dù chỉ là một khắc.
Haruna ngơ ngác nhìn cửa phòng khép lại,
trái tim đột nhiên có chút quặn đau.
Chỉ là không chờ lâu, bà chủ tựu đi ra,
sắc mặt nặng nề nhìn Haruna thở dài.
"Haruna cũng vào đi, Oshima tiểu
thư tự mình chỉ đấy"
"Tôi biết rồi..."
Haruna gật gật đầu, đứng dậy đi về phía
phòng.
Mỗi bước đi đều y như đang đi trên những
mảnh thủy tinh vỡ, đồng dạng dày vò.
Yuko cùng đám nam nhân kia đang uống rượu,
thấy Haruna bước vào, buông ly hướng Haruna vẫy vẫy, vỗ đến chỗ bên cạnh ý bảo
ngồi xuống. Bên cạnh nàng vốn cũng có 2 cô nhưng thấy thế cũng thức thời mà
tránh ra.
"Woa! Không hổ danh Yuko-san nha,
quả là biết nhìn người nha!" Một tên nam nhân cỡ 20 tuổi đang ôm ngực nữ
nhân hôn một cái, ánh mắt nhìn Haruna có chút tục tĩu... "Ah... mà không sợ
chị dâu phát hiện sao?"
"Việc này không nhọc đến
Kitagawa-san quan tâm... chuyện gia đình tôi có thể xử lí." Yuko cười kéo
Haruna lại, thừa cơ hung hăng hít một hơi mùi trên cơ thể nàng.
"Ha ha ha... Yuko-san cô tuyệt đối
là ngày xưa đầu thai sai, lẽ ra phải là nam nhân..."
Hành động nhỏ đó của Yuko cũng không
thoái khỏi ánh mắt của đám nam nhân kia, mọi người tại cùng một chỗ mà cười.
"Thích cái đẹp có gì là sai ah, lại
còn là mĩ nhân xinh đẹp như thế này... không giữ bên người tựu sẽ là người điên
mất?" Yuko sắc mặt không đổi cười cười, cầm ra 1 xếp tiền 10 ngàn để vào
tay Haruna, "Cô nói có đúng không, Kojima tiểu thư."
Haruna nhìn Yuko như vậy, có chút ngây
người.
"Yuu... Yuuchan..."
"Ha ha, giọng nói vẫn là ngọt như
đường nữa nè." Lại đem một cọc nữa đặt vào tay Haruna, Yuko buông lỏng nắm
tay lướt qua eo Haruna, trực tiếp tựa vào ngực nàng, "Kitagawa-san, hôm
nay tôi đãi, các cậu cứ tùy tiện chỉ đi nha!"
"Ha ha ha ha... sẽ không khách khí
đâu nha! Bà chủ! Cho 2 bé lại
đây!"
Mấy người uống thật lâu, tay Yuko vẫn một
mực giữa hai chân Haruna nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho Haruna có chút phát run.
Trong bữa tiệc, Haruna chỉ một lần giúp
Yuko rót rượu, mỗi lần đám nam nhân kia muốn kính nàng thì Yuko lại xảo diệu
thay nàng uống hết.
Qua mấy vòng thì cũng xỉn hết cả, mấy
tên nam nhân kia cùng các cô cũng ra xe của mình, chào hỏi rồi biến mất.
Chỉ có Yuko, cứ ngả lên người Haruna, đứng
tại góc tường cửa ra vào, lại chậm chạp
không gọi xe đến.
Hai người cứ như vậy nên lâm vào hoàn cảnh có chút xấu
hổ.
Hơi thở của Yuko nồng nặc mùi rượu, cứ
thể tỏa lên làn da trơn trụi của Haruna, cố ý đem toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt
trên người Haruna.
"Yuuchan..." Haruna thăm dò,
lại không có lời đáp.
Chỉ mặc một áo khoác mỏng, Haruna cảm
giác có chút lạnh, thời thiết cuối thu chính ra thì rất lạnh, muốn đưa tay chọt
má lúm đồng tiền của người từng yêu, nhưng không dám hành động.
Yuko ngẩng đầu lên nhìn Haruna, đột
nhiên dùng sức đem Haruna đẩy vào tường, hai tay cố định trên người nàng.
"Công việc này... nghỉ cho
tôi..."
Thanh âm rất rõ ràng, không lớn, nhưng
vẫn có thể làm Haruna nghe rất rõ, Yuko nhìn chằm chằm vào Haruna, đáy mắt dày
đặc tơ máu.
"cái... cái gì..."
"Tôi nói... đừng có để tôi gặp lại
cô... ở nơi như thế này... nhìn thấy cô." Yuko đứt quãng nói, mãnh liệt
vươn tay giữ cằm Haruna để nàng không thể không nhìn thẳng vào mình.
"Nếu không.. tôi sẽ làm mọi việc để
làm cho công ty xây dựng của nhà Kojima sụp đổ đó..."
Yuko nở nụ cười, kiễng chân đến bên tại
Haruna nói, lại quay đầu, hướng vị trí chóp mũi, đem Haruna hiện đang kinh hoảng,
thất vọng cùng thẹn quá hóa giận thu vào trong mắt. Dùng sức giữ cằm của nàng đến
khi Haruna "đau quá!" mới buông tay, thẳng người đứng lên.
"Vì cha của cô thì hãy suy nghĩ
cho kĩ, thiên kim nhà Kojima cũng không nên làm công việc này, còn có... tôi
nói được là làm được." Yuko xoa xoa tay, theo túi éo vét rút ra thiệp mời
đưa cho Haruna. "Ngày 10 tháng sau, tôi cùng Atsuko kết hôn, mời cô đến dự"
Haruna cầm thiệp mời, cảm thấy lòng quặn
thắt lại, ngẩng đầu lên nhìn Yuko, cảm thấy nàng với mình thật xa cách, không
như khoảng cách giữa trời và mặt đất.
"Vì cái gì... lại muốn
tôi..."
"Lão già cặn bã đó tưởng có thể lợi
dụng cô để cho tôi té ngã một lần, chẳng
lẽ không nên dùng chiêu gậy ông đập lưng ông sao? Kojima-san, tốt xấu thì chúng
ta cũng từng có thời yêu nhau... Ngay cả đến dự cho tôi nở chút mặt mũi cũng
không được sao? Hay lại muốn theo tôi đùa giỡn một lần nữa... Dù sao, việc này
không phải cô là am hiểu nhất sao?"
Theo ánh đèn của tửu điếm, Haruna có
thể thấy rõ biểu lộ của Yuko lúc này, giống như lúc trước đối với mình như một
đứa trẻ đồng dạng tươi cười, chỉ là cảm thấy thiếu một cái gì đó... giống như
chỉ đang đơn thuần mà vẽ ra nụ cười vô hồn.
Cửa tiệm không biết lúc nào đã có một
chiếc Rolls-royce đậu sẵn, vóc dáng nữ sinh bước ra, nhìn thấy Yuko mở cửa gật
đầu.
Yuko bước lên 2 bước, từ trong túi lấy
một tấm thẻ nhét vào tay Haruna.
"Đây là thù lao, vẫn chỉ là một phần
nhỏ, mật mã chính là ngày sinh của cô, còn lại có thể tôi sẽ gửi sau. Nghĩ cho
kĩ, 2 ngày nữa sẽ đến tìm cô, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ ~!"
Chỉ để lại cho Haruna một bóng lưng,
Yuko đi không hề lưu luyến. Haruna nhìn lúc nàng bước vào xe, vẫn tươi cười,
còn cô bé vóc dáng nữ sinh kia nhìn mình vẻ không hề căm thù.
Haruna đem thiệp mời bỏ vào trong túi,
ngay cả chào hỏi cũng không có, trực tiếp rời đi.
No comments:
Post a Comment