Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Saturday, March 1, 2014

[Fanfic - Edit] You will never know how much I love you (Chương 11)

Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼
Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v 
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me

Chap này ăn mừng cái ảnh cắn tai www


「こじゆうコンビよ 永遠なれ♡」
「KojiYuu combi Forever ♡」

Những bông hoa lily nở rộ tại Akiba!?

"Khi chụp ánh của Nyan nyan, thì Yuu nhảy vào ~!! Tai chị ấy đỏ lên vì bị skinship bất ngờ (lol). Cặp đôi 25 này cũng là cặp tình nhân lớn tuổi nhất nhưng vì Yuko sắp tốt nghiệp nên cũng sẽ sớm bị chia cắt. Nyan nyan sẽ tiếp tục ở lại và chị ấy chắc sẽ cô đơn lắm... Nên tôi nghĩ mình chắc cũng sẽ đối xử với chị ấy tốt hơn 1 chút ☆”
--- Miichan

~ Chương mười một ~ 


Yuko cùng Haruna lúc rời đi có được phụ thân đưa cho một số tiền, đủ để hai người duy trì cuộc sống bình thường một thời gian. Để Yuko cầm số tiền đó thì buộc nàng phải đổi chỗ làm, nói cách khác thì nếu Yuko không cầm tiền, không những không kiếm được tiền mà Haruna còn gặp nguy hiểm.

Oshima Koichi lúc ly khai Yuko hướng Haruna liếc một cái thâm ý, nói Yuko thế nào cũng chủ động trở về thôi.

Haruna bị hắn làm sợ hãi, cảm giác lời nói của hắn luôn có điểm gì đó kinh sợ.

Việc làm mới của Yuko là trực ca đêm tại đại lí của một xí nghiệp nào đó, tuy nói là đổi chỗ làm nhưng vẫn không có cam lòng, thế nhưng nàng biết rõ Oshima Hiroshi nói được thì tuyệt đối sẽ làm được, nghĩ thế cũng thỏa hiệp cho xong.

"Nyan nyan! Thấy thế nào! Không phải rất là tuấn tú sao?"

Yuko mặc đồng phục công nhân, đội thêm mũ quả dưa chạy quanh trong phòng nhìn Haruna, lại còn bất chợt cầm lấy cổ áo kéo kéo tự nhận mình rất là tuấn mĩ ah.

Haruna thừa nhận bộ quần áo công nhân xanh da trời này mặc lên người Yuko quả thật là có cảm giác khác hẳn.

"Xấu hổ quá đi"

"Oh!"

Haruna cầm lấy một bịch khoai tây chiên ngồi ăn, hoàn toàn không để ý đến tên ngốc kia đang biểu lộ bi thương.

"Nyan nyan..." Yuko đưa ngón tay chỉ chỉ vào nhau biểu tình bi thương nhìn Haruna, lông mày hình chữ bát () cứ uốn lượn liên hồi nhìn thật khôi hài.

 "Lại đây..."

"Ân?"

Haruna kéo Yuko lại gần, phủi tay cho sạch, rồi thay nàng xoắn ống tay áo lên đến khi thấy ổn rồi mới dừng lại, dùng một cái kẹp để cố định; sau khi hoàn thành cẩn thận đánh giá một phát, lại khom lưng cúi xuống xoắn ống quần, vì để cho đẹp nên cố ý xoắn vào bên trong, tại đó cũng dùng một cái kẹp có định lại.

"Ân... Tuy vẫn là rất xấu, bất quá có thể miễn cưỡng chấp nhận nha."

"Hắc hắc hắc... Nyan nyan giống mama quá!" Yuko cười tươi nhào tới, cơ bản là muốn được hôn.

"Dài dòng ah!" Mặc kệ Yuko muốn hôn, Haruna tiếp tục cầm khoai tây để ăn.

Yuko được cho mượn một chiếc xe đạp, mỗi ngày đều đưa đón Haruna đến nơi làm.

Haruna nói Yuko thấp quá, còn chưa đủ chắn gió cho mình. Yuko thoáng cái cao lên, cơ hồi còn muốn đứng lên mà đạp, còn mạo hiểm dùng một tay kéo tay Haruna ôm ở eo mình.

"Baka, chăm chú đạp xem cho tớ!"

"Nyan nyan, cậu ôm chặt quá tớ không thở được!"

"Ơ! Nói gì cơ? Thật tình là không nghe được ah ~"


...

Sau đó hai người sẽ là trên đường không coi ai ra gì cười lớn thành tiếng.

Sinh hoạt cứ bình bình đạm đạm như thế cũng đủ làm người ta an tâm.

Nhưng mà, có câu kia? Nói sao nhỉ? À đúng rồi, tiệc vui chóng tàn.

Yuko lại một lần nữa gặp Oshima Koichi lúc vừa đưa Haruna đến chỗ làm. Chiếc xe kia đã chặn trước xe đạp của Yuko.

Yuko vốn muốn bỏ đi, mặc xác hắn.

Oshima Koichi hạ cửa kính xuống, đối với Yuko vẫy vẫy, có chút chuyện tốt muốn nói với Yuko, là về Haruna đấy.

Yuko dừng lại, cắn răng, đem chiếc xe khóa lại ở cột điện bên đường, trừng mắt với hắn một cái rồi cũng lên xe.

"Cuối cùng là có chuyện gì!"

"Đừng có nóng mà Yuko. Thật không muốn gặp ta đến vậy sao?" Oshima Koichi vừa cười vừa nói, một bên cầm lấy một túi văn kiện cùng máy ghi âm đưa cho Yuko, "Muốn xem cái nào trước thì tùy con quyết định."

Yuko lấy trong tay ra hai món, đáy lòng đột nhiên bày ra một cỗ mãnh liệt bất an.

Nhấn nút để máy ghi âm bắt đầu hoạt động, phát ra tiếng rè rè.

"Chuyện đơn giản như vậy chắc cô hiểu rõ? Chúng ta nói một lần là hiểu rồi chứ, đơn giản thì, cô chỉ cần làm mồi để đứa nhóc giữ cửa yêu mến cô thì được rồi, về sau tìm cách vứt bỏ nàng, mọi chuyện sau đó, chúng tôi sẽ xử lí."

"Mà... nghe thế nào thì thấy cũng kì lạ... Bất quá chuyện này, tìm tôi mà được sao, không phải cứ tìm một tên nam sinh tuấn tú không phải thích hợp hơn sao?"

"Cô chỉ cần nghe theo thì được rồi, theo quan sát của chúng tôi, đứa nhóc đó hẳn đã thích cô từ lâu, cái cần ở đây là cơ hội... cô chỉ cần làm mồi câu thôi, để câu được con cá lớn này, chuyện nợ nần của công ty Kojima chúng tôi sẽ xóa bỏ."

"Hả?... chỉ đơn giản như vậy sao? Nếu ta làm trái với điều khoản thì sao? Nếu như người nàng yêu vốn không phải ta?... hoặc là... nàng chẳng cần ai?"

"Lúc đó thì chờ hợp đồng hết hiệu lực, mọi chuyện cô cũng không cần lo lắng gì nhiều. Cho nên cô cứ làm chuyện này, không phải cũng đơn giản sao, sau còn có bảo hiểm... mọi chuyện còn lại, cô cũng không cần biết làm gì."

"Được rồi. Hợp đồng kí làm hai bản đúng không? Kí ở đâu?"

"Tại đây là được rồi, đúng rồi, còn phải nhắc nhở một câu, nếu như cô cũng thích nàng... hợp đồng coi như hết hiệu lực..."

"Được, ta biết rồi... Dù nói thế nào thì tôi cũng không thích một người như vậy đâu? Yên tâm đi..."

"Két... xoẹt xoẹt rè rè..." "

Ghi âm ở chỗ này chấm dứt.

Yuko cầm mấy ghi âm tay có chút run rẩy, cơ hồ mỗi ngày đều sống chung một chỗ, nàng đương nhiên có thể nghe được đó là tiếng của ai.

Dù nói thế nào thì tôi cũng không thích một người như vậy đâu?

Từng chữ đều như một lưỡi dao sắc bén, đến bên thân Yuko mà chém, vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng.

"Lừa gạt... gạt người sao? Nyan nyan sẽ không làm những việc này..."

"Đúng vậy ah ~ thế nhưng nữ nhân kia một mực đều là đang lừa con đấy." Oshima Koichi thỏa mãn cười một cái, vỗ vỗ vai Yuko, nhìn đôi mắt đỏ rực lên của nàng làm bộ thương tiếc gật đầu, "Vốn cũng chỉ muốn lợi dụng cô gái đó để làm con trở về nhà... Không ngờ cô ta lại làm cho con yêu sâu đậm đến vậy? Còn vì cô ta cam tâm đi làm như vậy à... Cho nên con tỉnh lại đi. Nghe ta nói, loại con gái như thế chuyện gì cũng có thể làm được."

"Câm họng! Đem bàn tay bẩn thỉu của ông ra! Khốn khiếp!" Yuko thô bạo hất tay Oshima Koichi, đem máy ghi âm hung hãn ném lên người hắn, không biết là do phẫn nộ hay gì mà toàn thân đều run rẩy, hung hăng quẹt nước mắt một cái, "Loại cầm thú như ngươi đã giả giọng Nyan nyan để lừa gạt ta! Nyan nyan... nàng tuyệt đối sẽ không..."

"Vậy tự con xem văn kiện trong tay mình đi a."

Yuko bất động, ngón tay cầm văn kiện dùng sức dường như đã mất sắc, Oshima Koichi một tay kéo tài liệu ra để trước mặt Yuko; hợp đồng gì đó, ghi tóm tắt rõ ràng, bên dưới còn có hai chữ kí.

Yuko thấy được bút kí quen thuộc viết bốn chữ —— Kojima Haruna.

"Không... không đúng... gia đình Nyan nyan thiếu nợ chính là tập toàn gỗ... không phải là tập đoàn Oshima... Lão sao có thể..."

"Cái này sao... Lúc đầu là đi tìm con, thám tử nói con bề ngoài có vẻ có cảm tình với nữ nhân này, thế nên thuận tiện điều tra thêm một cái, phát hiện nàng nguyên lai là nợ công ty gỗ, ta cũng trù tính để cho nàng cùng con phối hợp diễn xuất lừa con về nhà, tiện thể mua luôn cái tập đoàn gỗ gì đó."

Yuko run rẩy cầm cái hợp đồng kia, trái tim mãnh liệt mà co rút, giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Oshima Koichi một bên quan sát Yuko, mặt lộ ra vẻ đặc ý, đốt một điếu thuốc.

"Nyan nyan... một mực... đang gạt ta?"

Yuko ngẩng đầu, nhìn Oshima Koichi một phát, trong mắt dĩ nhiên là có sự hãi nói không nên lời cũng tuyệt vọng khôn xiết.

Oshima Koichi cũng bị ánh mắt như vậy làm hoảng sợ, lập tức đập tắt điếu thuốc, sờ lên đầu Yuko.

"Con xem.. nghe ta nói đi, những người như thế... tuyệt đối không thể tin ah."

==========

Haruna đang ngồi trên ghế sa lon nắm chặt điện thoại, cứ bấm tin nhắn rồi lại xóa, do dự rất lâu, cuối cùng cũng đem tin bấm ra gửi đi.

"Ano... Mokuhon-san, thật có lỗi. Tôi nghĩ tôi thật sự đã làm trái với hợp đồng rồi... Vấn đề tiền tôi sẽ cố gắng, thật chỉ muốn cùng Yuuchan ở cùng một chỗ..."

Đưa tin thành công, Haruna thở dài, lại nhìn đến màn hình wallpaper là Yuko, cười hạnh phúc.

============

Oshima Koichi vừa nhìn thấy tin nhắn đến điện thoại của mình mừng rỡ nheo mắt lại, vốn dĩ tin đó là đã sớm được lưu trong phần tin nháp.

"Số tiền gia đình Kojima nợ đã thành 0, lại tiếp tục chuyển cho gia đình đó thêm 10 triệu để gầy dựng lại sự nghiệp, coi như ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nha."

Oshima Koichi vừa thu lại điện thoại, quay người vỗ vỗ vai Yuko.

Yuko lúc này cũng quay đầu lại nhìn hắn, hai mắt vô thần, tựa không hề có sức sống.

"Yuko... hiện tại, có muốn cùng ta về nhà không?"





2 comments:

  1. Cẩu huyết >< Thực cẩu huyết ~~~ oaoaoa T______T

    ReplyDelete
  2. Cẩu huyết >< Thực cẩu huyết ~~~ oaoaoa T______T

    ReplyDelete