Tác giả: draco狼
Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
~ Chương một ~
Trời vừa vào thu, nhiệt độ
như trước nhưng có chút cao hơn hồi hè, nắng gắt tựa hồ vẫn còn quyến luyến thật
lâu mà không muốn rời đi.
Trong căn phòng thuê
cũ kĩ, quạt điện cũ nát kêu "két... két..." vẫn đều đặn vang lên, chỉ
thấy trên bàn có một vỏ mì ly nằm lăn lóc trên đó, bốn phía trên mặt đất là đủ
loại tạp chí nằm tán loạn.
Thiếu nữ ngủ say hiện
lên một chứ "đại" (大) to tướng, nằm ngửa trên giường, tư thế ngủ thoạt nhìn có
chút bất nhã, chăn mền thì một cước đã an vị dưới đất, thiếu nữ lại còn nỉ non
nói mớ.
Đồng hồ báo thức
thoáng cái nhảy lên chỉ 15:00, reo lên 1 cái vừa vặn lại canh nghe trán thiếu nữ
mà đáp xuống.
"Ồn ào!"
Thiếu nữ bị đánh thức
mà nhảy dựng lên, lại mơ mơ màng màng cầm cái đồng hồ, xoa đầu mình rồi thô bạo
đem nó đặt lại chỗ cũ.
Thiếu nữ đó chính là
Oshima Yuko, thân thế không ai biết, chỗ này là xóm nghèo, tiền thuê phòng cũng
hết sức bình thường. Công tác thì hình như là giữ cửa cho một tửu điếm nào đó.
Chính là đứng ngoài cửa chào mừng khách nhân, còn có chạy lại mở cửa ngẫu nhiên
cho khách nhân, tóm lại là chỉ làm bên ngoài. Tiền lương mỗi tháng cũng chỉ là
ít ỏi, ngẫu nhiên đụng phải khách nhân tâm tình tốt thì còn có thể cho thêm cô
nàng một chút tiền boa.
Mỗi ngày sáng sớm đều
là bắt đầu từ xế chiều, gần như hắc bạch sinh hoạt đảo lộn, làm cho Yuko ở tuổi 20 có chút cảm giác mệt mỏi. Tại tửu điếm đó tuy là làm công việc đứng đắn
nhưng cũng không tránh khỏi bị hàng xóm xì xầm.
Tùy ý cầm lấy khăn mặt
đứng trước gương rửa mặt, hình ảnh trong gương phản chiếu ra chính là một thiếu
nữ có khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt thanh tịnh. Tướng mạo Yuko cũng làm cho mọi
người không thể không bình luận, cũng vì thế mà hàng xóm rảnh rỗi cũng là có
nguyên nhân của nó.
Kì thật thì bà chủ tửu
điếm cũng muốn Yuko vào tiệm tiếp khách, nói là không cần lên giường tiếp
khách, chỉ cần mời rượu, chính yếu vẫn
là có tiền boa. Yuko chỉ là cười cười, tùy ý cự tuyệt.
Không phải Yuko coi
thường việc trong tiệm, mà là nàng tự giác không cần phải làm thôi.
Oshima Yuko từ trước
đến nay là người luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đối với tiền tài dục vọng
cũng không cao, chỉ cần có thể đảm bảo cuộc sống bình thường, nhu cầu đầy đủ là
cũng tốt lắm rồi.
Có lẽ rất nhiều người
đã muốn hỏi nàng, vì cái gì không tìm một công việc khác nhẹ nhàng hơn?
Yuko đương nhiên có
mục đích của mình.
Trong tửu điếm có đệ
nhất mĩ nhân tên gọi Kojima Haruna, so với Yuko thì lớn hơn 1 tuổi, khí chất
ngập trời, bất quá có thể là do Yuko tự nghiêm trọng hóa lên đi... Chỉ là dạo
này nam nhân đại khái cũng đều là thích nữ nhân như vậy, có thể để lại cho người
khác cảm giác chinh phục.
Yuko không phải nam
nhân, cũng không có cái gì gọi là cảm giác chinh phục, nhưng nàng cũng rất yêu
thích người gọi Kojima Haruna kia. Còn lại thì nàng không hứng thú với những
tên nam nhân xấu xí kia, Yuko cũng là từ đấy ngưỡng mộ Kojima Haruna. Từ lúc bắt
đầu cũng chỉ để ý một mình nàng, tựu về
sau ngày càng yêu thích Kojima Haruna. Nữ nhân kia cũng có những hành động đem
Yuko ràng buộc tại bên người, chỉ là bản thân nàng ấy đều là không tự phát giác.
Quan hệ của hai người
cũng chỉ là lúc Yuko ở cửa ra vào chào hỏi.
Mỗi đêm Yuko đều có
thể chứng kiến Kojima lần lượt quàng tay cùng khách nhân ra khỏi tiệm, nhìn tay
heo ăn mặn của đám xú nam nhân kia trên người Kojima mà ăn đậu hũ, cuối cùng lòng
ngập tràn vui sướng đem không ít tiền nhét vào trong quần áo của Kojima.
Kojima nếu tâm tình
tốt hội sẽ tiện tay rút ra một tờ đặt vào tay Yuko đang đứng ngây ngốc ngay cửa,
sau đó không nói câu nào bỏ vào trong tiệm.
Yuko cũng không nói
chuyện, ngẫu nhiên chính mình đem tờ tiền để dưới mũi, còn có thể ngửi thấy mùi
thơm nhàn nhạt của cơ thể, bất quá phần lớn cũng đều là mùi vị của tiền.
Ngoài ra không cùng
xuất hiện bao giờ.
Thời gian mở cửa tiệm
là 6 giờ chiều, Yuko với tư cách là công nhân muốn đến sớm một tiếng để dọn dẹp
trong tiệm.
Tại phòng thay quần
áo, sẽ giúp tiểu đệ quét dọn vệ sinh, Yuko đứng trước tấm gương trước cửa tiệm
vẽ ra một bộ dáng tươi cười tự nhiên nhất.
Sau đó, chiếc xe thể
thao đỏ thẫm xuất hiện trước cửa tiệm, Yuko ba chân bốn cẳng chạy lại cung kính
mở cửa.
Theo bên trong xe bước
ra chính là Kojima Haruna mặc hàng hiệu, đeo kính râm, cao ngạo tựa hồ không ai
với tới.
"Koji...
Kojima-san buổi tốt tối lành!" Cung kính chào hỏi, Yuko có chút khẩn
trương, thoáng ngẩng đầu đưa mắt theo Kojima đi vào trong tiệm.
Lần đầu tiên đến cửa
thì đứng lại, Kojima Haruna quay người trở lại, nhìn từ trên xuống dưới của
Yuko, nhíu mày.
"ano...
Oshima-san, dây giày của cô.... bị tụt."
Lộ ra bộ dáng ngọt
ngào tươi cười nhẹ gật đầu, chỉ xuống dây giày của Yuko, Kojima lại một lần nữa
quay người đi vào trong tiệm, lần này không quay đầu lại.
Yuko vốn sửng sốt một
chút, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống thắt lại dây giày, lúc ngẩng lên thì thân ảnh
Kojima sớm đã vào trong tiệm.
Lần đầu đầu tiên
chính diện chứng kiến bộ dáng tươi cười của Kojima, Yuko cảm giác tim mình đều
là đã chậm mất một nhịp. Thế nên cả đêm thần trí của nàng tựa hồ cũng bay bay ở
chốn nào, thậm chí có một khách say rượu giở trò cười lớn cầm 50 vạn tiền nhét ở
cổ áo thì nàng cũng quên cả né.
Hết việc cả đêm đến
lúc về nhà, mệt mỏi trong người Yuko tự hồ nháy mắt đã có thể cảm nhận.
Chạy vào dội nước lạnh
vào người, rồi ngồi đến bên giường, như một đứa trẻ đồng dạng đưa hai chân lên,
chờ đợi mì tôm mềm và máy tính được mở ra.
Có lẽ đây là thời
gian buông thả và cũng là vui sướng nhất trong ngày của Yuko.
"Cốc! Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc"
Tiếng đập cửa thô bạo
dọa Yuko nhảy dựng, thiếu chút nữa từ trên ghế lọt xuống sàn.
Vội vàng chạy ra mở
cửa, nhìn qua khe cửa tựa hồ chỉ nhìn thấy đối phương là một nữ sinh cao cao
mang theo rất nhiều hành lý.
"Tới đây... ~
Xin hỏi vị tiểu thư tìm ai... Tìm..."
Lời cuối cùng chưa kịp
nói ra khi nàng mở toang cửa nhìn thấy người đứng trước mặt mình. Yuko cảm giác
như mình đang nhìn thấy nữ thần.
Áo khoác mỏng màu trắng
tùy ý bị giữ trên cánh tay, giữa lông mày hiện ra tia không kiên nhẫn, bờ môi
có chút cong lên cúi đầu nhìn đồng hồ, mãi đến lúc Yuko mở cửa, người nọ mới hướng
mắt về phía Yuko.
Kojima Haruna, mang
theo hai túi du lịch cực lớn đứng tại cửa nhà Yuko, phong cách ăn mặc sang trọng
cùng căn phòng cũ nát rõ ràng có nét đối lập...
"Ah,
Oshima-san, có thể cho tôi ngủ lại một đêm không?"
Oshima Yuko, đụng phải
chuyện ngày hôm nay, tựu là cả đời sự tình sẽ không có bình thường.
No comments:
Post a Comment