Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
Blog Yuuchan hẳn cũng tên là Love×Love và chỉ có 1 mình Kojima Haruna trong đó
Nyanstagram cũng thế こじゆう#love cùng cái tag có chữ Love (´*-∀-)♡(бвб*) kèm cái icon [nhìn hình]
hôm nay có bao nhiêu moment bạn đã úp đủ từng đó chương + 1 chương mừng PV Heavy Rotation đạt 100 triệu view >v<
~ Chương mười ~
Thoáng cái trời đã
sáng.
Ánh nắng sáng sớm
xuyên qua khe hở của màn cửa chiếu vào trong, tại sàn gỗ trong nhà hiện lên những
đốm sáng, ngẫu nhiên thì ngoài cửa còn nghe được tiếng chim hót thánh thót.
Haruna lúc tỉnh dậy
thì bên người cũng không có ai, trên đầu giường thì có một ly sữa nóng. Đưa tay sờ
sờ cái gối bên cạnh thì vẫn còn âm ấm, trong không khí còn có hương chanh nhàn
nhạt, hòa với hương vị của Yuko.
Hít sâu một cái,
thoáng cái có thể quyến tâm hơn.
【
két 】
Cửa mở, có người nào
đó lặng lẽ tiến đến, tiếng bước nhân rất nhẹ. Haruna hứng thú ngồi trên giường
chống cằm nhìn về phía cửa, trên mặt đất hiện ra bóng dáng nho nhỏ đã sớm bán đứng
chủ nhân của nó.
"Ôi! Nyan nyan
đã dậy ah ~"
Thân ảnh của Yuko một
giây sau đã xuất hiện trong tầm mắt của Haruna, tay một khay nhỏ, đi đến bên
giường, ánh mắt vẫn như trước đây, lóe sáng.
Haruna gật gật đầu,
nhìn nhìn đồ ăn trong khay nhíu mày.
Một chén cháo siêu bự,
còn có vài món ăn cùng.
"Ah... cái này,
tớ sợ Nyan nyan ăn không quen nên sáng sớm đã hướng phòng bếp nấu cháo... Tự
mình nấu đó! Tuyệt phẩm cháo có cả tấm lòng của tớ đó, mĩ vị đó nha!"
Kiêu ngạo ưỡn ngực,
Yuko hớn hở nhìn Haruna, trong ánh mắt không giấu được vẻ mừng rỡ nhưng hài tử
chờ đợi lão sư khen ngợi.
"Yuuchan đã ăn
sáng rồi sao?"
"À... bữa sáng
đã ăn rồi... tận hai phần..." lông mày hình chữ bát (八) cùng tâm trạng chủ
nhân mà trùng xuống một chỗ.
Haruna nở nụ cười, cầm
lấy thìa múc cháo, thổi vài cái, đưa đến bên miệng Yuko; thìa sứ chạm vào môi
Yuko, mở to mắt nhìn Haruna cười mà như không, nhất quyết cắn cả thìa, đem cháo
nuốt vào; xong cũng không thèm nhả thìa ra, dương dương đắc ý nhìn Haruna.
Haruna cũng mặc kệ
nàng, buông luôn tay cầm thìa ra nhìn Yuko miệng ngậm như thế cười ha ha.
"Nào! Đến đây,
tớ cũng đút cho Nyan nyan ăn!"
Lấy thìa ra múc
cháo, cẩn thận thổi cho nguội rồi đem đến bên miệng của Haruna, nhìn nàng ăn.
Hai người cứ ngu ngốc
như thế lần lượt đút cho nhau ăn đến khi hết chén cháo, ngay cả thức ăn chung
cũng không đụng đến.
Haruna cầm khay đồ
ăn để lên đầu giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo Yuko đi lên.
"Yuuchan...
cùng bá phụ hàn huyên thật lâu." Lại để cho Yuko ngồi giữa hai chân mình,
Haruna thoáng điều chỉnh tư thế thoải mái ở phía sau Yuko, cằm đặt lên vai
Yuko, "Tớ nghĩ... có phải hay không, tớ đang gây thêm phiền toái cho cậu?"
"Ah... Không phải!
Nyan nyan không được nghĩ lung tung nha! Lão già kia chẳng qua muốn tớ trở về
thừa kế sản nghiệp gì đấy... Lão nói gì mà giờ chỉ muốn chỉ đạo phía sau, còn đại
diện thì đang tìm người..."
"Chuyện kia
Yuuchan định làm thế nào? Ở lại sao?"
Yuko cầm chặt tay
Haruna, nghiêng đầu đập một cái lên đầu Haruna, mười ngón tay đan chặt.
"Chúng ta về
nhà, xế chiều hôm nay cùng về đi." Yuko híp mặt cọ vào cổ Haruna, vẻ mặt hạnh
phúc. "Nyan nyan... thật xin lỗi..."
Haruna dùng tay nhàn
rỗi vuốt vuốt đầu Yuko, sủng nịch nở nụ cười.
"Tại sao lại phải
xin lỗi?"
"Rõ ràng vì tớ
mà ở lại đây... Nyan nyan cũng không cần phải cực khổ như thế này... Nếu tiếp
quản ông ty thì có thể có một số tiền lớn, nợ nần lúc đó chắc cũng không là vấn
đề rồi..."
"Baka."
"Oa!"
"Chỉ cần là quyết
định của Yuuchan thì là gì tớ cũng ủng hộ." Haruna chọt cái lúm đồng tiền
của Yuko, "Nếu hai người chúng ta ở cùng một nơi, không phải là muốn cùng
nhau cố gắng sao? Yuuchan cho tới bây giờ đều là chính mình chịu vất vả, thật sự
rất là ích kỉ."
"Ah... thật xin
lỗi."
"Đã nói không
xin lỗi nữa sao đồ ngốc này!" Cong ngón tay hung hăng kí đầu Yuko một cái,
biểu lộ Haruna đột nhiên nghiêm túc lên, "Bởi vì, chúng ta là người yêu,
không phải sao? Làm sao có thể để một mình Yuuchan đơn phương chịu đựng chứ?"
Xoa xoa nơi bị đau,
Yuko có chút ủy khuất nhìn Haruna, lông mày hình chữ bát (八) lại run lên run xuống,
tuy là đã cười... bất quá cũng cực kì đáng yêu.
"Yuuchan... rất
ghét bá phụ sao? Thoạt nhìn quan hệ thật xấu..." Haruna đẩy tay không yên
phận kia của Yuko đang ở đâu đó trên đùi mình, lại thay nàng xoa xoa nơi bị
mình gõ khi nãy, động tác thật ôn nhu. "Có thể nói cho tớ biết tại sao
không?"
Vốn an tâm hưởng thụ
mát xa của người yêu, Yuko nghe đối phương hỏi có hơi sửng sốt một chút, lập tức
cúi đầu, không biết tại sao lại đem người co lại.
"Lão ta... hại
chết mama." Như trút được bề ngoại mạnh mẽ, thanh âm nghe có chút trầm,
"Sáu năm trước... mama thay lão ta đi tham gia một buổi họp quan trọng,
trên đường đi bị tai nạn giao thông. Người kia biết rõ tin tức sau gọi điện cho
tớ nói không được đưa mama đến bệnh viện... Đêm hôm đó, tớ tận mắt nhìn mama
chung sống suốt 16 ra đi một cách thống khổ như thế nào... Lão ta là loại cặn
bã, lại còn nói mama như thế là đáng tội... Tang lễ cũng làm rất qua loa."
"Vì... vì sao
chứ? Không phải là vợ chồng sao... Như thế nào lại..."
"Lão ta một
chút cũng không tín nhiệm mama..." Yuko cười, nhìn có vẻ không được tự
nhiên, giống như nặn ra cho có không hơn không kém, "Mama lúc gả vào nhà
Oshima thân phận cũng không rõ ràng... chỉ giống như gái qua đường, lại còn mang theo một nữ hài tử không rõ lai lịch."
Yuko ý chỉ chính mình, hướng ngực Haruna vùi vào, "Sinh ra tớ rõ ràng cũng
chỉ là điều ngoài ý muốn của lão... Chẳng ai biết lão muốn gì, chỉ là năm tớ 5
tuổi đến tìm mama rồi nói muốn kết hôn... Thế là tớ và mama bước chân vào nhà
Oshima... lúc đó căn bản không ai để ý đến. Hạ nhân cũng như mấy tên bằng hữu...
Ngoại trừ Takahashi đại thúc cũng lão quản gia bên ngoài, cơ hồ toàn bộ người
trong nhà Oshima đều nói ta cùng mama rất nhiều loại... nghe chán ghét đến chết."
Haruna phát hiện bờ
vai Yuko có chút run rẩy, càng dùng sức ôm chặt lấy nàng.
"Ah...
Yuuchan... không cần nói thêm nữa đâu..."
"Sau đó, đột
nhiên có người đến nói xấu mama, nói mama câu kết với chính phủ, việc này rất
nhanh bị lão ta phát hiện, sau đó lão đối với mama không hề quan tâm; ngược lại
là bắt đầu chú ý đến tớ, bắt tớ học một đống sách vở kì quái... rồi giản lượt
toán học đến hóa giải súng ống phức tạp... Mỗi ngày đều là học rất nhiều... thời gian ở cùng mama cũng không còn."
"Yuuchan..."
"Mama đã từng
nói qua... muốn dẫn tớ ra khỏi nơi này... thế nhưng còn chưa trốn thì mama đã bỏ
tớ lại chính mình đi trước..."
"Yuuchan..."
"Nhất định là
lão cặn bã kia làm... người gây ra tai nạn chính là lão..."
"Không cần nói
nữa! Yuuchan!" Haruna ra sức ôm chặt Yuko vào lòng, cằm dựa lên đỉnh đầu
nàng, cố ý gọi tên để nàng có thể bình tĩnh lại, "Không có gì đâu...
Yuuchan... Chuyện quá khứ... cứ để nó qua đi... Ít nhất hiện tại, cậu còn có tớ."
"Nyan
nyan..."
"Haruna tớ
không làm được chuyện lớn gì... bất quá... Yuko cũng có thể tìm đến Haruna tâm sự?
Haruna chỉ có thể làm nơi để Yuko dựa vào... càng không thể thay thế được
mama của Yuko, bất quá cũng là nơi để Yuuchan có thể tùy ý khóc lóc được
không."
Yuko cúi đầu, nhìn
Haruna ôm lấy mình, cảm nhận được tiếp xúc thân thể ôn hòa, nước mắt bỗng rơi
xuống, đáp lên cánh tay của Haruna.
Lạnh buốt, tựa như một
cơn mưa rơi thẳng vào người.
"Nyan nyan... cảm
ơn..."
"Baka... cảm ơn
gì chứ."
Hai người nhìn nhau
một cái, Yuko cuối cùng nín khóc mỉm cười, quay người lại ôm lấy Haruna, dùng sức
quá mạnh nên làm cả hai người ngã lên giường.
"Nyan nyan /
Yuuchan, chúng ta về nhà thôi." Hai người lên tiếng cùng lúc, thanh âm
không lớn, nhưng đủ để đối phương nghe thấy.
"Ừ, về
nhà."
Đan chặt hai tay vào
nhau, người nhìn nhau cười cười, chặt chẽ ôm lấy nhau thật lâu.
Nơi nào có người
kia, thì tất cả đều là nhà.
No comments:
Post a Comment