Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
KojiYuu có mmt mừng quá nên úp đết ~ chỉ cần vui thì có thể úp hết ww >v<
KojiYuu luôn biết cách làm ship lên mood >v<
~ Chương tám ~
Xe rất nhanh đã rời
khỏi thành phố, hướng về vùng ngoại thành.
Trên đường đi Yuko
chỉ nhẹ cầm lấy ngót út của Haruna, tay kia tùy tiện để lên thành cửa
nhưng cũng không buồn nhìn cảnh bên ngoài, ngón tay thoáng cái nhịp nhịp tại cửa
xe, phát ra âm thanh đều đều. Haruna ngồi đó cũng có chút không tự nhiên, không
biết làm sao lại dùng tay nhãn rỗi cạo cạo lấy lớp da bọc ghế của xe.
Haruna chưa từng thấy
nàng lại có lúc biểu lộ lạnh lùng nghiêm túc như thế, cho dù là trước kia chứng
kiến mình cùng nam nhân bước qua, cũng chưa từng có cảm giác lạnh băng như vậy,
đó là một loại không khí lạnh xuyên vào mọi thứ, làm Haruna có chút phát run.
Xe dừng lại ngay trước
một cái cửa đen kịt, đứng trước đó còn có 2 cảnh vệ lưng đeo súng lục đứng
canh, lái xe hạ cửa xuống rồi nói gì đó, lập tức mấy nhân viên an ninh kia thẳng
người hành lễ, lập tức mở cửa để vào.
Lại sau đó, ước chừng
phải hơn một phút đồng hồ lướt qua một hoa viên cực lớn thì tiến vào đến một
toàn biệt thự xa hoa thiết kế tinh xảo, xe dừng lại, lại có một người mặc y phục
quản gia ra giúp Yuko ân cần mở cửa. Yuko "STOP" một cái, kéo tay
Haruna xuống xe, cũng không để ý tới xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám hạ
nhanh ánh mắt nịnh nót, trực tiếp hướng cửa chính mà vào.
Haruna tựa hồ bị cảnh
tượng trước mắt hù đến mém ngất, ngơ ngác bị Yuko dẫn về phía trước, trên đường
đi ai thấy nhìn thấy Yuko cũng cuối đầu cung kính, Yuko cắn môi không đáp lại,
cứ như thế bước tiếp.
"Đại tiểu thư!
Không cần vào đó, lão gia hiện đang ở thư phòng chờ cô..." Một người trung
niên cỡ chừng trên năm mươi tuổi đột nhiên xuất hiện nói với Yuko, thoáng nhìn
qua sau lừng nàng có một Haruna đang sững sờ, nhíu mày, "Lão gia nói... gọi
Kojima tiểu thư... cùng đến..."
"Takahashi-san,
chú vẫn còn ở đây ah." Yuko gặp người đó sau cùng cũng có chút bình tĩnh lại,
nhún vai, khóe miệng cũng hơi lộ ra nụ cười. "Ah mà... tên lùn kia đâu rồi
ah?"
"Tiểu nữ chắc vẫn
đang làm ở công ty, làm phiền đại thiểu thư quan tâm rồi."
"Chú vẫn cứ như
vậy nhỉ ~ Takahashi-san, khó trách Takamina từ nhỏ vẫn cứ như thế hướng cháu phàn nàn..."
"Chú là nội đại
quản gia của nhà Oshima, lão gia đã đem tòa nhà này cho chú quản lý, muốn làm tốt
thì cũng phải làm gương mà." Ông thở dài, đối với Yuko cúi chào, "Đại
tiểu thư, hay là nên nhanh một chút... Mọi chuyện chúng ta sẽ nói sau, lão gia
đợi đã lâu."
"Quả nhiên...
ông chủ tập đoàn Oshima là baba của cậu sao?" Yuko cúi đầu, đưa tay lên
che không nhìn tới nét mặt của nàng.
"Tôi chỉ là quản
gia thôi... Đại tiểu thư thì..."
Yuko không cho quản gia
Takahashi có cơ hội nói dứt lời, tựu kéo Haruna quay người đi mất.
Tuy nói biệt thự này
lớn đến dọa người, nhưng Yuko đã rất nhanh tìm được vị trí thư phòng. Không có
gõ, mà trực tiếp một cước thô bạo đạp vào cửa.
"Yuko, ta không
nhớ là đã dạy con làm chuyện như vậy nha, con cái nhà Oshima ít nhất cũng được
dạy những nghi lễ cần thiết nha, loại hành vi vô phép này..."
Giọng nói chắc chắn,
nơi phát ra là từ ghế xoay trước máy tính; trong thanh âm mang theo một tia
trào phúng, lại còn có chút chọc ghẹo.
"Tôi không nhớ
rõ ông đã dạy tôi cái quái gì, hơn nữa đã là cặn bã thì không thể nào nuôi dưỡng
ra một hài tử tốt được, lão già à. Huống chi ông lại là loại mặt người dạ
thú?" Yuko cười điềm tĩnh, buông lòng bàn tay đang nắm tay Haruna bâng quơ
bước đến trước bàn máy tính, cũng không để ý đến khuôn mặt nam nhân kia ra sao,
đặt mông ngồi lên đó, "Được rồi, lão già cặn bã, tìm tôi đến có chuyện
gì?"
"Con biết không
Yuko, miệng của con cùng mama con đều thuộc dạng rắn độc." Nam nhân cũng
cười, vuốt vuốt cái đồng hồ vàng trên tay nhìn Yuko, cũng không để ý chuyện gì.
"Cái miệng cặn
bã của ông, không xứng nhắc đến mama."
Haruna nhìn màn giằng
co của hai người, sững sờ đứng chôn chân.
Yuko cùng phụ thân
thật sự rất giống nhau, không những vẻ ngoài mà còn cả vẻ bất cần đời nữa, khí
chất cơ hồ đều là từ một khuôn khắc ra, ngữ khí nói chuyện, động tác đến khí
tràng (khí thế) đều thập phần giống nhau.
Y như một cái gương.
"Kojima-san,
đúng không?" Nam nhân không để ý đến Yuko nét mặt tự tiếu phi tiếu (nhìn cười
nhưng không cười), mà là quay đầu lướt qua Yuko nhìn về phía Haruna, "Cho
cô chê cười rồi, tiểu nữ không đem đến phiền
toái cho cô chứ?"
"Không...
Không, hoàn toàn không có." Haruna cảm giác bị khí tràng của đối phương khống
chế, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn mắt người nọ, chỉ e lệ nhút nhát đứng
im một chỗ, "Yuuchan..."
Cắn môi dưới ủy khuấy
gọi tên người nọ, biểu tình tựa hộ chính
mình không biết làm sao.
"Nyan nyan,
không cần để ý con người cặn bã đó." Yuko thở dài nhảy xuống bàn, chạy đến
nắm lấy tay Haruna, ở lòng bàn tay dùng ngón tay nhẹ nhẹ cào, lại tiến đến bên
tai đối phương mà hôn một cái, "Không sao đâu... Đừng sợ, có tớ ở đây
mà."
"Ha ha ha... Thật
là một màn cảm động nha Yuko." Nam nhân phủi tay, chống tay đứng dậy,
"Con đã trưởng thành đến mức có thể bảo hộ nữ nhân của mình rồi sao...? Bất
quá lại làm ta thất vọng rồi! Rõ ràng là lại đi thích một kĩ..."
"ẦM ~!"
Lời nam nhân còn
chưa nói hết, giá thủy tinh bên cạnh chân lão đã bị đập vỡ thành từng mảnh, còn
có mảnh vương trên giày của lão. Nam nhân nheo mắt nhìn về phía Yuko, trong tay
còn cầm những món đồ đắt tiền khác chuẩn bị ném.
"Lão câm miệng
lại cho tôi... Nếu không tôi không cam đoan tiếp theo không biết cái này có đáp
trên người lão không đó." Yuko khoác tay Haruna, cọ xát má với nhau, cười
sáng lạn, "Lão thừa biết tôi có thể làm đấy... cái gì cũng làm được."
"Không hổ là
con của ta nha... ah, cái máu liều này cũng di truyền không thiếu đoạn mã nào
nhỉ." Nam nhân cũng cười, cười cười tựa cũng không khác Yuko là bao, bất
di bất dịch đứng cạnh bàn, đưa ngón tay gõ gõ, "bất quá, thứ này nhìn vậy
thôi chứ cũng 5 triệu lận đó nha... ranh con làm sao để bồi thường cho ta
đây?"
"Có thể coi là
sao?... bây giờ không cách nào dùng tiền mà mua lại mạng của mama đâu... Ông làm
sao để trả cho tôi đây? Hả lão già thân yêu?"
Haruna đột nhiên cảm
thấy cái nắm tay của mình phảng trong nháy mắt đã mất đi độ ấm bình thường, ngược
lại còn lạnh như băng, lại nhìn nụ cười trên mặt Yuko, lộ ra vẻ trống rỗng
trong vô vọng.
"Đó là nữ nhân
kia tự tìm đến, khi đó con còn nhỏ, đã là hiểu lầm từ lâu rồi, Yuko." Nam
nhân đối với Yuko đột nhiên chuyển biến nhưng dường như cũng đã đoán trước, nhặt
lên một mảnh vỡ, nhẹ nhàng vuốt vuốt những góc cạnh đó... "Ta không muốn
con bước vào sai lầm của ta thôi... Một ngày nào đó con sẽ biết nữ nhân như vậy
vô cùng thấp hèn, có đôi khi... các nàng là vì tiền, cái gì cũng có thể làm được."
Ánh mắt của nam nhân lại chuyển từ Yuko sang trên người Haruna, tựa là đang cười
cười.
Yuko không có chú ý.
Haruna tại nghe như thế, không tự giác rút người lại, run rẩy trống sau lưng
Yuko.
"Đừng có nói
sang chuyện khác, đồ cặn bã." Yuko lắc đầu, đem tay Haruna để trước ngực
mình, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay nàng, quay đầu nói "Cậu yên tâm, tớ không
sao... chuyện về mama... về sau sẽ nói cho cậu biết."
"Ân, đúng vậy,
sau đó ngươi đã chạy trốn, cũng gần 6 năm rồi ha." Nam nhân lại ngồi xuống,
dùng da hươu lau sạch dấu vân tay trên mảnh vỡ, "Bất quá nhìn qua... có vẻ
thân thủ của ngươi ngược lại có điểm tốt lên a, cũng chăm chỉ luyện tập đấy nhỉ?"
"Đúng vậy, vì
có ngày tôi sẽ tự tay giết ông... Không luyện tập thì sao có thể chứ?" Món
đồ cao cấp cầm trên tay lại đặt lên kệ, Yuko vuốt vuốt chính mình, lại hướng
nam nhân ánh mắt lúc này không có lấy một tia cảm tình.
"Cho nên... ông
có chuyện gì thì ra đi. Còn không, nói không chừng nhịn không được sẽ... giết
ông đó ~!"
Cool~~~ Yuuchan thực cool quá ~~~ êu chết mất <3 <3
ReplyDeleteCool~~~ Yuuchan thực cool quá ~~~ êu chết mất <3 <3
ReplyDelete