Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
và như đã nói từ hôm 2014.02.14 ww bạn đã nói từ h đến CN có mmt bạn sẽ ăn mừng =]]
quà sinh nhật của Yuuchan tặng Nyan từ năm ngoái đến giờ mới được công bố www
hoa thì nó như thế nài :v
bạn đang phởn lắm nha wwwwww
bạn đặc biệt thích mấy cái cmt của các bạn ship ww ví dụ như mấy cái ở dưới ww còn muốn thêm thì vào link đọc www
- Vật này không có tình cảm tuyệt đối sẽ không tặng
- Tui nói lại nhé!!! Người bình thường tuyệt đối sẽ ko tặng những thứ như thế này.
- Nói cái này là bạn tốt hay bạn thân tặng nhau ai tin chứ! Yuuchan là yêu mới làm thế, Kojima-san, mau theo Yuuchan đi
-------
~ Chương bốn ~
Hai thiếu nữ rất
nhanh đã nằm trên sàn nhà lạnh băng, hết sức chân thành mà nhìn nhau.
Yuko thoáng nhìn
trên người Haruna có hay dấu hôn không, nếu có thì có ở chỗ sâu hay cạn, tay có
vệt hồng, cảm giác như cái gì đó trói lại.
Yuko không cần đến nửa
giây suy nghĩ, Haruna cứ như vậy từ trên người Yuko hôn xuống, từ cổ đến rốn, từ
bắp chân đến bẹn đùi, tất cả đều không ngoại lệ. Haruna thỉnh thoảng dùng đầu
lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, lại làm cho Yuko khẽ run lên.
Ngón tay mảnh khảnh
khẽ chạm vào bộ ngực Yuko, không có chút quy luật nào cứ xoa nắn lấy, Yuko đành
phải chịu đau nắm lấy dra giường.
Haruna lúc này tựu
như dã thú động dục... cực kì mạnh bạo mà làm chuyện đó.
"Haru...
Haruna?" Nhẹ giọng kêu tên người kia, hi vọng nàng có thể thanh tỉnh một
tí, bất quá dường như không có chút tác
dụng nào.
"Gọi tôi là
Nyan nyan." Chẳng những không dừng lại, lại là càng làm càng tiến đến nơi
tư mật của Yuko.
"...?! Vì... vì
cái gì Haruna biết!" Cùng hạ nhân nghênh đón kích thích lúc này người khiếp
sợ chính là Haruna, gọi tên có chút kì cục, cái kia rõ ràng là làm cho đối
phương có lí do sử dụng cái nickname đặt cho mình.
"Cô cơ hồ mỗi
ngày ngủ say đều là gọi cái tên đó... Chẳng lẽ không phải gọi tôi sao?" Xấu
tính dùng hai ngón tay nhẹ nhàng ma sát hạt đậu hồng, chỉ là thoáng qua nhưng đều
làm Yuko dưới thân thở gấp liên tục.
Bởi vì vẫn còn say
rượu nên dù là đôi má có hồng lên nữa thì dưới ánh đèn yếu ớt cũng không thể thấy
được, khách quan mà nói toàn thân Yuko tựa ngày càng hồng thì chỉ làm người
khác thêm đam mê.
"Nyan... Nyan
nyan! Dừng lại! Xin cậu đấy... Xin cậu dừng tay..."
Thanh âm dứt quãng
thậm chí còn có một chút khóc nức nở, bình thường hẳn là sẽ rất có tác dụng
nhưng lúc này hoàn toàn phản tác dụng. Haruna bộ dáng tươi cười xuất hiện, cúi
đầu sang một bên ngậm lấy hạt đậu hồng đã cương cứng, một ngón tay không hề báo
bước xâm nhập vào cơ thể Yuko.
"Không... không
được! Nyan nyan... Nhanh... mau dừng tay!"
Kích thích khác thường
không ngừng kích thích não bộ của Yuko, lúc này thập phần yếu ớt, cứ như vậy
làm cho thần kinh có chút chậm chạp, bất tri bất giác Haruna lại đưa thêm một ngón tay tiến vào, vận động với
tần suất càng lúc càng nhanh, Yuko cũng vô ý vô thức đưa eo theo động tác của
Haruna.
Thẳng đụng đến tầng
tự nhiên kia, Haruna cuối cùng mới ngừng lại.
"Nyan
nyan..." Thái dương Yuko lấm tấm mồ hôi, thở hổn hên nhẹ người gọi tên người
kia.
Nàng cho rằng như vậy
có thể đã là xong.
"... thực xin lỗi...
Yuuchan."
Yuko đến cuối cùng
không nghe rõ là Haruna nói gì, còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy thân dưới lại
bắt đầu chuyển động, xuyên qua lớp màn mỏng đó, tiếp tục vào sâu hơn. Yuko chỉ
cảm thấy đau quá... đưa tay lên quàng qua vai Haruna, cứ thế ở trên da thịt trắng
nõn của người kia lưu lại những vết cào.
Haruna rất nhanh đưa
Yuko đến cực điểm, trán đầy mồ hôi, kiệt sức, hơi thở gấp gáp.
Đáng tiếc Haruna tựa
hồ cũng không muốn cho nàng nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Càng về sau, Yuko chỉ
cảm thấy eo đau quá, chân đau quá, toàn thân đều rất đau... Sau đó Haruna lại đột
nhiên nằm sấp trên người mình rồi ngủ đi mất, chỉ còn lại ba ngón tay trong
thân thể Yuko.
Yuko thử chuyển động
thân thể, theo cột sống truyền đến cảm giác đau nhức lan đến toàn thân.
Haruna tựa hồ là gặp
ác mộng, lông mày nhíu lại, cầm lấy góc áo của Yuko.
"Xin... Cầu xin
ông... Buông tha ba ba... Tôi... cầu xin ông..."
Trong lúc mơ hồ tựa
nghe Haruna đứt quãng nói gì đó, Yuko nghe được chỉ nhẹ nhàng thở ra, đem
Haruna ôm vào trong lòng, khẽ vuốt phía sau lưng nàng.
Mãi đến chạng vạng tối
Yuko cũng không thể ngủ, Haruna sau khi đứng dậy cúi đầu xin lỗi, lại thay quần
áo khác rồi đỏ mặt chạy ra ngoài.
Yuko sau lại làm một
li mì khác, lần này cũng không có ai quấy rầy nàng.
Đi ra ngoài lúc lâu
lại thấy tiểu thư chủ nhà, bình thường có gặp cũng hay lên tiếng bắt chuyện.
"Đúng là tuổi
trẻ ah~! Phải biết tiết chế ah~" Chủ nhà tên Shinoda tiểu thư nhìn Yuko có
chút lảo đảo tản bộ thoáng nở nụ cười, ánh mắt cũng vì thế mà trở nên mập mờ mà
bắt đầu... "Nguyên lại không nghĩ Nyaro lại lợi hại như vậy ah! Trước kia
thế nào cũng không nghĩ em ấy lại có tinh lực như thế?"
Tiểu thư chủ nhà
chính là có tính trêu người khác, Yuko xấu hổ gãi gãi đầu.
"Tiểu thư chủ
nhà! loli của cô lại chạy đi rồi à!"
Bên cạnh có vị đại
thúc cười cười nhắc nhở Shinoda, nàng lại quay đầu lại xem xét, một tiểu loli
đang vác bọc đi, cứ nhắm hướng đường mà lẩn...
"Oh! Bé con
không được chạy loạn à! Ra ngoài có rất nhiều người xấu ah bé trở lại đây cho
chị ah ah ah ah!"
Tiểu thư chủ nhà
dùng tốc độ nước rút đuổi theo nhưng lại bị hòn đá cản đường làm ngã.
Rõ ràng chị ta mới
là người nguy hiểm nhất ah... Yuko nhìn xem tiểu thư chủ nhà ly khai, chạy mất dáng chỉ còn
bóng lưng, sau đó tiếp tục lảo đảo hướng phía trước mà đi.
Đến nơi làm việc thì
cũng có hơi khác biệt, nhìn vào phía trong tiệm vừa vặn đúng lúc đối diện với
ánh mắt của Haruna. Yuko nở nụ cười, ngây ngốc vẫy vẫy tay, Haruna dường như đỏ
mặt, quay người chạy về.
Yuko gãi gãi đầu, đưa
tay ra cúi xuống rờ rờ chân.
Kì thật Yuko cũng
không có trách Haruna, vốn quan hệ của hai người trong đó cũng chỉ là không nói
rõ ràng với nhau, Yuko cũng không có cách nào nói ra, cũng không thể cho Haruna
điều hứa hẹn gì.
Nói cho cùng vẫn là
không đủ thành ý.
Oshima Yuko nói, mọi
chuyện nàng làm đều là hết thảy cam tâm
tình nguyện. Lúc ban đầu không có Haruna tiến đến bước cuối cùng chỉ là trong
lòng mình luôn có một chút bất an; hiện tại loại cảm giác bất an đó tựa hồ theo
khoảnh khắc Haruna cúi đầu xin lỗi mà biến mất, ít nhất có thể đối với Yuko tự
mình khẳng định, Haruna đối với mình tuyệt đối là có cảm giác đó.
Vừa thấy đã yêu cũng
tốt, lâu ngày sinh tình cũng tốt, Oshima Yuko âu cũng là đang có được một chút
lợi thế.
Chuyện kế tiếp cần
làm, chính là chờ đợi.
Không phải vội, dù sao thì Yuko gì cũng không có nhưng thời gian thì rất nhiều.
No comments:
Post a Comment