Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Wednesday, February 19, 2014

[Fanfic - Edit] You will never know how much I love you (Chương 5)

Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼
Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v 
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me



~ Chương năm ~


Trước đó vài ngày có một trận mưa trút xuống, không tính là lớn nhưng cũng đã đem đến hàn khí mùa thu.

Yuko hiện tại đang đẩy xe đi mua sắm, Haruna đang đi phía sau, trên cổ nàng đeo một cái túi quân đội màu xanh, thỉnh thoảng theo gian đồ mà tùy tiện cầm vài thứ ném vào xe mua sắm.

Hai người khó có được ngày nghỉ cùng nhau, Yuko đề nghị bữa tối nấu lẩu, vì vậy hai người cùng nhau đi quanh siêu thị dạo chơi.

Haruna tựa hồ cũng bắt đầu quên đi mục đích ban đầu, vừa nhìn thấy cửa hàng quần áo là chân bất giác bước vào. Yuko cũng hành động tùy ý theo nàng, sau một hồi mua sắm điên cuồng, trên người Yuko không thiếu chiếc túi của một nhãn hiệu nào.

Sau đó lúc hai người rời đi mới đột nhiên nhớ đến cái nồi lẩu, thế là lại tất bật chạy trở lại siêu thị.

Haruna làm một phát ném cả đống rau vào xe đẩy, Yuko cười nàng ăn như vậy sớm muộn gì cũng biến thành thỏ cho xem.

Haruna hừ một tiếng quay đầu lại, cầm ra một phần thịt bò, hướng Yuko nói vậy nếu tớ ăn cho mập lên cậu có nuôi không?

Yuko nhanh chóng chạy ra ngăn Haruna trả lại phần thịt.

Ân... tớ nuôi.

Nói nửa đùa nửa thật, Yuko vuốt mũi cười cười.

Haruna tựa hồ không ngờ rằng Yuko có thể nói như vậy, có chút bối rối lại xoay người đùa, động tác cứng ngắt bước tiến về phía trước.

Tuy là nhìn không thấy biểu lộ của Haruna, nhưng Yuko lại có thể nhìn thấy đôi tai lớn kia đang ửng hồng lên, tâm tình thoáng cái cảm thấy thật tốt.

"Nyan nyan ~ bộ dáng tức giận cũng thật đáng yêu!" Chủ động chạy tới ôm, Yuko đem chóp mũi chạm vào lưng Haruna nhẹ nhàng ma sát.

Ngửi thấy được mùi hương trên người mình đồng dạng với mùi dầu gội đầu hương chanh.

"... biến thái..."

Không làm gì, Haruna chỉ cứ thế mà lôi Yuko đi về phía trước hai bước, sau đó Yuko cười lớn buông tay ra quay đầu lại đẩy xe mua sắm.

Hai người đi mua sắm một đống đồ, Yuko đều vác hết thảy các túi quần áo, Haruna chỉ ôm hai túi rau, cười tủm tỉm nhìn Yuko.

Yuko nhao nhao là muốn nắm lấy tay, Haruna lần này cũng không có trốn tránh, ngược lại là còn đan tay hai người lại với nhau.

Ánh hoàng hôn về chiều chiếu vào hai thân ảnh, trên mặt đất kéo ra một vệt bóng thật là dài.

Haruna trộm liếc Yuko đang cười ngây ngô, không khí trên đường gọi là một hương vị hạnh phúc, muốn thò tay chọt chọt cái má lúm kia, sau đó thì Haruna thực sự cũng làm như vậy.

"Ân...?" Yuko nghi hoặc ngẩng đầu.

"Không có việc gì... Chúng ta về nhà a."

Haruna cười, tâm tình rất là tốt.

Nồi lẩu sôi lên nguyên liệu theo đó mà lăn lộn cùng một chỗ, dĩa rau cũng được cho vào nồi phát ra những tiếng vang.

Yuko quay đầu nhìn Haruna, không dùng ánh mắt e dè vụng trộm dò xét.

Nguyên lai vì có nồi lẩu nên độ ấm trong phòng cũng chênh lệch đôi chút, Haruna đem tất cả tóc vén về một bên rồi dùng dây cột lại, tùy ý khoác một cái áo trên người, trên cái cổ thon dài xuất hiện rất nhiều những giọt mồ hôi, theo xương quai xanh chảy đến áo vải bên trong.

Yuko gặp một miếng thịt nhưng mắt thì vẫn không ly khai khỏi người Haruna.

"Ah! Nóng quá!" Đem miếng thịt vừa lấy từ nồi nước nóng ra đưa thẳng vào miệng, một giây sau đã nghe Yuko kêu lên, hướng mặt đất mà ăn vạ, "Oa Oa oa! nóng quá trời quá đất..."

"Baka..." Haruna liếc qua thấy Yuko đang lăn qua lặn lại trên mặt đất, cau mày rót một li nước đến trước mặt Yuko. "Ăn gì cũng phải để ý một chút chứ..."

Yuko nhận li nước, mặt mũi nước mắt tùm lum.

Ngoài cửa đợt nhiên bắt đầu rơi những giọt mưa tí tách, Hắc miêu nhẹ nhàng linh hoạt nhảy đến cửa sổ, liếm láp bộ lông bị ướt nhẹp.

Haruna đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là người nhà gọi tới.

"... Vâng, con đã biết..." Một hồi Yuko không nghe tiếng trả lời, Haruna xoay người hít hít cái mũi, "Mẹ... mẹ không cần lo... tiền con sẽ nghĩ biện pháp... Dạ... Mẹ chăm sóc ba nhé... Vâng... Hẹn gặp lại..."

Cúp điện thoại, Haruna cuộn mình thở dài, cầm di dộng có chút phát run.

"Haru... Haruna?" Yuko cẩn thận từng li từng tí bụm cái miệng vẫn đang còn đau, đến bên đùi Haruna chọt chọt.

"Yuuchan..." Haruna rầu rĩ gọi tên nàng. "Vì cái gì... lại có thể như vậy chứ..."

Yuko trầm mặc, đưa tay lên chạm vào má Haruna, thoáng cái nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, lạnh cóng chạm vào tay Yuko.

Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Yuko vẫn là trong vài lời nói ban nãy cũng đã hiểu được gì đó. Hơn nữa... Nyan nyan như vậy... Còn là lần đầu tiên chứng kiến... Thật sự rất là đau lòng.

"Về sau... Không thể mua quần áo đẹp..."

Haruna nắm được tay Yuko, xoa xoa nắn nắn, thanh âm có chút run rẩy.

Ah... Quả nhiên là vấn đề tiền ah.

Yuko thở dài, nhẹ nhàng rút tay ra, nhìn thoáng qua dưới hàng lông mi Haruna cắn môi biểu lộ ủy khuất, đứng dậy; tiến đến tủ chén lấy ra một cái hộp, ôm đến trước mặt Haruna.

"Nha, tớ tuy không hiểu chuyện của Haruna lắm... Thời điểm này cũng không giúp đỡ được gì..." Yuko nhún vai mở cái hộp ra, đổ ra bên chân Haruna, "Tại đây, là tiền boa bình thường Haruna cho tớ, tớ một chút cũng không đụng đến, hơn nữa cũng là chính mình tích lũy một chút tiền... Đại khải là cỡ 1 triệu ah, Haruna trước tiên có thể cầm lấy dùng... Tớ biết rõ bao nhiêu đây không đủ nhiều..."

Haruna kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Yuko bộ dáng đang ngây thơ cười, nhìn lại trong hộp thì thấy tiền được cột thành từng cuộn khá nhiều, che miệng cuống quýt quơ tay từ chối.

"Yuuchan... tớ... tớ không thể..."

"Haruna nghe này, cái này đều là tớ tự nguyện, không phải Haruna nói không là tớ từ bỏ." Yuko nhẹ nhàng cầm tay Haruna đong đưa, ánh mắt kiên định, "Cảm giác, cảm thấy nếu như bây giờ không nói sớm sẽ không có cơ hội nào nữa ~ ... tớ thích cậu, Haruna, từ lần đầu tiên gặp đã bắt đầu thích cậu rồi... Tuy nhiên về sau, tớ biết rõ người như tớ đại khái không có tư cách cùng cậu ở một chỗ... tớ không biết tớ đến cùng có thể vì cậu trả giá như thế nào... Bất quá tớ còn có thể làm nhiều việc... Ít nhất chỗ này chính là cả gia sản của tớ."

Yuko nở nụ cười, nhẹ nhàng vân vê trong lòng bàn tay Haruna, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay.

"Ít nhất, từ hôm nay trở đi... Oshima Yuko tớ, vì cậu mà tồn tại."







2 comments:

  1. Ân tui là bị Yuuchan làm cho cảm động ah~~ T^T Tui khóc luôn r T^T

    ReplyDelete
  2. Ân tui là bị Yuuchan làm cho cảm động ah~~ T^T Tui khóc luôn r T^T

    ReplyDelete