Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Friday, February 14, 2014

[Fanfic - Edit] You will never know how much I love you (Chương 2)

Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼
Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v 
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me


~ Chương hai ~ 


Kojima Haruna sinh hoạt cũng không có như người ngoài suy nghĩ. Tuy nói là đệ nhất mĩ nhân trong tiệm, thế nhưng số tiền kiếm được còn phải chi rất nhiều.

Mỗi lần có tiền thì cơ hồ phải chia cho tú bà một nửa, Kojima xác thực gọi là "bà già đó, đối với tôi rõ là hung ác." Còn mấy tên khách nhân thì một chút cũng không hề keo kiệt.

Lại nói đến tiền, phần lớn là gửi về cho ba m, một phần dùng để phụ tiền công ty phụ thân bị phá sản, một mặt khác là muốn cho ba m tiền để an hưởng tuổi già.

Cho nên, tính lại thì số tiền Kojima dùng cho bản thân cũng không thua kém tiền lương + tiền boa của Yuko là bao nhiêu.

Tìm tới Yuko âu cũng là có nguyên nhân.

Tiền thuê nhà trọ thì mỗi ngày một tăng, cứ tăng mãi thì chịu gì cho nổi nên Kojima có chút lực bức tòng tâm, hơn nữa tiền điện, tiền nước phụ phí cũng đều là tiền, cho nên Kojima cân nhắc có nên chuyển đi hay không.

Tại Tokyo, tiền thuê nhà rẻ nhất đúng là không nơi nào qua được cái khu gọi là "xóm nghèo Tokyo", vừa vặn chủ thuê nhà khu này lại là Shinoda, bạn thân thời đại học, cũng tựu ôm đồ qua tìm thử.

Đáng tiếc giá cả rẻ nên người ta thuê hết cả rồi, làm Kojima có chút khó chịu, Shinoda cũng chỉ đành dùng ánh mắt có lỗi nhìn Haruna.

Ôm hi vọng cuối cùng lật danh sách người thuê phòng, hi vọng tìm được chỗ mà Shinoda không để ý, lại cũng không ngờ là có thể thấy cái tên quen thuộc kia.

Oshima Yuko, người giữ cửa cho tửu điếm luôn cười ngây ngốc như một đứa trẻ không hơn không kém, rất dễ thương. Tựa hồ rất thích nữ nhân có dáng vóc đẹp, chỉ dùng ánh mắt mà thưởng thức.

Ấn tượng về đứa trẻ không cao bao nhiêu nhưng luôn nhìn chằm chằm vào mình rồi ngẩn người, Kojima đã nhận ra một tia tình cảm vi diệu (tế nhị)đến cửa căn phòng 301 của tòa nhà K.

Tên ng kia nhìn thấy Kojima, cảm giác là người kia có hơi bị sốc một tí nhưng bất quá cũng để cho Kojima ở lại.

Oshima đúng là người tốt.

Ngay lúc đó, Kojima chính là muốn như vậy.

Hảo hảo ngồi xuống, nói sơ qua nguyên nhân tại sao mình lại ở tại đây. Về phần sự thật đến cùng là như thế... Đối với tình huống hiện tại thật sự không phải là điều trọng yếu, mấu chốt lúc này chính là Kojima cứ như vậy mà được ở lại rồi.

Yuko đem cái giường duy nhất nhường lại cho Kojima, sợ nàng nằm không sẽ đau lưng nên khá tốt bụng trải thêm 2 lớp nệm lên đó, Kojima có chút cảm động, ngoài cảm động ra thì còn gọi Yuko có thể thuận tiện nhờ nàng đem hành lí chng chất vào góc tường.

Không một tia oán hận, Yuko tự nguyện giúp Kojima sửa sang đồ đạc, giúp nàng xếp giá quần áo, cẩn thận từng li tứng tí đem quần áo xa xỉ trong vali treo vào đó; còn cố ý sang hàng xóm mượn công cụ sửa máy nước nóng.

Đợi Yuko xong mọi việc thì bát mì đã mềm nhũn rồi, máy tính thì cũng "ngủ" luôn rồi.

Ăn đại hai ba đũa cũng hết bát mì, lại cố ý gọi điện thoại mua đồ ăn nhanh, giao hàng thật đúng lúc, vừa để đồ ăn lên bàn, Kojima vừa vặn từ phòng tắm bước ra.

Yuko nhìn bộ dáng Kojima vừa tắm rửa có vẻ rất khoan khoái, vô ý cứ nhìn chăm chăm.

Kojima liếc nhìn nơi chứa đầy li (mì) rỗng, không có lấy một cái chén, có chút nhíu mày.

Đều nói ăn như thế sẽ không đầy đủ chất dinh dưỡng, khó trách sao chỉ nhỏ như hạt đậu như thế.

"Oshima-san, đã ăn rồi sao?" Không ngại ánh mắt Yuko, ngồi đến bên bàn, quay đầu lại nhìn vào mắt Yuko.

"Ah... Ân..." Mở to mắt chớp chớp rồi Kojima cầm lấy đôi đũa, Yuko lơ đãng gật đầu.

"Kojima-san thật là hiếu thuận ~ còn có thể gửi tiền về cho bama." vô thức phát ra lời nói như vậy.

"... cứ xem như thế đi." Đối với việc nhà mình Kojima cũng thật không muốn nói ra quá nhiều, cũng không né tránh ánh mắt si mê của Yuko.

Hiện tại Kojima hoàn toàn có thể khẳng định, Oshima này nhất định với mình rất là hứng thú đây.

Yuko gặp bộ dạng tựa có phần hào hứng của Kojima, cũng không hề truy vấn, một bên liên thuyên một hồi, vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Kojima, chỉ cần nhìn Kojima có vẻ không vui nàng lập tức sẽ câm miệng.

Ăn cơm vô cùng bình thản, Yuko dọn bàn xong đem rác đi vứt.

"Oshima-san... cũng nên đi tắm đi a." Làm đủ việc nãy giờ, tựa hồ mồ hồi cũng ướt cả thân rồi.

"Ah... tôi biết rồi! Hiện tại cũng đang tính đi đây." Quần áo ở nhà là đồng phục thể thao, chỉ cần ướt một tí là đã dính hết vào người, cùng với bộ dáng tuy không được cao nhưng không liên quan đên việc xôi thịt có đủ hay không, rõ ràng là xôi rất lớn ah, Kojima cứ như thế mà thưởng thức.

Yuko chạy vào phòng tắm, rất nhanh đã nghe tiếng nước "ào ào"

Kojima hơi nghiền ngẫm nhìn về phía phòng tắm, trực giác nói cho nàng biết đối với người này ngoài ý muốn có chút ngây thơ, tựa hồ còn có chút hứng thú.

Không có việc gì làm, cũng không muốn đi ngủ, Kojima tùy ý cầm lấy đại một cuốn tạp chí. Tùy tiện nhìn xung quanh, vì cơ bản là nàng cũng không thể nào hiểu được mấy cuốn tạp chí tài chính này.

Cửa phòng tắm rất nhanh được mở ra, tiểu gia chủ dùng khăn mặt lau tóc, ăn mặc rộng thùng thình từ bên trong đi ra, y như đại thúc miệng uống một li trà đá rồi khà một cái. Tâm tình rất tốt phát ra tiếng từ tấm chăn dưới đất.

Kojima đột nhiên nổi tâm muốn nghịch một chút, đi đến bên người Yuko, từ trên cao nhìn xuống, đợi đối phương quay lại cũng là lúc chính mình cuối xuống khơi gợi cằm Yuko.

"Are... Oshima-san, là thích tôi phải không?" Đây không phải câu hỏi, mà là thập phần khẳng định, ngón tay Kojima cứ ma sát cằm Yuko, tay nhàn rỗi còn lại thì đang ở tại tấm lưng mảnh khảnh của Yuko, đem đầu tiến đến bên tai đối phương, thật giống như dù nàng không trả lời cũng đã biết câu trả lời. "Đã như vậy thì... trong thời gian tôi ở lại đây... dùng thân thể để làm tiền nhà nhé... được không?"

Kojima có thể tinh tường nghe được nơi yết hầu của Yuko nuốt xuống âm thanh nghẹn ngào, cười trộm một cái rồi đem Yuko lên giường.

"Kojima-san! Tôi..."

Nói còn chưa dứt lời thì đã bị đôi môi chặn lên, dây buộc bên hông cũng bị đối phương một tay cởi bỏ, có chút lạnh... Trước khi não kịp làm gì thì Yuko vẫn là đem những lời kia nuốt trở lại bụng.

Kế tiếp đến cùng là xảy ra chuyện gì, Yuko một chút cũng không muốn nhớ lại.

Đây cũng không phải là "dùng thân thể của cô" sao?!


No comments:

Post a Comment