Tựa: You will never know how much I love you
Tác giả: draco狼Couple: KojiYuu, một tí Atsumina
Thể loại: đọc rồi mới biết :v cung bậc khắp fic :v
Tình trạng raw: Trường Thiên [20 chương] - Hoàn.
Tình trạng Edit: Cứ từ từ :v
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Me
hôm nay daebak (´*-∀-)♡(бвб*) Nyan nyan dere dere
KojiYuu in love (´*-∀-)♡(бвб*)
~ Chương chín ~
Trời cao gần đây dường như không muốn mọi
người an nhàn mà sinh hoạt, cho nên cứ tựu phái người đi làm chuyện trêu mệnh
người khác, tại nơi người ta đều cho là mình tìm được hạnh phúc thì đúng lúc đó
lại hung hăng cho người ta có biến, đủ mọi chuyện kinh hỉ (vui buồn). Chính là
muốn lấy vận mệnh của người khác ra đùa giỡn xong trong lòng lại thầm vỗ tay
khi thấy chuyện vui chuyện buồn khắp thế gian.
Câu chuyện đầy mùi thuốc súng của baba
và con gái, Haruna cũng không có nghe hết.
Yuko đem Haruna phó thác cho Takahashi
quản gia khi đến thư phòng đưa trà, đại quản gia lại mang Haruna đến phòng tiếp
khách, lại còn lấy ra rất nhiều sơn hào hảo vị để chiêu đãi.
Haruna chỉ cảm thấy khi rời cái căn
phòng đó, áp lực kinh hồn bạt vía trong tim mới từ từ tản ra, sau đó không hiểu
sao lại có cảm giác bối rối.
Cùng Takahashi quản gia nói duyện
Haruna rất nhanh hiểu được thân phận thật sự
—— Tập đoàn Oshima chỉ có duy nhất một người thừa kế, đồng thời cũng là
tập đoàn Mafia có tiếng với danh nghĩa Shoushu (Thiếu Chủ 少主).
Đối với tập đoàn Oshima, dù là quan tâm
hay không thì Haruna cũng có nghe qua, đại khái chính là một công ty hùng mạnh
cả hai phía Hắc Bạch, nghe nói tại dinh thự cùng công ty lúc nào cũng có cảnh
sát... Một câu là nói thì, chính là một tập đoàn rất lợi hại, lợi hại đến nỗi
Haruna không biết dùng từ gì để có thể miêu tả.
Nguyên lai Yuko là người lợi hại như vậy
ah... Thế nhưng mà... vì cái gì...
"Đại tiểu thư bỏ đi cũng là có
nguyên nhân cả đấy." Takahashi quản gia thoáng cái đã đọc được tâm sự của
Haruna, cười rót cho nàng ly hồng trà, "Dù sao, chuyện ra như vậy... dựa
vào tính tình của tiểu thư, chỉ là đã đi cho khuất mắt lão gia."
"Ah... cảm ơn ạ." Haruna cảm
ơn mỉm cười nhận chén trà, thổi thổi hai cái, nhẹ nhàng nhấp 1 ngụm, "Chuyện
kia... xin hỏi chuyện Yuuchan... à ý là cháu có liên quan đến mama Yuko là sao ạ?"
Takahashi nghe Haruna nói thế đột nhiên
dừng tay, xoay người lại nhìn Haruna, đáy mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
"Là đại tiểu thư nói với cô
sao?"
"Không... không phải, vừa rồi tại
thư phòng... có nghe được một chút... bề ngoài mama con cùng cô gái này có bộ dạng
giống nhau đây này." Haruna dùng ngón tay vuốt qua những hoa văn trên ly
trà, nhìn ánh mắt của Takahashi, "Ano... có thể nói cho cháu biết không? Đến
cùng là chuyện gì...?"
Takahashi nhíu mày chặc lưỡi trầm tư một
hồi, thở dài, đem ấm trà để lại trên bàn, tháo hai cái bao tay màu trắng ra.
"Kojima tiểu thư... thứ lỗi tôi mạo
muội hỏi một câu, cô là thật lòng yêu đại tiểu thư nhà chúng tôi sao?"
"Ah!" Bị Takahashi chuyện này
hỏi chuyện kia thoáng cái ngẩn cả người, trước mắt Haruna chính là hình ảnh một
Yuko cười rất ngây ngô sáng lạn.
Chẳng hiểu sao lại nhớ lại lời tỏ tình
buổi tối hôm đó, ánh mắt Yuko tràn đầy kiên định cùng dũng khí và tràn đầy ý
nghĩ yêu thương, đủ để chính mình rung động, ôm lấy cánh tay của mình, dù không
rộng lớn nhưng lại rất ôn nhu.
Rõ ràng chính là đứa nhóc tính khí bốc
đồng, nhưng cũng có lúc ôn nhu để người ta muốn khóc.
Không thích nàng cùng đám xú nam nhân
kia ở cùng một chỗ, không được gặp mặt hội sẽ cảm thấy có chút tịch mịch, lại
là cho dù chỉ là thấy tiếng thôi cũng cảm thấy rất an tâm rồi... Sau đó cứ
như vậy không thể rời xa nhau.
Như
vậy... có thể xem là yêu không?
"Có lẽ có chút thất lễ... nhưng
đáp án của tiểu thư quả thực rất trọng yếu." Takahashi đứng thẳng nói,
Haruna có thể cảm nhận được trong giọng nói để lộ ra một tia lo lắng, "Nói
như thế nào nhỉ... tôi coi như là theo đại tiểu thư từ nhỏ đến lúc trưởng
thành, đại tiểu thư cùng con gái tôi cùng tuổi, cũng khó tránh tôi có chút lo lắng
cho cô ấy như một người cha... Lão gia đối với đại tiểu thư tới bây giờ cũng chỉ
có những câu hỏi thăm bình thường, ngoài trừ việc cứ đem những bài học vô cùng
phức tạp cho tiểu thư thì cũng chỉ lo bề bộn việc trong công ty cùng bang hội...
Chính điều này làm cho đại tiểu thư có tính cảnh giác rất cao, cũng rất khó có
người có thể làm tiểu thư mở rộng lòng mình. Mà bây giờ, đại tiểu thư rõ ràng là vì Kojima tiểu thư đã có đến 5 6 lần hướng
lão gia thỏa hiệp, bước chân vào nhà này, chính là như vậy nên có thể thấy được
đại tiểu thư là thật lòng với cô đấy. Nhưng về phía Kojima tiểu thư, nếu như chỉ
là chơi đùa hoặc có mục đích khác... đối với đại tiểu thư, vậy thì xin thất lễ."
Xác thực thì, ngay từ đầu đúng là có
tâm tính chơi đùa... nhưng bây giờ thì không phải...
Haruna có điều suy nghĩ lại cúi đầu xuống
mở điện thoại ra, màn hình chờ chính là ảnh tên ngốc kia đang ngủ, tại đầu giường
co lại có 1 đoạn, lông mày chữ bát (八)
vẫn còn lưu trên mặt, giống như một hài tử bị ủy khuất. Haruna nghe nói chỉ khi
thiếu cảm giác an toàn thì khi ngủ ngay cả trong tư thế cũng muốn tự bảo vệ
mình.
Mỗi lần nhìn thấy Yuko như vậy Haruna
nhìn thấy đều rất đau lòng. Chính mình đi theo tên ngốc này đã có được rất nhiều
ủng hộ và yêu thương, nhưng lại không biết quá khứ của nàng lại như thế, ngoại
trừ trên giường, thì bình thường chỉ cần một cử chỉ cũng có thể làm cho nàng
vui vẻ cả buổi.
Haruna thường nói Yuko yêu quá hóa ngốc,
Yuko mỗi lần như vậy lại trả lời chả phải yêu lấy kẻ ngốc không phải là tên đần
sao? Haruna ngay lúc đó lại hừ một tiếng rồi quay đầu đi, Yuko chớp lấy cơ hội
tựu sẽ ôm và hôn lên đôi tai đang ửng hồng của Haruna.
Ân... chính là yêu a, dù là chính mình
chưa từng yêu nàng nhiều như nàng đối với mình yêu mãnh liệt đến sâu lắng nhưng
tổng lại thì chắc cũng sẽ không kém bao nhiêu mới đúng nhỉ
"Xem ra cô đã biết rõ đáp rồi phải
không Kojima tiểu thư." Takahashi đứng nhìn một hồi lại đột nhiên cúi đầu
xuống nói với Haruna đang mỉm cười, phủi tay một lần rồi lại đeo găng tay trắng
vào. "Vấn đề kia... cô có thể hỏi trực tiếp tiểu thư, cô ấy nhất định sẽ
nói với cô đấy."
"Ân, cháu biết rồi... Và cảm ơn ạ."
"Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là
một lão già hay giúp đỡ những người trẻ tuổi các cô giải quyết những vấn đề mà nghĩ
mãi không thông thôi." Takahashi cười hiền lành vỗ vỗ đầu Haruna, sau đó rất
nhanh thu tay về, lui bước cúi đầu hành lễ, "Thất lễ, đột nhiên chứng kiến
tiểu thư ngộ ra vài điều không nhịn được lại vỗ đầu cô..."
"Ngài... ngài không cần như vậy
đâu!" Haruna vội vàng nâng Takahashi dậy, quơ quơ tay, "Cháu cũng
không chịu được loại lễ nghi này đâu ạ..."
"Haha... tiểu cô nương nếu muốn
vào nhà Oshima thì sẽ còn gặp rất nhiều nhé." Takahashi thoáng thấy Haruna
xấu hổ lại cười trộm một cái, thẳng người đứng lên, "Ah, thiếu chút nữa
thì quên... Lão gia biết các cháu sẽ đến trước đã phân phó bữa tối, nếu Kojima
tiểu thư không chê thì có thể cùng ta đến
nhà ăn."
Bữa tối so với trong tưởng tượng lại
còn muốn xa hoa hơn, tuy nói là mĩ vị, nhưng đối với khẩu vị của Haruna có chút
không hợp.
Yuko cùng phụ thân nói chuyện cũng khá
lâu... cửa thư phòng ngoài việc lâu lâu có người vào châm trà thì không còn ai bước vào.
Sau bữa cơm tối, Haruna bị Takahashi
đưa đến phòng ngủ của Yuko, trong phòng trang hoàng so với trong tưởng tượng
thì mộc mạc hơn nhiều, chỉ là cơ hồ sao có thể có cả cái hồ bơi trong phòng tắm
thế này. Mọi thứ bày biện cũng thập phần giản tiện, rất sạch sẽ, xem ra là dù
không có người cũng luôn được quét dọn.
Nhìn qua cửa sổ thì có thể thấy được một
cây cổ thụ, xung quanh được đào hào có cả dây thừng bảo vệ.
Buổi tối tận 12 giờ hơn Yuko mới mệt mỏi
đẩy cửa phòng đi vào, bước đến bên giường, nhìn qua trên chiếc giường rộng lớn
có một mĩ nhân đang ngủ say, đưa tay xoa gương mặt nàng.
"Công chúa của tớ, ngủ ngon
nhé!"
No comments:
Post a Comment