Tokyo
Kojima Haruna đặt cốc cà phê lên bàn và ngồi xuống ghế. Cô đã không ngủ được vì có quá nhiều việc phải suy nghĩ. Cô cầm tấm ảnh ở trên bàn và chạm một ngón tay vào khuôn mặt của Yuko.
Gần đây, cô đã rất bận rộn, nên đã 2 tháng rồi cô không thể về Utsunomiya. Và cô thật sự rất nhớ Yuko.
"Chào buổi sáng, Haruna!"
Haruna nhìn thấy 2 người đồng nghiệp của mình, Minegishi Minami và Takahashi Minami, đã ngồi vào bàn làm việc của họ.
"Chào buổi sáng Mii-chan, Takamina."
Haruna, Mii-chan và Minami đã làm việc như những nhà báo tại tạp chí đời sống ở Tokyo. Ba người họ đã vào công ty gần như cùng một lúc và nhanh chóng trở thành bạn. Mii-chan có nhiều trò vui. Chẳng bao giờ có cô ấy mà không vui cả. Minami, thì khác, là một người có trách nhiệm, luôn cố gắng giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, không may cho cô ấy, hầu hết mọi chuyện có cô ấy đụng vào đều thất bại, cô cũng luôn là nạn nhân trong những trò đùa của Mii-chan.
“Còn khoảng 10 ngày nữa là đến Giáng Sinh rồi. Tớ rất là phấn khích luôn!” Miichan hào hứng nói.
Minami lắc đầu trong sự phấn khích khi mà Mii-chan bắt đầu hát bài hát Giáng Sinh.
Một lát sau, biên tập viên của họ, Tachibana Hiroshi, đi vào văn phòng và thấy 3 người. “Kojima-san, Takahashi-san, Minegishi-san, 3 cô đến sớm nhỉ.”
“Chào buổi sáng, Tachibana-san!”
“Ah, Kojima-san, tôi có việc cần nói?” Tachibana-san hỏi.
Haruna gật đầu và đi vào văn phòng của ông ấy.
Mii-chan chờ cho đến khi cánh cửa đóng lại trước khi quay qua bên Minami. “Cậu có nghe gì về việc lên chức của Haruna chưa?”
Minami lắc đầu. “Thăng tiến gì?”
“Quản lí cao cấp rất ấn tượng với câu chuyện mới nhất của Haruna về một cặp tình nhân, nên họ đã đề nghị cô ấy một chức vụ cao hơn tại trụ sở ở London.”
“London, ở Anh hả?” Minami hỏi với vẻ mặt bị sốc.
“Cậu biết bao nhiêu London vậy hả?” Mii-chan trừng mắt lên với câu hỏi ngốc xít của Minami. “Tất nhiên, là London ở nước Anh rồi.”
“Wow!” Minami thật sự rất bất ngờ.
“Thế bây giờ cậu có buồn không?”
“Cậu nói gì vậy?”
“Tia nắng của cậu sẽ rời khỏi Tokyo.”
“Tớ… tớ không hiểu… những gì… cậu muốn nói.” Minami lắp bắp.
“Ừ, phải rồi.” Mii-chan liếc xéo. “Cậu không xấu hổ sao? Say nắng với cô gái đã có người yêu.”
“Dừng lại đi! Tớ không say nắng với Paru!” Minami chối, mặt đỏ lên. “Và ngoài ra, như cậu đã nói, cậu ấy đã có bạn gái rồi mà.”
“Tớ chỉ chọc cậu thôi. Cậu dễ tin người quá.”
“Mii-chan, cậu nghĩ Paru sẽ chấp nhận lần thăng tiến này chứ?”
“Rất khó để cậu ấy từ chối cơ hội này. Ý tớ là đây giống như một giấc mơ thành hiện thực vậy.” Mii-chan trả lời. “Điều đáng buồn duy nhất là cơ hội này sẽ làm cho cậu ấy càng xa cách với bạn gái mình hơn nữa.”
Minami gật đầu đồng ý khi Haruna ra khỏi phòng của Tachibana-san và trở về chỗ ngồi của mình. Haruna im lặng, điều đó làm cho 2 cô Minami nhìn nhau khó hiểu.
“Này, Takamina, lấy 1 tách cà phê trước khi bắt đầu công việc nhé!” Mii-chan đề nghị.
“Đồng ý.” Minami nhìn qua Haruna. “Cậu có cần gì không, Paru?”
Haruna lắc đầu. “Tớ ổn mà. Với lại tớ đã có cà phê rồi.”
“Ừ, chúng tớ sẽ trở về ngay.” Minami lấy ví và rời khỏi phòng cùng với Mii-chan.
Haruna nhìn đồng hồ và nhận ra rằng cô vẫn còn một ít thời gian trước khi bắt đầu công việc. Nên cô đã cầm điện thoại và gọi vào một số quen thuộc. Sau vài tiếng chuông, ai đó bắt máy.
“Moshi moshi?”
“Yuu-chan?”
“Nyan Nyan!”
Haruna mỉm cười khi cô nghe thấy giọng nói của bạn gái mình. Cô cảm thấy bình tĩnh khi nghe được giọng của Yuko. “Tớ xin lỗi vì hôm qua đã không gọi cho cậu.”
“Không sao mà! Tớ biết Nyan Nyan rất là bận mà.”
“Oji-chan sao rồi?”
“Vài ngày nay, ông cũng đã ổn hơn rồi.” Yuko dừng lại trước khi nói thêm. “Nyan Nyan, tớ nhớ cậu lắm.”
“Tớ cũng nhớ cậu, Yuu-chan.” Haruna cảm thấy trái tim mình dường như bị thắt lại. “Tớ xin lỗi nhưng tớ không biết là Giáng Sinh này tớ có thể về nhà không nữa.”
“Đừng lo lắng, tớ sẽ chờ cậu mà.” Yuko nhỏ nhẹ nói.
“Cảm ơn cậu, Yuu-chan.” Haruna khẽ ho và quyết định đổi chủ đề. “Vậy, hôm nay cậu sẽ làm gì nào?”
“Hôm nay hả? Hmm, tớ có một cuộc hẹn với nhà cung cấp mới. Họ chuyên về mì ăn liền.”
“Mì ăn liền? Chắc cậu sẽ nếm vài vị nhỉ?”
“Tất nhiên và tớ nghĩ họ có vài loại rất thú vị nên tớ đang chờ xem sẽ thế nào đây.” Sự hăng hái vốn có đã trở lại với giọng nói của Yuko. “Nhưng sau đó, tớ phải dự cuộc họp của những quản lí. Nó sẽ rất là lâââââu luôn. Lần gần đây nhất là nó kéo dài tận 3 tiếng đồng hồ…”
Haruna lại cầm tấm ảnh lên một lần nữa. Cô nhìn vào khuôn mặt của Yuko trên tấm ảnh khi nghe cô ấy nói với một nụ cười trên môi.
Hết ngày thứ 2.
No comments:
Post a Comment