Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Sunday, December 22, 2013

[Fic - Trans] Where The Heart Is (Chap 06)

Ngày thứ 6: 19 tháng 12


Utsunomiya, Tochigi



"Yukirin! Yukirin!"

Yuki cố gắng tìm kiếm người gọi tên mình, và cô nhìn thấy Yuko đang chạy tới chỗ của mình.

"Ngày mai, Haruna sẽ về nhà để mừng Giáng Sinh đó!" Yuko thông báo cho Yukirin với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Tuyệt!" Yuki trả lời, cảm thấy vui cho người bạn thân của mình.

Yuko gật đầu đồng ý. "Cậu ấy đã gọi cho tớ vào tôi hôm qua! Đây sẽ là Giáng Sinh tuyệt nhất từ trước đến giờ!"

Yuki lắc đầu khi nhìn thấy Yuko cứ nhảy nhót trong văn phòng. Cuối cùng thì Yuko cũng ngừng nhảy múa và ngồi xuống bàn làm việc. Cầm tấm ảnh của Haruna và cô ấy lên để ôm sát vào ngực. 

"Jingle bells, jingle bells, jingle all the way..."

Yuko tròn xoe đôi mắt khi bắt đầu hát. "Tớ đã là bạn với cậu từ khi chúng ta còn học mẫu giáo và tớ cũng không biết tại sao tới lúc này tớ vẫn còn bình thường sau chừng đó thời gian."

"Này!" Yuko chu môi.

"Bây giờ thì cậu đã ở đây rồi, nên tớ sẽ đi và đưa trà cho Watanabe-san đây." Yuki nói khi cô cầm một cái hột nhỏ ở trên bàn của mình.

"Oh, ý cậu là cậu ẽ đi gặp Mayuyu!" Yuko nói cùng vơi nụ cười trêu chọc.

"Không nói với cậu nữa." Yuki tặng cho Yuko một cái liếc xéo.

"Cậu đã làm quen với em ấy chưa?" Yuko mặc kệ ánh mắt của Yuki và tiếp tục chọc.

Lúc đó, Atsuko bước vào văn phòng và cầm theo một chiếc hộp nhỏ. "Ai hẹn hò với ai?"

"Acchan!" Yuko bước tới chỗ Atsuko và ôm một cách hạnh phúc. "Cậu tới có việc gì vậy?"

"Tớ đã mua cho hai cậu vài cái bánh." Atsuko bước đến bàn của Yuko và để cái hộp xuống. "Mà hai cậu đang nói chuyện gì vậy?"

"Yukirin sẽ đi gặp Mayuyu."

"Không, không có!" Yuki phản đối. "Tớ chỉ đem trà đến cho Watanabe-san thôi."

Atsuko lấy vài cái dĩa và mở hộp bánh ra. "Có vẻ là tớ đã mua hơi nhiều bánh, nên nếu cậu muốn, cậu có thể đem đến cho Watanabe-san và Mayuyu."

"Cậu cũng vậy hả, Acchan!"

Atsuko cười khi ngồi xuống ghế dài trong văn phòng và bắt đầu ăn bánh.

Yuki cũng lấy một hộp nhựa và chọn hai miếng bánh để bỏ vào khi Yuko đã ngồi trên bàn cùng với cái bánh trên tay.

"Oh yeah, Yuko-chan, tớ để hợp đồng với Takada Distributions trên bàn cậu đó." Yuki nói khi lấy áo khoác. "Chúng ta có thể có giá thấp hơn thị trường 70 yên."

"Thật hả?" Yuko nói một cách ngạc nhiên. "Wow Yuki, cậu làm tớ ngạc nhiên đó! Khi tớ nói chuyện với Takada, ông ấy thậm chí còn không chịu giảm lấy 1 yên!"

"Tớ chỉ nói chạm vào những vấn đến quan trọng, nên tớ nghĩ ông ấy đã bị thuyết phục."

"Hay là cậu thực sự là Black." Yuko cười đểu; đụng chạm đến nickname khác của Yuki.

"Cậu ấy vốn là Black mà." Atsuko hùa theo, với ánh mắt ranh mãnh.

Yuki thở dài thất vọng và nhanh chóng lấy túi xách của mình. "Kệ hai cậu, tớ đi gặp Watanabe-san đây."

"Wow, cậu không thể chờ để gặp Mayuyu được nữa sao!" Yuko nhìn Atsuko và hai người họ bắt đầu cười.

"Tớ nên xử hai cậu như thế nào đây chứ? Dù sao thì, tớ sẽ về sớm đó." Yuki nói khi bước ra khỏi phòng. "Và nhớ để phần cho tớ nữa đó!"

"Tội nghiệp Yukirin." Atsuko nói khi ăn xong phần bánh của mình.

"Còn cậu thì sao, Acchan?" Yuko chuyển sự chú ý về phía Atsuko. "Có tìm được ai đó đặc biệt không?"

"Tớ hả? Ôi vô vọng." Atsuko lắc đầu. "Tại cậu và Yukirin đã làm cho tớ có một tiêu chuẩn xa vời."

"Ý gì thế?"

"Tớ muốn có ai đó có thể chăm sóc tớ như Yukirin và ai đó có thể làm cho tớ cười giống như cậu." Atsuko giải thích. "Đấy, chắc tớ sẽ cô đơn mất thôi."

Yuko cười. "Sao mà biết được chứ Acchan. Lỡ đâu ngoài kia có ai đó như cậu nói thì sao."

"Ừ thì, nếu cậu biết có ai đó giống như vậy, thì hãy cho tớ biết nhé."

"Tất nhiên rồi." Yuko nói và khuôn mặt bỗng nhiên sáng rỡ. "À quên báo với cậu, Haruna sẽ về đây để mừng Giáng Sinh cùng với hai đồng nghiệp của cậu ấy đó."

"Thật hả? Khi nào?" Atsuko hỏi.

"Ngày mai." Yuko trả lời. "Trước đây họ chỉ có 2 ngày để nghỉ lễ Giáng Sinh, nhưng vừa rồi họ nói sẽ có một kì nghỉ dài, nên họ đã quyết định về Utsunomiya vài ngày."

"Họ sẽ ở nhà của cậu à?"

"Xui cái, là không." Yuko lắc đầu. "Họ nói sẽ ở tại khách sạn. Tớ đã nói với Nyan Nyan là họ có thể ở nhà tớ, nhưng cô ấy nói có cả 2 người đồng nghiệp nữa, và cậu ấy cũng không muốn làm phiền Jiji. Tớ đã nói với cậu ấy là không sao nhưng cậu ấy vẫn từ chối."

Yuko ngập ngừng trước khi nói thêm. "Mà nghe kiểu giống như là cậu ấy không muốn ở nhà tớ ấy."

"Hmm, ý cậu là sao?" Atsuko hỏi, có vẻ khó hiểu.

Yuko lắc đầu. "Ah, thôi, kệ đi."

"Tùy cậu." Atsuko vẫn còn khó hiểu với những lời nói của Yuko, nhưng vẫn quyết định mặc kệ.

Yuko bước lại bàn làm việc và dựa lên ghế.

"Tớ không thể chờ đến ngày mai được nữa rồi!" Yuko nhắm mắt lại khi nở một nụ cười thật tươi. "Đây sẽ là Giáng Sinh tuyệt vời nhất sau tất cả mọi chuyện!"


Kết thúc ngày thứ 6.

No comments:

Post a Comment