Blogroll


「在这场爱情的世界里, 背叛. 是相互的. 没有谁对谁错.」
"Trong thế giới của tình yêu. Là phản bội lẫn nhau. Không có ai đúng ai sai."

「我想跟 にゃんにゃん 在一起, 希望早上起床第一件事就是看到 にゃんにゃん 的睡臉, 把妳吻醒, 希望睡前可以親著 にゃんにゃん, 抱著妳入睡, 希望 にゃんにゃん 的每一天, 每一個笑容都是因為我...」
"Tớ muốn cùng Nyan nyan ở cùng 1 chỗ, hi vọng mỗi buổi sáng rời giường chính là nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Nyan nyan, rồi dùng 1 nụ hôn để đánh thức cậu, hi vọng trước khi ngủ có thể nhìn thấy Nyan nyan, vuốt ve ôm ấp để đưa cậu chìm vào giấc ngủ, hi vọng Nyan nyan mỗi một ngày đều vì tớ mà tươi cười..."

- Trích -

Wednesday, December 18, 2013

[Fic - Trans] Where The Heart Is (Chap 04)

Ngày thứ 4: 17 tháng 12

Tokyo


Haruna bước đi vô định trên đường phố Tokyo bận rộn. Sau khi kết thúc công việc nhưng cô lại không muốn về nhà. Căn hộ của cô quá cô đơn và tĩnh lặng, điều đó làm cho cô càng nhớ Ustunomiya hơn nữa. Utsunomiya là nhà của cô, mặc dù bố mẹ cô cũng rời khỏi thành phố đó sau khi cô chuyển lên Tokyo.

Cô có rất nhiều kỉ niệm ở Utsunomiya. Đó là nơi cô đã có nhiều bạn tốt. Cũng là nơi để có cảm hứng để viết lách.

Quan trọng hơn cả là Yuko cũng ở Utsunomiya.

Haruna nhìn đồng hồ và quyết định sẽ ăn tối trước khi trở về nhà. Cô dừng lại trước một tiệm mì và quyết định sẽ ăn tối ở đó. Đi vào cửa hàng nhỏ và chào người chủ tiệm. Một người đàn ông đứng tuổi chỉ cho cô một chỗ ngồi gần máy tính tiền, kế bên là một cô gái tóc ngắn. Cô ấy đang ngồi và chờ món mì hải sản của mình.

Vào phút sau, người đàn ông đặt một tô mì trước mặt cô. Haruna cảm ơn và bắt đầu ăn. Cô ăn và chẳng chú ý gì đến xung quanh. Khi gần ăn xong thì cô mới nhìn và chú ý vào cô gái bên cạnh, người đang nhìn những tấm ảnh trên tay mình. Có rất nhiều loại ảnh. Ảnh về người, về động vật và về thiên nhiên. Tất cả đều rất đẹp. Cô ấy dừng lại ở một tấm ảnh mặt trời mọc và Haruna không hiểu vì sao nhưng dường như cô đã bị thôi miên.

"Đẹp thật."

Haruna không nhận ra rằng cô đã nói lên suy nghĩ của mình cho đến khi cô gái kia nhìn cô.

"Ah, tôi xin lỗi." Haruna cúi đầu xin lỗi. "Tôi không muốn làm cô giật mình."

"Không sao đâu." Cô gái lắc đầu. "Tôi cũng không biết là cô cũng đang nhìn mấy tấm ảnh này."

"Cô là nhiếp ảnh gia à? Những tấm ảnh của cô tuyệt lắm." Haruna hỏi khi đang chỉ vào những tấm ảnh trên bàn.

"Đúng vậy." Cô gái kia gật đầu. "Tôi yêu việc chụp ảnh. Tôi đoán là tôi có thể nhìn cuộc sống qua ống kính của mình. "

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi là một nhà báo."

"Tôi hiểu. Mà nè, cô nghĩ nơi nào là nơi đẹp nhất? " Cô gái bất ngờ hỏi.

"Eh? Nơi đẹp nhất hả?" Haruna hỏi lại vì bất ngờ bị hỏi.

Cô gái mỉm cười. “Nơi đẹp nhất với tôi là ở đây." Cô chỉ vào tấm ảnh trên bàn. "Nhà."

"Nhà?"

"Nhà là nơi có trái tim. Là nơi để cô có thể nương tựa trong cuộc đời mình."

Haruna vẫn im lặng khi nghe cô gái ấy nói.

"Tôi đã phải đi khắp nơi vì công việc của mình. Tôi yêu công việc nhưng nó làm tôi phải xa nhà. Nên, tôi quyết định sẽ bắt đầu từ trên mạng, một trang báo điện tử với những người bạn. Chúng tôi sẽ có nhiều sự kiện thú vị hoặc là tất cả mọi người trong nước. Dù tôi vẫn sẽ đi du lịch, nhưng khoảng thời gian tuyệt nhất vẫn là tôi được ở nhà."

"Nghe tuyệt ghê." Haruna mỉm cười trả lời. Cô gái làm cho Haruna nhớ tới Yuko rất nhiều, lóe lên trong ánh mắt khi cô nói về năng lượng và sự nhiệt tình.

"Còn cô thì sao? Cô nói cô là một nhà báo. Cô có thích công việc của mình không? "

"Tôi yêu công việc viết lách từ khi tôi còn nhỏ. Nó làm cho tôi có thể diễn đạt cảm xúc mình của. Tôi đã có cơ hội để làm công việc mà tôi yêu. "

"Tôi hiểu nhưng ở đây." Cô gái nhìn Haruna đồng cảm.

Haruna bắt đầu bộc bạch với cô gái. "Tôi yêu công việc của mình nhưng nó làm tôi xa nhà, xa cách với một người quan trọng."

"Chẳng có gì là hoàn hảo trong cuộc sống này. Cô có cái này thì sẽ mất cái kia. " Cô gái nhún vai.

"Tôi đang có một cơ hội để làm việc tại nước ngoài. Một cơ hội mà tôi đã muốn từ khi tôi vào công ty." Haruna không hiểu tại sao nhưng cô cảm thấy có thể dễ dàng nói chuyện với cô gái này.

"Nhưng cô chưa quyết định vì cô sẽ còn xa hơn nữa với nhà của mình."

"Tôi biết nếu tôi nắm lấy cơ hội này, tôi sẽ để…..." Haruna khựng lại và nhìn xuống đùi. "Tôi sẽ phải để người đó rời xa mình. "

"Có vẻ cô rất yêu người đó nhỉ"

Haruna nhìn cô gái và khẽ gật đầu. "Đúng thế."

"Tôi đoán, chắc là cô sẽ có một quyết định quan trọng rồi. Giấc mơ hay người cô yêu." Cô gái kia cau mày. "Wow, sẽ khó khăn lắm đấy."

Bất ngờ, một tiếng bíp làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ. Cô gái cầm điện thoại và đọc tin nhắn.

"Đúng là một người thiếu kiên nhẫn! Lúc nào cũng hối cả!!" Cô gái phàn nàn. "Tôi thề là cô ấy như mẹ tôi vậy á!"

Haruna không chắc là cô gái kia nói gì nhưng cô vẫn gật đầu.

"Dù sao cũng rất vui vì được nói chuyện với cô." Cô gái nói thêm và đứng dậy. "Tôi hi vọng mọi việc của cô sẽ được giải quyết."

"Cảm ơn cô."

"À quên!" Cô gái lấy ra một tấm danh thiếp. "Đây là danh thiếp của tôi. Hãy gọi cho tôi khi có thời gian nhé. Có lẽ chúng ta sẽ làm việc với nhau trong tương lai đó. "

Haruna cầm tấm danh thiếp và gật đầu. Nhìn cô gái rời khỏi quán ăn. Cô nhìn tấm danh thiếp và nghĩ về những gì cô gái ấy đã nói.

"Nhà là nơi mà trái tim ở đó..."

Kết thúc ngày thứ 4.

No comments:

Post a Comment